Không Thể Phản Kháng

Chương 95



Có lẽ cảm thấy mình chết chắc rồi nên sau khi tè dầm, Lâm Đường lại càng không nói nên lời.

Chử Khang Ninh lấy chăn ga trong tủ quần áo ra, ném lên giường rồi đặt Lâm Đường xuống đó. Xong xuôi, hắn lại xoay người tới tủ tìm đồ cho cả hai thay, nhưng còn chưa tìm xong đã nghe thấy tiếng khóc âm ỉ truyền đến từ phía sau.

Chử Khang Ninh thoáng dừng động tác, quay đầu lại, thấy Lâm Đường nằm nghiêng ở trên giường, nhỏ giọng nức nở cực kỳ đáng thương. Hắn đi tới, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Bảo bối của tôi ơi, em như vậy, ai không biết còn tưởng tôi bạo hành gia đình em đấy.” Dứt lời, hắn đứng dậy, khom lưng cởi cái quần ướt sũng của đối phương ra. Lúc trông thấy vết cắn mút rõ mồn một trên đùi cậu, hắn không khỏi tạm dừng một lát, nhưng ngay sau đó đã làm tiếp công việc của mình như chẳng lấn cấn gì.

Sau khi thay quần áo cho bản thân xong, Chử Khang Ninh ngồi xuống giường, vươn tay ôm Lâm Đường vào ngực. Lau hết nước mắt trên mặt cậu, hắn thấp giọng dỗ dành: “Cứ khóc suốt thế, mắt không đau sao?”

Thực ra Chử Khang Ninh cũng không ngờ Lâm Đường lại nhát gan đến thế. Hắn cảm thán rồi cúi đầu tiếp tục nói với cậu: “Em nghĩ tôi đang tức giận à? Tôi không giận đâu, lúc trước cũng là tôi chọc giận em phải không? Nếu không sao em lại để người khác bắt nạt tôi.”

Chử Khang Ninh chậm rãi vuốt ve sống lưng của Lâm Đường, lơ đễnh lướt mắt về phía góc phòng, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

Hắn không để ý chuyện đầu mình bị chặt, hắn đã là quỷ, đương nhiên không chết vì loại chuyện này. Nhưng hắn đang tự hỏi phải làm sao để Lâm Đường thích mình hơn một chút. Mà trước hết, hắn phải khiến cậu không còn sợ mình nữa. Chử Khang Ninh hiểu mình là hạng người gì, cho nên hắn biết: hắn muốn, hắn nhất định sẽ có được, dù phải dùng đến thủ đoạn gì.

Lúc này, hắn muốn Lâm Đường.

Chờ Lâm Đường khóc mệt, Chử Khang Ninh mới cúi đầu cọ chóp mũi đỏ hồng của cậu: “Lúc trước tôi bảo em yếu ớt, em còn giận dỗi tôi đúng không, hửm?”

Lâm Đường không đoán được Chử Khang Ninh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bản thân thật sự không thoát được nên liên tục run rẩy trong lòng hắn. Chử Khang Ninh chậm rãi vuốt ve sống lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Em nói tôi nghe, em sợ cái gì? Sợ tôi hại em à? Tôi thề với em được không, tôi thề sẽ không bao giờ thương tổn em, nếu trái lời, tôi sẽ hồn phi phách tán.”

Nhìn Chử Khang Ninh giơ ba ngón tay thề độc, Lâm Đường vừa kinh ngạc lại vừa thoáng chút ngẩn ngơ. Nhưng ngay sau đó, người kia đã u sầu nói: “Haiz, hay vì tôi là quỷ nên em mới sợ tôi?”

Lâm Đường giật môi, Chử Khang Ninh đặt nhẹ ngón tay lên môi cậu: “Suỵt, tôi biết, em sợ quỷ. Nhưng tôi không giống bọn hắn, tôi sẽ không làm hại em, tôi đã thề rồi, đúng không?”

Tận mắt chứng kiến Chử Khang Ninh thề độc, nhưng Lâm Đường vẫn không ngừng sợ hãi, do dự một lát mới gật đầu.

Thấy thế, ý cười trên môi Chử Khang Ninh lại càng rõ nét: “Tôi thích em còn không kịp, sao có thể hại em? Tôi đã kể em nghe tất cả bí mật của mình, em cũng biết điểm yếu của tôi rồi. Ngày nào đó, nếu nổi giận, em cứ nhốt tôi vào căn hầm ngầm kia, chờ nguôi ngoai mới thả tôi ra, thế có được không?”

Lâm Đường cứ cảm thấy lời này là lạ, nhưng chưa kịp nghĩ cẩn thận, Chử Khang Ninh đã lại tỏ vẻ u sầu: “Tôi thật sự thích em. Nhưng em cũng biết đấy, lúc còn sống, tôi người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, lúc thành quỷ rồi lại chưa từng được gặp con người. Trước giờ tôi chưa từng được yêu thương, nên cũng quên mất cách yêu thương người khác. Ba mẹ không thích tôi, em trai càng hận tôi, tuy tôi cũng từng muốn sống hạnh phúc bên bọn họ… nhưng tiếc là không có cơ hội. Tôi giết em trai, tôi rất hối hận, khi đó tôi quá sợ chết, nếu người được sống là nó thì tốt biết bao, chắc chắn nó sẽ hạnh phúc hơn tôi.”

Nói xong lời này, Chử Khang Ninh bỗng nhiên rơi lệ. Giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt dài trên má hắn khiến Lâm Đường sợ đến nhảy dựng lên. Cậu mở to mắt nhìn Chử Khang Ninh cúi đầu nuốt lệ, thì thầm: “Người khác đều chán ghét tôi, nhưng tôi đâu có tồi tệ đến thế, đúng không?”

——

Lâm Đường: Sao nước mắt của anh không phải là máu?

Chử Khang Ninh: Vì tôi khóc giả vờ mà.