Không Thể Không Yêu

Chương 58



Kì Lạc cho tên người hầu lui rồi ôm lấy Khả Hoan an ủi. Khả Hoan lúc này rất thảm thương, lục phủ ngũ tạng đau đớn co rút, lần trước tuy rằng nghe sơ bộ tin xấu nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, nhưng mà lần này xem ra cô không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa. 

Kì Lạc vừa xoa xoa tay cô vừa nói: “Khả Khả à, em đã hứa với tôi là sẽ bảo trọng cơ thể cơ mà” 

Khả Hoan gian nan mở miệng: “ Tôi mệt mỏi quá, tôi không thể tiếp tục được nữa rồi”. Mỗi một câu nói tuôn ra kèm theo đó là sự co rút đau đớn trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống như mưa. 

Kì Lạc chấn động vội ôm lấy cô nói: “Không được, em không được như thế. Dù em có không muốn sống đi chăng nữa nhưng đứa trẻ thì làm sao bây giờ? Đứa trẻ vô tội đến ánh sáng mặt trời còn chưa kịp nhìn, chẳng lẽ em nhẫn tâm buông tha sinh mệnh nhỏ bé đó? Chẳng lẽ em không muốn vì Tạp Trát Nhân thiếu gia mà giữ lại huyết mạch duy nhất sao?” 

Khả Hoan rốt cuộc khóc to lên, bao nhiêu ủy khuất, khổ sở, tuyệt vọng dồn nén giờ vỡ òa ra cùng lúc. Cô khoác như một đứa trẻ, không còn gì là lễ nghĩa, là ngượng ngùng, là ẩn nhẫn, tất cả cùng phô bày ra cùng nỗi đau đớn tột cùng. Chỉ lúc này đây Kì Lạc mới có cơ hội được ôm lấy cô, ánh mắt hắn khát khao nhìn gương mặt nhòa lệ nhưng láng mịn trắng trẻo. Không kiềm chế được hắn cúi xuống liếm nhẹ dòng nước mắt đang tuôn rơi trên mặt cô. 

Khả Hoan mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, hai tay cô theo phản xạ đẩy hắn ra. Kì Lạc lúc này mới ý thức việc mình vừa làm, hắn xấu hổ và lo lắng nhìn Khả Hoan: “Hãy nghe tôi nói đã, Khả Khả, xin hãy nghe tôi nói hết câu đã. Hãy tha thứ cho hành động thất lễ vừa rồi của tôi,. Nhìn thấy em khóc lóc thảm thương như vậy tôi rất đau lòng. Tôi không biết an ủi em thế nào cho phải, thực lòng tôi muốn giúp đỡ em. Em cũng biết đấy, ở nơi đây phụ nữ không thể sống độc lập, họ phải dựa vào cha hoặc chồng” 

“Tôi biết em khác họ nhưng chỉ bằng mình em thì rất khó sống sót và sinh tồn ở nơi này, đặc biệt là sinh con và nuôi con một mình. Cha đứa bé đã không còn, nếu bên cạnh em không có một người đàn ông để dựa vào em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Ở trang viên chắc em cũng đã biết, phụ nữ không may chồng chết đều bị mọi người ức hiếp, ngay cả đứa con cũng không thoát khỏi việc bị ngược đãi. Tôi không thể để em lâm vào hòan cảnh đó được. Nếu hiện tại em chưa thể nhận tôi, tôi cũng vẫn sẽ giữ em ở bên người” 

Khả Hoan không ngừng khóc, lắc lắc đầu: “Tôi không thể làm như anh nói, không thể…” 

“Tôi không cần, T

ôi chỉ cần làm cha trên danh nghĩa của đứa bé là được rồi. Chỉ cần nhìn hai mẹ con bình an là tôi vui rồi. Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không xảy ra việc tương tự như vừa rồi nữa, trừ khi em tự nguyện..” 

“Như vậy sẽ không công bằng với anh, tôi…” 

“Xin em hãy lưu lại, coi như tôi van xin em..” 

Khả Hoan cúi đầu, tâm loạn như ma.

Kì Lạc tiếp: “Nếu em không tin tôi sẽ lập huyết thề” Nói xong phi người đi tìm dao. 

Khả Hoan vội ngăn hắn lại rồi im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. 

Tại căn cứ của quân phản chính phủ.

Nơi này trước kia là căn cứ đóng quân của quân phản chính phủ, hiện tại đã bị quân chính phủ chiếm giữ. Không khí xung quanh hôi tanh nồng nặc, binh lính rà soát kỹ càng để chắc chắn cha con Đức Lí Tư hoàn toàn không còn ở đây. 

Bọn chúng không có ngờ kẻ thù chúng truy sát lại nằm ngay dưới chân chúng, sâu trong 3 tấc đất. 

Tầng hầm được kết cấu rất tinh xảo và kín đáo, chứa tối đa được khoảng 40 người. Trong đó có 3 phòng lớn, ba cha con Đức Lí Tư chiếm riêng một phòng. 

Tạp Trát Nhân vẫn cực kỳ suy yếu và tiều tụy. Theo lời quây y thì hắn sống được đến lúc này đã là một kì tích. Tất cả mọi người không ngừng tạ ơn thánh Ala vì đã cấp cho hắn một ý chí sinh tồn mãnh liệt. Chỉ có Trát Phi biết ý chí của Tạp Trát Nhân mạnh mẽ đến vậy là do hắn đang lo lắng cho mèo con của hắn. 

Tạp Trát Nhân hiện vẫn bị liệt cả người, nội tạng khí quan cũng bị thương tổn khá nặng. Cả ngày hắn phải nằm ỳ trên giường nên cáu bẳn liên tục, có khi còn nổi nóng với quân y, có khi lại trầm mặc không nói gì. Đức Lí Tư và Trát Phi đều phải nhường nhịn hắn, chỉ biết nhì hắn mà thở dài bất lực.