Không Thể Chạm Đến

Chương 3: Oan gia ngõ hẹp



Ngoài hành lang, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì chỉ là một bữa học thứ hai đã gây ra chuyện khiến người khác để lại ấn tượng xấu. Cô bắt đầu cảm thấy khó ưa về thầy Toán. Bỗng nhiên, cô thấy một hình dáng quen quen nhưng lại không nhớ ra. Một người đàn ông có dáng người cao. Nhưng khi nhận ra cô bắt đầu hoảng hốt. Chính là hắn là người đã gặp ở trên đường. Sao hắn ta có thể ở trường cô được, cô cảm thấy bắt đầu lo lắng. Y Vân liền xoay người vào trong tường để người đàn ông đó không thể nhìn thấy cô. Y Vân cố gắng liếc nhìn hắn xem có thấy cô không nhưng hắn đang tiến đến phía cô. Bắt đầu cảm thấy bất an đầy người, cô cố gắng áp sát người vào tường để không nhận ra cô.

Một giọng nói trầm bắt đầu cất lên: “ à em học sinh kia cho tôi hỏi đây có phải là lớp học của thầy Triệu dạy Toán không vậy?”

Cô vẫn áp sát mặt vào tường và trả lời hắn một cách thận trọng: “dạ đúng rồi ạ.”

Ánh mắt của người đàn ông bắt đầu rời khỏi cô và dời ánh mắt vào lớp học. Anh ta mở cửa lớp và gọi thầy Triệu ra ngoài có chút chuyện cần nói. Khi thầy Triệu bước ra, ánh mắt liền đưa đến Y Vân thì thấy cô đang áp sát mặt vào tường nên đã bảo cô xoay người ra ngoài đứng một cách nghiêm chỉnh. Cô bắt đầu thấy khó khăn không biết nên làm thế nào nên đã lượng lự rất lâu và bị thầy Triệu lại mắng thêm một cú. Cô đành xoay người lại một cách khó xử.

Khi cô xoay người lại khiến hắn ta có chút quen thuộc nên đã bảo: “Em học sinh kia em có thể ngẩng mặt lên được không?”

“Dạ? Không được.. không được đâu ạ”

Thầy Triệu bắt đầu khó chịu với cô: “Cái em này thầy Âu đã kêu em ngẩng mặt lên thì em phải ngẩng chứ”

Cô đành phải miễn cưỡng ngẩng mặt lên. Khi hắn ta nhìn thấy mặt cô cũng không nói gì. Sau đó cùng thầy Triệu rời khỏi hành lang. Y Vân như cảm thấy vừa thoát được một kiếp nạn lớn nhưng vẫn cảm thấy rợn người vì không thể tin được tên đó lại là một giáo viên ở trường cô. Nhưng khi tên đó nhìn thấy mặt Y Vân lại không phản ứng gì chẵng lẽ tên đó đã quên mất mặt của cô rồi sao.

Một lúc thì cũng đến giờ ra chơi, cô liền kể cho Tiểu Vy nghe về việc xảy ra lúc nảy. Đến cả Tiểu Vy còn phải mồm chữ o mắt chữ a thốt lên: “Gì chứ? Sao cái người đàn ông đó lại có thể trong trường mình”

“Suỵt.. Cậu nói nhỏ thôi lỡ người khác nghe thấy thì sao?”

“Trời ơi! Cũng có ai quan tâm đến chuyện này đâu nhưng mà cái người đàn ông đó là giáo viên trong trường này thật sao?”

“Đúng vậy đó. Chính tai mình nghe thấy thầy Triệu đã gọi tên đó là thầy Âu đó. Nhưng mà hình như tên đó không nhớ mặt mình thì phải”

“Là sao chứ?”

“Hắn ta đã thấy mặt mình nhưng không phản ứng gì cả”

Nói chuyện một lúc thì chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào lớp. Tiết sau là tiết Hoá, là một tiết học mà cô không thể nào ngấm nổi. Đồng thời cô cũng chưa biết giáo viên bộ môn là ai nhưng cô mong là một giáo viên tốt bụng, rộng rãi và có một tấm lòng bao dung không bao giờ la mắng học sinh của mình. Nếu đây là bộ môn cô không thể ngấm nổi thì nhỡ đâu giáo viên thì cô lại có thể ngấm nổi.

“Vân Vân! Tớ mới nghe ngóng được thầy dạy Hoá lớp mình rất đẹp trai đó” Tiểu Vy đẩy khẽ cô.

“Chaa.. Vậy sao? Đúng là như tớ dự đoán, môn Hoá không ngấm nổi nhưng giáo viên lại có thể ngấm nổi” Cô vui mừng trả lời.

Câu nói chỉ vô tình nghe ngóng được của Tiểu Vy cũng khiến cho cô tái phát cái tật tò mò của mình càng cao, Y Vân càng mong chờ có thể được gặp thầy Hoá, mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo ý của cô.

Sau một lúc thì cuối cùng chuông cũng reo. Y Vân bắt đầu thấy hồi hộp và tính tò mò càng ngày càng lên cao. Cô chỉ mong thấy được mặt của thầy Hoá mà cô trong ngóng. Nhưng tiếc là thầy ấy có chút chuyện nên đã đến lớp trễ vài phút. Cô nghĩ rằng người đặc biệt thường luôn xuất hiện một cách đặc biệt như thế.

“Sao thầy ấy đến trễ vậy nhỉ? Nhưng mà mình nghe nói là thầy ấy vừa mới từ Anh về đấy” Tiểu Vy nói khẽ với cô.

“Chaa.. Xịn vậy sao? Tuyệt thật đó! Mình bắt đầu cảm thấy tò mò về thầy ấy càng lúc càng cao rồi đó”

Mỗi khi cô tò mò gương mặt của cô sẽ hiện rõ. Mắt sẽ mở to, hai má trắng nõn của cô sẽ hồng lên và miệng sẽ liên tục thành hình chữ o.

Bỗng nhiên có tiếng của lớp trưởng hô lên: “Cả lớp đứng”

Y Vân háo hức quay xuống cuối lớp để có thể nhìn xem ai là người sẽ dạy môn Hoá cho lớp cô. Bỗng nhiên cô như đang ở trên cao liền bị té xuống một cú thật đau. Mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn, cô vô cùng sửng sốt và hụt hẫng. Đó không phải là người cô đang mong chờ mà là một người hoàn toàn ngược lại.