Không Thể Không Yêu

Chương 51



Chờ đợi đối với Khả Hoan mà nói sớm trở thành thói quen. Phản ứng đầu thai kỳ ngày càng nghiêm trọng, nôn mửa và buồn ngủ cả ngày khiến cô rất mệt mỏi nên hầu hết thời gian đều là nằm trên giường. 

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng một ngày có một tên lính mang giấy và bút đến yêu cầu cô tường thuật lại mọi sự bằng văn bản. Khả Hoan tội nghiệp nhìn hắn: “Thực sự tôi không biết bất cứ điều gì cả”. 

Kiệt Sâm nhìn bộ dạng chật vật của Khả Hoan cũng muốn tin là cô vô tội nhưng những lời khai của các phạm nhân khác tựa hồ như có mâu thuẫn với lời khai của cô. Hơn nữa quân chính phủ không biết moi tin tức này ở đâu nên không ngừng gây sức ép buộc họ phải áp tải cô giao cho chính phủ. 

Trước sức ép này, Kiệt Sâm cũng muốn moi được chút tin tức từ cô trước. Hắn nói: “Cô nên thành thật khai ra những gì cô biết, có như vậy cô mới sớm trở về tổ quốc được” 

Khả Hoan lo lắng nói: “Tôi thật sự là người bị hại mà, xin các ông cho tôi gọi điện về nước, tôi lập tức sẽ tìm được người chứng minh tôi vô tội.” 

Kiệt Sâm lắc đầu nói: “Tôi nghĩ cô hẳn là chưa rõ tình hình hiện tại, quân khủng bố vừa bị đàn áp, tất cả các phần tử liên quan tới chúng chúng tôi đều có quyền hoài nghi. Dù cô có thật là con tin đi chăng nữa nhưng trong thời gian qua ai biết cô ở đâu, làm gì… ngay cả quốc gia cô cũng không thể biết được, Như vậy ai sẽ có thể đứng ra bảo lãnh cho cô?” 

Khả Hoan cơ hồ muốn té xỉu, nếu nói như hắn thì cả đời này cô không thể thoát khỏi tội danh này sao? Cô bối rối nói: “Ý của ông là phải có phần tử khủng bố đứng ra làm chứng tôi mới thoát tội sao?” 

Trung úy nói: “Thực ra cũng không cần, chỉ cần cô có thể hợp tác với chúng tôi khai ra các tin tức liên quan tới phần tử khủng bố, chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô và nhanh chóng đưa cô về nước” 

Khả Hoan ngây người một lát rồi lên tiếng với âm điệu đầy chua sót: “Tôi chỉ là một bác sỹ mà thôi, trừ bỏ chữa bệnh cứu người tôi không thể giúp gì các ông. Tuy rằng tôi bị bọn khủng bố bắt nhốt nhưng chúng không hở ra thông tin gì cho tôi, nếu không đời nào để tôi sống đến hôm nay. Thực xin lỗi vì làm các ông thất vọng rồi” 

Trung úy nhìn Khả Hoan một lúc mới nói: “Tôi đã hi vọng cô thành thật một chút nhưng xem ra không được rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ giao cô cho quân chính phủ. Cô nên biết nếu lọt vào tay họ thì rất khó toàn mạng trở ra”.