Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 50



Đàm Dật Trì kéo Tĩnh Ngữ ra ngoài, anh dồn cô vào một bức tường, ở nơi này, vắng vẻ đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, thật sự quá đáng sợ.

Anh siết chặt bả vai cô, giọng gầm gừ ẩn chứa sự tức giận: “Lưu Tĩnh Ngữ, cô thích tiền đến vậy sao? Còn học đòi theo những người đó đeo bám đàn ông để kiếm tiền? Không phải ở truớc mặt tôi cô tỏ ra thanh cao lắm sao? Hả? Mau trả lời tôi đi chứ.”

Tĩnh Ngữ run rẩy không thể nào kiểm soát được, cô nhỏ giọng, gương mặt phấn son có phần lem luốt khó coi: “Tôi thật sự cần tiền, những những đồng tiền tôi kiếm được đều…”

Đàm Dật Trì không có đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu, đôi mắt anh dần trở nên ảm đạm, khoé môi nhếch lên, cất giọng khinh miệt, bỡn cợt: “Nếu cô đã cần tiền như vậy sao không đến tìm tôi? Làm tình nhân của tôi? Chỉ cần cô ngoan ngoãn giúp tôi làm ấm giường, tôi nhất định sẽ không bao giờ bạc đãi cô, cho cô được ăn ngon mặc đẹp. Sao hả? Có thích không?”

Trong lòng Tĩnh Ngữ vẫn còn bàng hoàng và sợ gãi vậy mà anh lại nói những lời làm tổn thương trái tim cô, dẫm đạp sự tự tôn cuối cùng mà cô có được. Anh thật sự… là một người vô cùng tàn nhẫn.

Hai tay cô siết chặt, giọng nghẹn ngào vụn vỡ: “Tôi… không phải là loại người đó.”

Đàm Dật Trì nheo mắt lại, anh nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Cô không phải là loại người đó? Tôi thấy cô chính là loại người đó. Cô hết lần này đến lần khác làm tôi thất vọng, vậy mà bây giờ vẫn muốn xảo biện trước mặt tôi?”

“Rõ ràng là chú chưa bao giờ tin tôi, chú có quyền gì mà thất vọng chứ? Phải, tôi xấu xa, tôi đê tiện, tôi khiến cho chú chướng mắt, vậy thì đã sao chứ? Có liên quan gì đến chú?” Cô hét vào mặt anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, sóng mũi cay cay, không thể ngăn được nước mắt. Cô nức nở: “Rõ ràng chú chưa từng hiểu tôi, cũng không biết tôi đã trải qua những chuyện gì, phải chịu đựng những gì, chú có quyền gì mà phán xét chứ?”

“Đừng nghĩ rằng nước mắt của cô sẽ khiến tôi mềm lòng. Lưu Tĩnh Ngữ, tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy thôi, nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi, có khác gì một con điếm không?” Anh ôm lấy eo cô, chầm chầm di chuyển xuống đùi cô, luồng tay vào bên trong chiếc váy ngắn đó, sờ soạng lung tung.

Gương mặt của cô gái nhỏ tái xanh, cô hốt hoảng dơ tay lên muốn tát vào mặt anh nhưng lại bị anh tóm được: “Cô có biết rằng, cô càng chống cự thì tôi lại càng hứng thú với cô không? Cô gái, không phải cô thích được chiều chuộng sao? Vậy thì để người chú này đối xử dịu dàng với cô, cô có tin, một mình tôi là có thể thay thế bốn tên kia không?”

“Chú… chú muốn làm gì?” Hai chân cô run rẩy, trong đôi mắt hiện lên sự hoang mang tột độ.

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa, như vậy thì chán lắm. Muốn câu dẫn đàn ông, phải thông minh lên một chút.” Anh nhếch môi thì thầm bên tai cô, sau đó kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, ôm lấy eo cô, khoá môi cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Đôi môi nhỏ xinh của Tĩnh Ngữ run rẩy, cô không theo kịp tiến độ của anh cũng không biết nên phối hợp như thế nào, hiện tại trong đầu cô chủ tồn tại sự sợ hãi. Tại sao thoát khỏi con ác quỷ này cô lại rơi vào tay con ác quỷ khác chứ? Tại sao anh lại không thể buông tha cho cô? Sao anh có thể đối xử như vậy với một cô gái nhỏ hơn mình mười lăm tuổi?

“Đàm Dật Trì, tôi không muốn, chú không thể làm vậy được.” Cô trốn tránh nụ hôn của anh, đôi môi mím chặt.

“Tại sao? Cho tôi một lí do.” Anh lạnh giọng.

“Vì… Vì tôi chỉ là một cô gái tầm thường, tôi không có nhan sắc cũng không biết cách khiến cho chú vui. Ở ngoài kia, những cô gái xinh đẹp đó ai ai cũng hơn tôi về mọi mặt, vậy nên, tôi không phải là lựa chọn tốt nhất của chú.” Cô nói rất nhanh, cố gắng đưa ra một lí do phù hợp để anh chịu thả cô đi.

“Nói xong chưa?” Anh nhướng mày đầu hỏi.

Tĩnh Ngữ ngờ nghệch gật đầu, ngay sau đó, Đàm Dật Trì đã cúi người hôn lên bầu ngực trắng nõn của cô, anh thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.

Đàm Dật Trì bế cô lên, để cô gái hai chân bên hông mình, ngẩng đầu gặm lấy bờ môi đã bị trôi son của cô, ăn sạch son trên môi cô, mặc dù mùi vị rất tệ nhưng cảm giác lại rất thích.

