Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 29: Hai người



Quý Liên Tích đi vội đến mức hai thị nữ theo không kịp, Tuyết nhi và Nguyệt nhi lo lắng nhìn nhau. Trước đây không nhìn thấy Đỗ nương nương thì nàng đã có tinh thần thất thường rồi, hiện tại còn cãi nhau, như vậy bảo nương nương nhà họ phải sống sao...

Trong tâm trí họ đã bắt đầu suy nghĩ nên nói những gì để an ủi Quý Liên Tích.

Nhưng họ không ngờ rằng sau khi Quý Liên Tích thở hổn hển mở cửa ra, người vừa mới cãi nhau với nương nương đang ngồi trong sảnh.

"Đỗ nương nương?!" Nguyệt nhi và Tuyết nhi kinh ngạc kêu lên.

Đỗ Hàn Yên cười gượng, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho họ không được hét to.

Hai người nhất thời không hiểu rõ tình huống, lập tức quay sang nói với giọng hơi, như sợ có người nghe thấy.

"Đỗ nương nương, sao người lại ở đây?" Tuyết nhi là người đầu tiên hỏi.

Đỗ Hàn Yên không biết có nên tiết lộ chuyện của hai người họ hay không, vì vậy nàng ngập ngừng liếc nhìn Quý Liên Tích.

Còn Quý Liên Tích vẫn đang đắm chìm trong kinh ngạc, môi khẽ hé mở, giống như muốn nói gì đó mà lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng nặn ra một câu: "Muội qua đây một lát." Nói xong nàng kéo Đỗ Hàn Yên vào thư phòng bên cạnh, đóng cửa lại.

Tuyết nhi và Nguyệt nhi lại im lặng nhìn nhau, đây là dấu hiệu tốt sao?

Trong thư phòng, Quý Liên Tích quay người đóng cửa lại và cũng không thèm quay đầu lại, Đỗ Hàn Yên đang định nói gì đó thì nghe Quý Liên Tích nói: "Nói lại đi."

Giọng nói có hơi nhỏ, Đỗ Hàn Yên nghe không rõ: "Cái gì?"

Quý Liên Tích tăng âm lượng: "Muội nói lại những gì vừa nãy muội nói đi."

Đỗ Hàn Yên hiểu chính xác những lời nàng đang ám chỉ, nàng ấy nghiêng người lại gần Quý Liên Tích, thì thầm sau lưng nàng: "Từ tận đáy lòng ta hy vọng tỷ sẽ nói trước và thừa nhận trước... Bởi vì ta nghĩ có lẽ ta cũng đã thích tỷ từ lâu rồi..." Lần này nàng ấy nói ra câu mà trước đó còn chưa nói hết.

Lời nói nàng tha thiết ước mơ truyền vào trong tai, giống như dòng điện anh túc chạy dọc toàn thân, lập tức khiến hai chân nàng không còn chút sức lực nào. Đỗ Hàn Yên vội vàng ôm lấy nàng, muốn ngăn nàng ngã xuống đất, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, sức nàng ấy không đủ để đỡ Quý Liên Tích nên cả hai đều ngã xuống đất. Quý Liên Tích khẽ xoa vào eo mình, muốn làm rõ xem cái ôm mềm mại này là mơ hay thực.

Hai người duy trì tư thế này một lúc, sau đó Đỗ Hàn Yên nghe thấy Quý Liên Tích thở dài và thả mình ra. Nhưng khi nàng quay lại, nàng vừa hít mũi vừa lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống, điều này khiến Đỗ Hàn Yên ngạc nhiên.

"Hãy nói cho ta biết đây không phải mơ đi." Mắt Quý Liên Tích đỏ bừng.

"Đương nhiên... là thật." Đỗ Hàn Yên đáp.

Nàng đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Quý Liên Tích, nàng chưa bao giờ thấy Liên Tích tỷ tỷ có vẻ mặt bất lực khiến người ta đau khổ như bây giờ, có một sự thôi thúc không biết tên muốn nàng ôm nàng ấy vào lòng.

"Ta đã biết tại sao mình luôn nghĩ đến tỷ, tại sao mình luôn thích ở bên cạnh tỷ và tại sao luôn muốn ôm tỷ vào lòng..." Nàng còn chưa nói xong, Quý Liên Tích đã ôm lấy mặt nàng và đặt đôi môi của mình lên môi nàng.

Lúc đầu Đỗ Hàn Yên hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng vươn tay ôm lấy nữ nhân đang hôn mình, một cảm giác kỳ lạ từ bụng dưới truyền đến, nàng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như này khi ở bên Thái tử điện hạ.

