Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 70



Cùng anh đi trên con đường mìn phủ đầy tuyết, không hiểu sao trái tim cô lại dâng lên một cảm giác căng thẳng không thể diễn tả được bằng lời.

Cô thầm nghĩ, liệu có phải là do anh quá ưu tú, quá tài giỏi nên mỗi khi đứng cạnh anh cô đều sẽ cảm thấy quá đỗi áp lực, quá đỗi nghẹt thở.

Nhưng anh thì lại không giống với cô, mỗi lần ở cạnh cô, anh có cảm giác như cuộc sống này trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều, mộc mạc nhưng lại bình yên. Nó khiến cho anh chỉ muốn mãi mãi được ở bên cô, ôm lấy cô trong lòng, hết mực yêu thương.

“Tĩnh Ngữ, tôi thật sự rất thích em, thích nhiều đến mức không có cách nào khống chế được tình cảm này. Nếu như được mãi mãi ở bên cạnh em như thế này, tôi tưởng chừng như bản thân có thể từ bỏ hết những gì mà tôi đang có.” Ánh mắt anh luôn hướng về phía cô như hoa hướng dương luôn hướng về phía ánh mặt trời chói chang, xinh đẹp, trong lòng tràn ngập bâng khuâng.

“Nhưng chú còn có sự nghiệp và cuộc sống của mình, không phải sao? Những thứ hiện tại cũng chỉ là một loại cảm giác nhất thời, còn hiện thật, làm gì có ai ngu ngốc đến mức vì một cô gái mà từ bỏ tất cả?” Cô không phải là một người có đủ lí trí nhưng có những lúc người ta vẫn phải đối mặt với sự thật hiển nhiên, đừng cố để bản thân sống trong ảo tưởng, sau đó thì mộng tan người cũng chẳng còn, chỉ còn ở đó vô vàn bi thương.

“Có phải… chú cảm thấy… tôi chính là một người không biết tốt xấu không? Lúc nào cũng nói bản thân không cần gì cả, cứ như mình cao thượng lắm vậy.” Tĩnh Ngữ cười khổ, đột nhiên trái tim lại tuông trào sự đau nhói, đột nhiên lại cảm thấy… không nỡ, cô không nỡ để anh đi, không nỡ nhìn thấy con của mình không có ba, không nỡ vứt bỏ sự quan tâm, lo lắng của anh ở hiện tại. Mặc dù cô biết đây là một loại tội lỗi, một suy nghĩ vô cùng xấu xa, nhưng… cô không có cách nào dập tắt tham vọng ấy.

“Em lại nghĩ linh tinh gì nữa rồi? Đừng lo lắng nhiều như vậy, em cứ giao tất cả những việc còn lại cho tôi đi, chỉ cần có tôi ở đây, chủ cần em dựa dẫm vào tôi là được rồi, sao cứ phải ép bản thân mình như vậy? Tĩnh Ngữ, em có thể không tin tôi nhưng em không thể không tin vào cảm giác của mình, em cảm thấy… tôi sẽ làm việc có lỗi với em và con sao? Còn nữa, em cảm thấy bây giờ đối với tôi, còn có thứ gì quan trọng hơn em và đứa con trong bụng em? Tôi chỉ hận mình không thể moi tum ra để chứng minh cho em thấy, tôi yêu em đến nhường nào.” Anh vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt tái nhợt của nhưng bàn tay lại dừng lại ở không trung, không dám chạm vào người con gái ấy.

Tĩnh Ngữ cố tình không nhìn anh, cô ngẩng đầu, nhìn về phía cây cổ thụ trơ trọi lá.

Cây cổ thụ đó có tuổi thọ trên trăm năm, được gọi là cây linh ở chốn này, thỉnh thoảng vẫn sẽ người treo vải đỏ lên để cầu nguyện, mà từ khi sinh ra, nó đã gắn liền với kí ức của cô, cô vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, vào buổi chiều, ba mẹ cô vẫn thường dẫn cô đến bên gốc cây, nào là chơi trò đuổi bắt, nào là đọc sách, nhặt lá cây rụng làm tiền chơi trò bán hàng.

Cũng từ đó, cô bắt đầu có một suy nghĩ, khi lớn lên, cô cũng muốn có một gia đình ba người hạnh phúc, mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ chia xa.

Nhưng khi ba mẹ cô mất, suy nghĩ đó của cô cũng dần trở nên mơ hồ, thậm chí là đã quên mất. Bởi vì cái gọi là mãi mãi, chưa từng tồn tại.

