Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 73



Tối hôm đó, Tĩnh Ngữ ngồi bên bàn trang điểm, dùng khăn lau đi mái tóc vẫn còn ướt sũng.

Chợt, Đàm Dật Trì chận rãi đi đến, không có một tiếng động nào, anh cướp lấy chiếc khăn từ trong tay cô, ân cần giúp cô lau khô mái tóc mềm mượt: “Để tôi giúp em.”

Lần này Tĩnh Ngữ không những không phản khán mà còn ngoan ngoãn ngồi im để anh lau tóc, thỉnh thoảng lại nâng mắt, lén nhìn gương mặt anh tuấn của anh phản chiếu trong gương.

“Trước đây… chú cũng làm những việc này với bạn gái cũ sao? Chắc cô ấy cảm thấy hạnh phúc lắm.” Cũng không hiểu sao tự nhiên cô lại nói vậy, chủ là cô nghĩ, người đàn ông tốt như vậy, trước đây đã từng thuộc về người khác, là bạn trai của người khác. Cô tự hỏi, anh quen thuộc với việc chăm sóc người khác đến vậy, còn chu đáo đến mức khó tin, liệu có phải anh cũng đang xem cô như cô ấy?

Bàn tay anh bỗng khựng lên,trên mặt hiện lên nét tức giận, không vui: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy đâu.”

bị anh nhìn thấu, Tĩnh Ngữ chợt cảm thấy cảm thấy chột dạ, hai tay cô siết chặt vào váy, ánh mắt tránh né: “Tôi chỉ là… chỉ là…”

Không đợi cô nói tiếp, anh dứt khoát nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô: “Tĩnh Ngữ, chúng ta kết hôn đi!”

“H… hả? Kết hôn?” Tĩnh Ngữ bị đề nghị của anh làm cho hoảng hốt, cô vội vàng đứng bật dậy, nhanh chóng muốn chạy trốn: “Chú đang nói gì vậy chứ?”

Nhưng ngay khi cô muốn bỏ đi, Đàm Dật Trì lại không thể chờ đợi them nữa mà kéo cô lại, ôm cô vào lòng: “Tĩnh Ngữ, chúng ta kết hôn đi! Trước đây tôi không dám nói với em là vì sợ em cảm thấy tôi đường đột, tôi không đủ chính chắn, nhưng mà bây giờ tôi lại không thể chờ thêm nữa. Tôi không muốn em mỗi ngày phải sống trong lo sợ, tôi không muốn em bị những lời nói kia làm cho tổn thương, tôi lại càng không muốn em cho rằng… tôi không đủ yêu em. Chỉ cần kết hôn, giữa chúng ta sẽ có sự ràng buộc, em cũng không cần sợ rằng tôi không nghiêm túc nữa, bởi vì, tôi thật sự đang rất nghiêm túc. Tôi muốn chịu trách nhiệm với em và con, cho em hạnh phúc, cho em một mái ấm gia đình, cho em tất cả những gì mà tôi đang có. Tĩnh Ngữ, em là người con gái tuyệt nhất, vậy nên em không cần phải so sánh bản thân với bất kì ai, chỉ cần em chịu đứng bên cạnh tôi, đi cùng tôi, tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ khổ sở, đau đớn nào.”

“Tôi làm gì cao cả như chú nói, tôi chỉ là một cô gái tầm thường, tôi…” Cơ thể cô run rẩy, giọng nói cũng trở nên vụn vặt không nghe rõ lời.

“Lưu Tĩnh Ngữ, tôi không cho phép em nói bản thân mình như vậy. Rồi tôi sẽ chứng minh cho em thấy, em không hề tầm thường như em đã nghĩ, bởi vì trên thế gian này, sẽ không bao giờ tìm được Lưu Tĩnh Ngữ thứ hai, đối với tôi, em là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất giữa bầu trời đêm.” Anh khẽ hôn lên mi mắt cô, trao cho cô niềm tin, trao cho cô sức mạnh và sự ấm ấm mà từ trước đến nay cô chưa từng biết đến.

“Tĩnh Ngữ, em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi yêu thương em, chăm sóc em và con không? Hãy để tôi… được làm chồng em, có được không?” Anh khẩn khiết cầu xin cô như một cái cây khô đang trông chờ mùa xuân đến, mong mùa xuân có thể cứu vớt được cuộc đời anh.

Đầu óc Tĩnh Ngữ trở nên trống rỗng, trong phút chốc, cô không suy nghĩ được gì cả, chỉ đành nghe theo trái tim mách bảo: “Được, tôi… tôi đồng ý với chú.”



Vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, cầm trên tay tờ giấy kết hôn, trong lòng người đàn ông và cô gái ấy chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, thậm chí còn có chút mơ hồ, giống như đang mơ.

Bỗng, khoé môi cô gái giương lên, cô không biết tương lai sẽ ra sao, càng không biết lựa chọn này của cô có thật sự đúng đắn, cô chỉ biết, giờ đây cô đã có gia đình của riêng mình, cô không còn sợ phải đối mặt với màn đêm nữa, cũng không sợ mùa đông lạnh lẽo, bởi vì bên cạnh cô đã có anh, anh sẽ là ánh sáng của cô, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cho trái tim đầy vết xước của cô.

“Chú ơi, liệu sau này… chú có hối hận không?”

“Em đã hỏi anh câu này rất nhiều lần rồi đấy cô gái, sao em không tự hỏi xem, em có cảm thấy hối hận khi kết hôn với một ông chú như tôi không?”

“Tôi… tôi chỉ sợ chú…”

“Đừng gọi chú nữa.”

“Hả?”

“Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao, em muốn gọi chồng của mình là chú đến khi nào?”

“Vậy… phải gọi là gì?”

“Em nói xem?”

“Lão công?”