“Chú… ưm…”

Tĩnh Ngữ không còn chút sức lực nào để phản kháng, cứ vậy mà bị anh bế vào một căn phòng trống ở quán bar, bị anh đè lên người lúc nào cũng không hay.

Đàm Dật Trì đặt cô lên sofa dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn còn đang ngơ ngác của cô, không kiểm soát được hành vi của bản thân mà cắn vào vai cô đến mức chảy máu mới dừng lại.

“Ưm… đau… chú… thả tôi ra đi!” Cô dùng sức đẩy người đàn ông này ra nhưng một chút cũng không xê dịch được người đàn ông này.

“Thả cô? Lúc nãy tôi đã cứu cô, không lẽ cô không đền đáp cho tôi chút gì mà đã muốn đi rồi sao? Lưu Tĩnh Ngữ, cô đúng là loại người không biết điều một chút nào.” Đàm Dật Trì cúi người xuống định hôn lên đôi môi đỏ mộng của cô nhưng cô lại nghiêng đầu tránh né khiến cho anh không vui cau mày: “Cô lại muốn giả trò gì đây?”

“Tôi… muốn… về nhà.” Cô nhỏ giọng, trong đáy mắt là sự tuyệt vọng đau đớn.

Anh tự hỏi, cô thật không muốn anh chạm vào cô tới vậy?

“Lưu Tĩnh Ngữ, cô có biết làm tôi mất hứng sẽ có hậu quả như thế nào không hả?” Anh lạnh nhạt bóp cổ cô, từng bước từng bước áp bức cô, ép cô phải làm theo ý mình.

Nhưng lần này cô không những không ngoan ngoãn nghe lời còn kiên quyết chống đối: “Vậy chú đánh tôi đi, tôi thà bị đánh cũng không muốn làm những chuyện như vậy.”

“Cô có chịu nổi không hả? Cô thật sự chán sống rồi?” Hai mày anh nhíu chặt, cơ thể cảm thấy bứt rứt khó chịu, rõ ràng mỡ đã dâng tới miệng nèo vậy mà lại không thể ăn.

“Vậy… chú đánh chết tôi đi, sau đó chú muốn làm gì với thi thể của tôi cũng được.” Tĩnh Ngữ cong môi, đôi mắt lơ đễnh, mệt mỏi đến mức không muốn kháng cự hay suy nghĩ về bất kì điều gì nữa. Đối với cô bây giờ, chết còn tốt hơn là sống.

Đàm Dật Trì cắn chặt quai hàm, trong lòng dâng lên một nhỏ lửa đỏ bừng, với tính cách của anh, anh có thể tàn nhẫn ép cô phải dâng hiến cơ thể cho anh, giúp anh thoả mãn nhu cầu của bản thân, nhưng anh lại đang chần chừ, anh sợ bản thân sẽ là hung thủ giết chết trái tim cô, khiến cho cô chết lặng, mãi mãi cũng không tìm lại được nụ cười trên đôi môi cô nữa. Dù sao thứ anh muốn ở cô, cũng không phải là một con búp bê tình dục không có cảm xúc.

“Lưu Tĩnh Ngữ, tôi muốn cô ở bên cạnh tôi, làm tình nhân của tôi, tôi nhất định sẽ cho cô những gì mà cô muốn.” Anh nhẹ giọng, bàn tay thô ráp chỉnh lại mái tóc loạn trên trán cô, nâng niu từng chút một.

“Tôi không muốn.” Cô dứt khoát trả lời.

“Lưu Tĩnh Ngữ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cô đừng được nước làm tới. Đây đã là đãi ngộ cuối cùng tôi dành cho cô rồi.” Anh lãnh đạm cất giọng trầm ồn nhưng ánh mắt lại sắc bén như đang cứa vào da thịt cô, khiến cô đau đớn không thôi.

“Chú thích cơ thể này của tôi đến vậy sao?”

“Gì?”

“Không phải chú nói chú thích cơ thể của tôi sao?” Cô khẽ cười: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi vừa phát hiện ra bản thân bị mắc bệnh phụ khoa, chú có còn muốn nữa không? Tôi cho chú?”

“Bệnh phụ khoa?” Anh nghi hoặc nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.

“Đúng vậy, sẽ lây đó, nếu chú không sợ thì tôi cũng không sợ.” Tĩnh Ngữ chạm nhẹ vào gương mặt góc cạnh của anh, đôi mắt quyến rũ chết người mang theo sự ma mị quái dị.

“Cô tưởng là tôi sẽ tin sao?”

“Vậy thì chú cứ thử xem.” Chỉ một chút lơ là anh đã bị cô kéo xuống, trở thành người bị động.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô ngồi trên cơ thể anh với mái tóc rối tung làm cho anh không thể nào cưỡng lại được, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy cô.

“Xem ra chú thật sự không sợ bị lây bệnh nhỉ?” Cô vén mái tóc sang một bên, cúi người xuống vờ như muốn hôn anh, nhưng khi dẫn dụ được anh nhắm mắt lại, ngay lập tức, Tĩnh Ngữ liền ra sức bỏ chạy, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đàm Dật Trì nghiến răng, anh không ngờ lại bị một con nhóc nhỏ hơn mình mười lăm tuổi lừa: “Cũng ranh ma lắm, gì mà mắc bệnh phụ khoa chứ?” Chợt, anh lại nhìn xuống thân dưới của mình: “Chết tiệt! Khó chịu chết mất!”