Không Thể Nói Dối Anh

Chương 9



17.

Buổi sáng hôm sau, tôi ôm hai cái quầng thâm mắt to đùng bò từ trong lều ra. Từ khi tôi bị dính cái tật “Nói thật” này, tôi chưa được ngủ ngon hôm nào.

Hôm nào cũng vậy, cứ đến buổi tối thì tôi lại nhớ đến mấy tình huống muốn đội quần của mình ở ban ngày, nghĩ xong thì không ngủ nổi nữa. Không phải từ nay về sau tôi cứ bị như vậy suốt chứ?

Xấu hổ chết mất!

Nhìn Cố Viễn cũng có hai cái quầng thâm to đùng như tôi, trong lòng tôi cảm thấy bình thường hơn một chút.

Trương Thải Vi đi qua đây, hai mắt lấp lánh: “Eo, hai người hôm qua làm gì đấy?”

“Tống Phỉ, không ngờ cậu mạnh mẽ đến vậy luôn á! Cậu tập thể dục hay có phương pháp gì hay mà làm chẳng phát ra tiếng động vậy? Truyền cho tớ với!”

Sao người này đáng ghét thế?!?

Tôi chạy trối chết, không trả lời câu hỏi của cô nàng.

Thu dọn xong tất cả mọi thứ, lên xe về nhà. Tất cả mọi người đều rất tinh tế không làm phiền tôi cùng Cố Viễn, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.

Tôi cùng Cố Viễn ngồi trên xe. Tôi nhìn điện thoại, còn 3 tiếng nữa mới về đến nơi.

Người ta tỏ tình nhau xong thì anh anh em em yêu nhau.

Tại sao đến tôi thì mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy? Tôi thầm khóc chít chít chít trong lòng.

“Tống Phỉ, thật ra, thật ra chúng ta mới ở bên nhau. Có một số việc cậu đừng vội, tương lai còn dài.”

“Cái gì còn dài?”

Tôi lấy lại tinh thần, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.

Cố Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái nhìn đầy thâm ý.

18.

Tôi nhấp nha nhấp nhổm như người bị trĩ ngồi trên ghế. Cuối cùng cũng tới khu chung cư nhà tôi rồi. Tôi mở cửa xe muốn chạy thì Cố Viễn ỷ vào việc chân cậu dài, bước hai ba bước chặn tôi ở cạnh xe.

“Cậu chạy cái gì? Hửm?”

Cậu chống tay chặn tôi lại. Tôi dựa hẳn người vào xe. Vẻ mặt tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.

Nhưng trong lòng tôi thì bắn đầy bong bóng màu hồng, làm trái tim tôi mềm nhũn.

A a a a! Tôi bị Cố Viễn kabedon*!!!

*kabedon: là tư thế mà người ta chống tay vào tường để chặn người kia ấy ~ Bạn nào chưa hình dung được thì lên google search nha ~

Cậu ấy ngầu quá! Thích quá đi mất thôi!!

Một cái hôn dịu dàng được đặt lên má tôi. Tôi cụp mắt xuống, sau đó nghe được tiếng chụp ảnh “tách” một cái.

Cố Viễn chụp một bức selfie sau đó cậu bình tĩnh cất điện thoại đi. Một tay cậu nắm lấy tay tôi, một tay cậu cầm hành lý của tôi.

“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà trước.”

Nhìn mười ngón tay đan chặt của chúng tôi, khóe miệng tôi cong lên liên tục.

Tay cậu ấy to thật đấy, ngón tay cũng dài nữa, mà ta cậu ấy cũng ấm ghê á!

Tôi cứ cười ngây ngốc như vậy đến tận khi về nhà mình.

Tôi nằm trên giường lấy tay che mặt lan qua lăn lại, điện thoại tôi vang lên rất nhiều thông báo.

“Đinh!”

“Đinh!”

“Đinh!”

Mẹ nó, cái gì đấy?

Tôi ngồi dậy, cười sờ sờ mắt, vừa mở điện thoại ra thì thấy WeChat của tôi bị spam một đống tin nhắn “Trời ạ!”.

“Trời ạ! Tống Phỉ, cậu yêu đương với Cố Viễn từ bao giờ thế?”

Tôi vừa mở WeChat của mình và Đường Tiếu Tiếu – bạn tốt thời cấp 3 của mình ra thì cô nàng đã gọi điện thoại qua cho tôi.

“A a a a! Tên lừa đảo Tống Phỉ này! Cậu mau nói cho tớ biết, cậu với Cố Viễn yêu nhau từ bao giờ đấy???”

Tiếu Tiếu nói một tràng dài, thét chói tai làm tôi hơi ngây ngốc một chút. Sau mọi người biết chuyện nhanh thế?

Tin này truyền cũng quá nhanh rồi đấy!