Không Thể Nói Dối Anh

Chương 1



1.

Tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Cố Viễn đá bóng xong như bình thường.

Trên sân, Cố Viễn đang ra sức chạy để tranh bóng. Cậu mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, dáng người cậu cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp đẽ, vẫn giống như chàng thiếu niên ngày nào trong trí nhớ của tôi.

Nhìn mấy bạn nữ đứng bên ngoài sân thét chói tai cổ vũ cho cậu, trong lòng tôi chua loè.

Người yêu thầm dở hơi như vậy đấy!

Tôi thích Cố Viễn, vừa sợ cậu biết lại vừa sợ cậu không biết.

Tôi đã do dự rất nhiều năm rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh cậu.

Tôi nghĩ đây chính là cách mà tôi có thể được đứng gần cậu nhất.

Trận đấu được kết thúc bằng chiến thắng đến từ đội của Cố Viễn. Cố Viễn vén áo của mình lên, vuốt qua những sợi tóc rối của mình rồi đi đến chỗ tôi.

Cơ bụng đẹp đẽ của cậu bị lộ ra dẫn tới mấy cô gái đứng ngoài sân càng ầm ĩ hơn. Hình như bọn họ còn định qua đây xin WeChat của Cố Viễn.

“Thế nào? Nhìn tớ đẹp trai quá cậu đứng hình luôn rồi à?”

Cố Viễn nhướng mày, nhận lấy nước trong tay tôi.

“Có cức. Xấu muốn c.hết ấy, đến cả khỉ đột trong sở thú còn đẹp hơn cậu!”

“Nói thật!” Cố Viễn vừa cười vừa xoa xoa đầu tôi.

Vào lúc cậu nói ra hai chữ ấy, mọi chuyện bắt đầu có sự thay đổi.

Tôi cảm nhận được một sức mạnh thần bí nào đó đang chiếm lấy cơ thể tôi, miệng cùng lưỡi tôi như thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Cũng vào lúc ấy, chúng đã nói ra những lời mà đời này tôi không bao giờ nghĩ mình có thể nói được.

“Đẹp lắm luôn á! Nhất là vừa rồi lúc cậu lộ cơ bụng ra, tớ nhìn mà cảm thấy sắp mù mắt chó của mình rồi, chỉ muốn sờ vài cái! Chồng ơi, cậu đẹp thật đó!”

“Phụt!”

Cố Viễn phun hết nước trong miệng ra, mở to mắt nhìn tôi cứ như gặp quỷ.

2.

Tôi bị ma ám, nhất định là tôi đã bị ám rồi!

Tôi định chữa lại lời mình: “Ha ha ha, tớ chỉ nói đùa cậu thôi, không phải cậu bị dọa rồi đấy chứ?”

Nhưng không hiểu sao lời nói ra khỏi miệng tôi lại là: “Tớ thích cậu. Hồi cấp ba, từ lần đầu tiên thấy cậu tớ đã thích cậu rồi!”

Vẻ mặt của Cố Viễn càng trở nên kỳ lạ hơn. Hoảng loạn, nghi ngờ, không thể tin được, ngây ngốc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên mặt một người cùng lúc thể hiện nhiều cảm xúc thế này đấy!

Để tránh cho bản thân lại tiếp tục nói ra những lời nói đáng sợ, tôi vô cùng nhát gan chạy trốn đi mất.

Tôi vỗ vỗ, an ủi trái tim đang đập bình bịch của mình, ngồi ở cầu thang bên ngoài sân bóng.

Cảm giác kỳ lạ trên người tôi vẫn chưa hết. Đó là cảm giác mà tôi không tài nào diễn tả thành lời.

Là tôi không thể nói dối Cố Viễn hay là không thể nói dối tất cả mọi người?

Tôi cố nén sự sợ hãi, đi qua một em trai có khuôn mặt khá đẹp gần đó: “Em gì ơi, em đẹp trai thật đấy! Chị có thể kết bạn WeChat với em không?”

Em trai đứng đối diện tôi đỏ mặt, nhanh chóng lấy điện thoại ra, lắp bắp nói: “Chị, chị cũng rất xinh đẹp, rất, rất xinh đẹp.”

“Tống Phỉ! Cậu đang làm gì đấy?”

Cố Viễn nổi giận đùng đùng, bước chân dài của cậu qua chỗ tôi.

Tôi lập tức xoay người chạy trốn. Nhưng chưa chạy được hai bước thì Cố Viễn đã giữ chặt lấy tôi: “Tống Phỉ, hôm nay cậu bị làm sao vậy?”

Đúng lúc này, cảm giác kỳ lạ trên người tôi biến mất. Tôi há miệng, thử hỏi: “Cố Viễn, não cậu bị teo à?”

Cố Viễn cạn lời nhìn tôi.

“Cuối cùng cậu cũng bình thường lại rồi. Vừa rồi là trò đùa mới gì của cậu đấy?”

Thấy bản thân đã khôi phục lại bình thường, tôi đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, vô cùng tự tin.

Trời ạ, dọa tôi sợ c.hết rồi!

“Nói thật, Tống Phỉ, vừa rồi cậu dọa tôi suýt sợ c.hết luôn rồi đấy!”

Cái cảm giác ấy. Nó! Lại! Tới! Rồi!!!!

“Chồng ơi, người ta cũng suýt bị dọa c.hết luôn ấy. Vừa rồi hình như người ta chẳng thể nói dối chồng được. Với cả này, lần sau cậu đá bóng thì mặc nhiều áo một chút được không, người ta không thích thấy cô gái khác nhìn chằm chằm chồng đâu! Người ta ghen đó!”

Không khí im lặng ngay lập tức…