Cả hai đều không phải là nữ nhân thiếu kinh nghiệm, nhưng cảm giác hạnh phúc được gọi là tình yêu là lần đầu tiên họ trải nghiệm, Đỗ Hàn Yên không kìm được gọi nàng khi có khoảng trống: "Liên Tích tỷ tỷ..."

Quý Liên Tích nghe xong đã giảm bớt sự xâm lược giữa môi và lưỡi, dựa vào trán nàng và thì thầm với khoảng cách gần: "Đừng gọi ta như vậy nữa."

Đỗ Hàn Yên hơi sửng sốt: "Vậy Liên... vậy tỷ muốn ta gọi tỷ như thế nào?"

"Khi chỉ có hai chúng ta thì hãy gọi tên ta."

Hơi thở của nàng phả vào mặt, Quý Liên Tích thở ra mang theo một luồng hương thơm, có lẽ là do hương trà vừa rồi tỏa ra, nhưng lại giống như mùi hương mê hồn từ trong miệng người tình của mình mà ra. Cho dù lời nói của Quý Liên Tích khiến Đỗ Hàn Yên cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nhưng nàng cũng không nhịn được muốn chạm vào môi nàng ấy một lần nữa. Nàng nâng cằm lên, một trận dây dưa khác bắt đầu, Đỗ Hàn Yên vừa thở hổn hển vừa đổi xưng hô: "Liên Tích..."

Quý Liên Tích chìm sâu trong ngọn lửa tình không thể ngăn cản, nàng lắc đầu: "Không phải cái này..."

"Tích nhi..." Dù có chút ngại ngùng, nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn nói to: "Ta đã muốn gọi tỷ như vậy từ lâu rồi."

Quý Liên Tích chỉ đáp lại bằng một phản ứng nhiệt tình hơn.

Không biết hai người đến bên thành ghế hôn nhau từ khi nào, nhưng một người không chú ý liền vấp ngã, Quý Liên Tích ngã xuống trên ghế, còn Đỗ Hàn Yên thì được nàng ôm lấy.

Vô tình làm gián đoạn nụ hôn của hai người, đồng thời đánh thức đầu óc choáng váng của Quý Liên Tích, khiến nàng nhớ đến bào thai trong bụng Đỗ Hàn Yên.

"Hàn Yên, muội có sao không? Không bị ngã đâu chứ?" Nàng nhanh chóng đứng dậy để kiểm tra Đỗ Hàn Yên.

May mà Hàn Yên ngã đè lên người nàng, nếu không nàng mà đè Hàn Yên thì không xong rồi.

Đỗ Hàn Yên ngồi thẳng dậy, cong môi nói: "Ta không sao, nhưng Liên... Tích nhi thật gian xảo. Tỷ bảo ta phải gọi tỷ là "Liên nhi" mà bản thân tỷ lại gọi ta là "Hàn Yên"."

"Vậy ta nên gọi muội là gì? Hàn nhi?"

Đỗ Hàn Yên nghe xong đã nắm tay nàng, ngập ngừng nói: "Đừng gọi ta giống như "hắn"."

Quý Liên Tích sửng sốt, "hắn" vẫn thường gọi nàng ấy là Hàn nhi, nghĩ lại nàng mà gọi như hắn thì đúng là khiến người ta lo lắng.

"Vậy... "Yên nhi" được không?" Quý Liên Tích nắm lấy tay nàng ấy.

Lúc này Đỗ Hàn Yên mới mỉm cười hài lòng, nụ cười đẹp đến mức Quý Liên Tích phải nín thở, vẫn khiến nàng không thể tin rằng mình đã giành được trái tim của nàng ấy.

"Yên nhi, ta thích muội." Có xưng hô thân mật mới, Quý Liên Tích kìm lòng không đậu muốn bày tỏ trái tim mình một lần nữa. Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Đỗ Hàn Yên càng thêm hồng hào, hai tay cũng không che được. Thấy vậy, trong lòng Quý Liên Tích lại ấm áp, nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra thực tế mà họ sắp phải đối mặt, nàng cũng buộc phải nhắc nhở Đỗ Hàn Yên chấp nhận cái giá phải trả cho mối quan hệ này.

Nàng xoa tay nàng ấy: "Chuyện của chúng ta... không được để người ngoài biết."

"Ta biết."

Quý Liên Tích cân nhắc: "Còn chuyện "ra về không vui" ở viện Duyên Viên khi nãy, ta nghĩ tốt nhất chúng ta nên tiếp tục diễn cảnh này."