“Tôi nghe dân làng ở đây nói, cái cây này rất linh nghiệm, ước gì được nấy, em có muốn thử không?” Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cái cây ấy nên hỏi.

“Chú tin sao?” Cô khẽ cười.

“Tôi không tin. Vậy chi bằng em ước với tôi đi, biết đâu tôi có thể giúp em thực hiện được điều ước đó.” Anh nói.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mang theo chút thơ ngây, nhưng khi khoé môi cô mấp mấp, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

“Nhìn kìa, người đàn ông đi cùng Lưu Tĩnh Ngữ là ai vậy? Hình như là đến được mấy ngày rồi, còn đi xe hơi, chắc cũng là một kẻ giàu có.”

“Nhưng trông người đó cũng không nhỏ, không phải là được đại gia bao nuôi đó chứ?”

“Ê, ê, chưa biết chừng là người đó đã có vợ rồi đấy, nếu không sao phải lén lút về quê sinh con?”

“Nhưng Tĩnh Ngữ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, sao có thể làm tiểu tam chứ?”

“Ai biết được, con người mà, bị tiền tài che mất cũng là chuyện bình thường thôi, huống hồ ba mẹ của nó mất sớm, hai chị em nó không được dạy dỗ đàng hoàng, hư đốn cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Với lại cũng đã ăn ở với người ta có thai luôn rồi, mất bà nói xem, nó có phải dạng vừa không? Chắc hẳn là cũng ỷ bản thân có tí nhan sắc, đi câu dẫn đại gia đây mà.”

Nghe thấy những lời này từ những người trong sớm, máu nóng của anh bắt đầu sôi sục, anh thịnh nộ bước lên phía trước muốn mắng cho bọn họ một trận nhưng không ngờ Tĩnh Ngữ lại kéo anh lại, cô lắc đầu: “Chúng ta về thôi!”

Đàm Dật Trì nghiến răng, cô có thể nhịn nhưng mà anh lại không nhịn được khi nghe người khác nói về cô như vậy, anh nắm chặt bàn tay cô, an ủi cô, giọng nhỏ nhẹ: “Em đừng sợ, có tôi ở đây, cho dù trời có sập, tôi cũng sẽ chống cho em.”

Anh kéo cô ra sau lưng, trịnh trọng cất tiếng: “Các người muốn nói gì thì cứ nhắm vào tôi là được, sao phải đi ức hiếp một cô gái nhỏ chứ? Không lẽ các người không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm một chút nào sao? Tôi nói cho các người biết, cô ấy là cô gái tốt nhất trên thế gian này, ai ai cũng đừng hòng so sánh với cô ấy. Nếu sau này các người còn để tôi nghe thấy những lời lẽ thô tục như vậy nữa, đến lúc đó, đừng trách Đàm Dật Trì tôi không nhắc nhở các người! Quản cái miệng của mình cho tốt vào, đừng để nó sủa bậy!”

Sau đó anh quay sang cô, cử chỉ ân cần: “Đi nào! Chúng ta về nhà!”

Tĩnh Ngữ sững sốt một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại, cô không ngờ anh lại để tâm đến những lời nói đó, còn giúp cô ra mặt mắng cho bọn họ một trận. Liệu có phải, cô cũng nên mở lòng, cho anh một cơ hội rồi không?

“Sao vậy, tự nhiên cưa nhìn tôi chằm chằm? Bị vẻ đẹp trai của tôi quyến rũ rồi?” Anh vốn dĩ muốn chọc cho cô cười nhưng cô không những không cười mà hai mắt còn đỏ hoe, doạ cho anh một phen giật mình, lúng túng không biết nên làm sao.

“Tôi… tôi… Có phải là tôi nắm chặt quá khiến em đau rồi không?” Anh vội vàng nới lỏng tay, nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt nước mắt bên khoé mi.

“Không… không phải, chỉ là tôi cảm thấy… chú thật sự rất tốt, tốt đến mức tôi không biết nên làm gì mới đúng nữa.”

Đàm Dật Trì cười một cách bất lực, anh ôm lấy cô gái nhỏ của mình vào lòng: “Ngốc ạ! Tôi thì tốt gì chứ? Tôi chỉ đang làm điều mình nên làm mà thôi, đó là chăm sóc và bảo vệ cho mẹ con em, có hiểu không?”

Đây là lần đầu cô không đẩy anh ra từ sau khi gặp lại, cũng là lần đầu cô chịu cho anh cơ hội nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô. Vậy nên anh cảm thấy vui lắm, vui đến mức không muốn buông cô gái này ra.