Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 62



Sau khi đã sắp xếp và bàn giao lại việc của công ti, Đàm Dật Trì đã tức tức lái xe đến vùng quê hẻo lánh kia, nơi mà Tĩnh Ngữ đang sinh sống.

Ở nơi này nằm cách khá xa thành thị, điều kiện giao thông cũng không tốt lắm, dọc đường anh cũng không biết bản thân đã gặp bao nhiêu cái ổ gà.

Nhà của Tĩnh Ngữ nằm trong một con hẻm nhỏ, xe ô tô không thể vào được nên anh chỉ còn cách xuống xe tự thân vận động.

Vì nơi đây là một thôn quê chưa mấy phát triển nên bầu không khí còn rất trong lành, khác hẳn thành phố mà anh đang sống, ra ngoài chỉ toàn ngửi thấy mùi khói bụi.

Dọc đường anh đi có rất nhiều hàng quán nhỏ, có quán còn sập sệ trông vô cùng khó coi, không những vậy, bên đường còn có mấy chú thím tụ tập tám chuyện, đánh cờ tướng, cảm giác gần gũi và thân thiết hơn nhiều so với ở thành phố, chỉ cách một bức tường thôi là như cách mặt, cách lòng, không ai để ý đến ai. truyện tiên hiệp hay

Nhưng từ khi anh xuất hiện, người mặc vest, chân đi giày da, đầu tóc gọn gàng, chỉnh tề, bọn họ nhìn anh như một người ngoài hành tinh vậy, còn tụm năm, tụm bảy xì xào bàn tán.

Chỉ là Đàm Dật Trì không mấy để tâm cho lắm, vì anh vốn đã quen với những ánh nhìn kì lạ của người khác nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ liếc nhìn họ một cái rồi bỏ đi.

Nhà của Tĩnh Ngữ nằm ở cuối con đường, vì là cuối thu nên những hàng cây dẫn lối vào nhà cô cũng đã trơ trọi lá, nếu không có ánh nắng rực rỡ sáng soi, có lẽ anh còn tưởng rằng bản thân đang đi qua một chốn hoang vu không người.

Cổng nhà cô rất thấp, còn là thiết kế người bên ngoài cũng có thể mở được, cho dù có ổ khoá hẳn hoi cũng không có cảm giác an toàn, vì nếu là người xấu muốn lẻn vào, hắn nhất định sẽ có cách leo vào bên trong.

Đàm Dật Trì cau mày, anh không ngờ cô lại sống ở một nơi như vậy, không hề an toàn một chút nào, đã vậy trong nhà còn không có đàn ông, chỉ có hai chị em, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Bỏ qua vấn đề đó, Đàm Dật Trì đưa mắt nhìn vào trong, trong sân nhà cô có một cây hoa trà màu đỏ cao hơn đầu người, cành lá xum xuê, hoa nào hoa nấy đều rất to và đẹp, ngẫm nghĩ có lẽ tuổi của cây cũng không hề nhỏ.

Chợt, trong đầu anh lại hiện ra một cảnh tượng thơ mộng, trong đó có anh và cô, còn có con của hai người, mỗi ngày họ sẽ cùng nhau chăm sóc, tưới tiêu cho cây hoa trà, cùng nhau đùa giỡn dưới gốc cây, sau đó anh sẽ hái hoa cài lên mái tóc cô, hôn lên bờ môi cô. Chỉ nghĩ thôi mà anh đã cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Nhưng sau đó, một giọng nói non nớt đã đánh bay giấc mộng của anh: “Chú là ai vậy? Sao lại đứng trước cửa nhà con?”

Đàm Dật Trì cúi đầu nhìn cô bé còn cô bé thì tròn mắt ngẩng đầu nhìn anh, có đôi phần cảnh giác.

“Lưu Tĩnh Văn có phải không? Chú là bạn của chị nhóc, nhóc có thể mở cửa cho chú vào không?” Anh nở một nụ cười thân thiện nhưng lại vô cùng giả trân.

Tĩnh Văn lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Không được, chị nói không được mở cửa cho người lạ.”

“Nhưng chú đâu phải người lạ.” Đàm Dật Trì vốn dĩ không thích con nít, vậy nên nụ cười trên môi anh cũng dần méo mó khó coi.

Tĩnh Văn rũ mắt, giọng có chút không vui: “Chú là ba của đứa bé trong bụng chị sao?”

Đàm Dật Trì có chú sững sờ sau đó thì gật đầu: “Ừm, đúng vậy, nên là nhóc mở cửa cho chú vào đi.”

“Chú là người xấu! Tĩnh Văn sẽ không mở cửa cho chú vào đâu.” Cô bé đột nhiên hét lên, đôi mắt đỏ hoe mếu máo nhìn anh, hai tay siết chặt cực kì hung hăng.

Đàm Dật Trì không hiểu tại sao Tĩnh Văn đột nhiên lại như vậy, trong lòng có đôi phần hốt hoảng, không nói nên lời.

“Chính chú là người làm cho chị buồn, chú là người xấu!” Cô bé cúi gầm mặt, giọng nhỏ dần: “Đêm nào Tĩnh Ngữ cũng nhìn thấy chị khóc cả, khóc đến sưng cả hai mắt nhưng chị lại nói là không sao. Chị ấy đúng là ngốc! Sao Tĩnh Văn có thể không hiểu chứ? Tất cả mọi người đều đang cười chị ấy, cười chị ấy có em bé, mọi người còn nói, nói chị ấy là đồ hư thân mất nết, chưa chồng mà đã có chữa, đứa con sinh ra chắc chắn cũng không phải là thứ tốt lành gì. Tĩnh Văn đã nghe thấy hết rồi, cũng hiểu hết những lời đó, chỉ là không nói ra thôi. Vậy mà chị ấy cứ xem Tĩnh Văn như một đứa con nít vậy, chị ấy cho rằng Tĩnh Văn không biết chị ấy như vậy tất cả là vì chữa bệnh cho Tĩnh Văn. Nếu như Tĩnh Văn không bị bệnh, chị ấy cũng không vất vả đến như vậy.”

Nghe thấy những lời này từ miệng của một cô bé, lòng anh đột nhiên cảm thấy quặn đau. Mỗi ngày anh đều được ăn ngon, ngủ kĩ, còn cô thì phải ở nơi này làm lụng vất vả, còn bị người ta đàm tiếu, phải chịu đựng những lời nói không hay, những ánh mắt khinh miệt của người khác.

Càng nghĩ anh lại càng xót xa, cũng không biết trong thời gian này cô đã vượt qua tất cả như thế nào. Có phải là đã có rất nhiều lần cô lén rơi nước mắt rồi không?