Phải diễn bao lâu? Cả hai đều không biết, nhưng đó có lẽ là cách tốt nhất để che giấu mối quan hệ của họ.

Vốn tưởng rằng Đỗ Hàn Yên sẽ cảm thấy bực bội, nhưng nàng ấy chỉ vươn tay ôm lấy Quý Liên Tích, nhẹ nhàng nói: "Vậy ta phải nắm chắc cơ hội gọi tỷ là Tích nhi mới được."

Quý Liên Tích mỉm cười, định đặt những chuyện nặng nề này sang một bên trước: "Ta vẫn không thể tin được."

Nàng vuốt ve mặt nàng ấy: "Ta từng nghĩ rằng đời này mình sẽ không thể yêu ai."

Nàng nhìn Đỗ Hàn Yên: "Hoá ra là vì ta chưa gặp được muội."

Đỗ Hàn Yên rúc vào người Quý Liên Tích: "Lúc mới vào cung, lần gặp mặt bên bệ cửa sổ là lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ, khi đó ta đã có một cảm giác kỳ lạ. Một mong muốn thôi thúc ta đến gần tỷ và hiểu tỷ, vì vậy ta đề nghị với hắn rằng mình muốn đi theo tỷ học tập, và tỷ đã không từ chối yêu cầu vô lý này. Sau khi sống chung, ta bắt đầu luôn nghĩ về trí thông minh, sự ổn định và lòng tốt của tỷ... "

Nàng dừng lại một hồi: "Nhưng một người hoàn hảo như tỷ lại có lúc tỏ ra buồn bã và mệt mỏi, ta nhìn ra tỷ ở đây không vui, vì vậy ta đã cố gắng hết sức để làm cho tỷ cười, khi ta tỉnh lại thì tâm trí của ta đã tràn ngập về tỷ."

Đỗ Hàn Yên vừa nghịch tay nàng vừa nói: "Chúng ta đều là nữ nhân, lại chung một chồng, tại sao số phận lại sắp đặt cho chúng ta gặp nhau như thế này? Nhưng người ta luôn nói rằng tình yêu nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, nếu không phải do tỷ chỉ điểm, có lẽ cả đời này ta cũng không phát hiện ra tình cảm của mình."

Nàng siết chặt tay: "Tích nhi, cảm ơn tỷ đã dũng cảm."

Một giây sau, nước mắt của Quý Liên Tích rơi xuống bàn tay đan vào nhau của hai người. Đỗ Hàn Yên giật mình, dở khóc dở cười lau nước mắt cho nàng: "Quý Liên Tích luôn tỏ ra bình tĩnh đó đã đi đâu rồi?"

"Cảm ơn muội đã bằng lòng đáp lại tình cảm của ta." Quý Liên Tích nhắm mắt lại, đưa tay nàng ấy lên môi hôn: "Từ nay về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ ở bên cạnh muội, yêu muội, chăm sóc muội... và đứa trẻ này."

"Ta cũng vậy..." Đỗ Hàn Yên còn chưa nói xong, Quý Liên Tích đã ngăn nàng ấy lại. Nàng không cần Đỗ Hàn Yên đáp lại lời hứa, dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện thì nàng thà để Đỗ Hàn Yên rời xa mình để theo đuổi hạnh phúc khác.

Ở trong mắt thiên hạ mà nói, hai người vốn nên như nước với lửa, không ai có thể ngờ rằng họ không chỉ ăn ý với nhau mà thậm chí còn yêu nhau. Xét về luân lý và đạo đức, điều này không được cho phép. Dù hiện tại họ đang nắm tay nhau nhưng Quý Liên Tích không muốn Đỗ Hàn Yên bị ràng buộc bởi những lời hứa và trách nhiệm khi mối quan hệ này bị phơi bày ra toàn thế giới, hoặc khi họ gặp nguy hiểm.

Nàng chỉ cần lúc này mình nhận được sự đáp lại của Đỗ Hàn Yên là đã cảm thấy mãn nguyện, nàng không muốn ích kỷ cầu xin Đỗ Hàn Yên yêu mình bằng cả mạng sống, hai người yêu nhau đã là điều quá xa xỉ với nàng rồi, sao nàng dám đòi hỏi suốt đời chứ?

Quý Liên Tích lại dán môi mình lên môi nàng, khác với sự hung hăng hừng hực trước đó, lần này hai người nhẹ nhàng mềm mại, giống như một nụ hôn kết lời thề.