Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 50: Quỷ kế



"Điều ngươi nói là sự thật sao?" Ngoài Tiểu Thần cô nương và Công chúa nghiêm túc nhìn Thiên nhi ra, những người khác đều kinh ngạc.

Theo những gì Thiên nhi nói thì Thái tử điện hạ đang có âm mưu gì đó cùng với Lương đệ của mình, ngầm chỉ ra rằng nó có thể có liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng.

"Lời này không thể nói nhảm!" Thành Hùng hiện tại đã là tướng quân, nếu như chuyện này là thật, bảo vệ Hoàng thượng là trách nhiệm của hắn. Nhưng nếu là tin đồn thất thiệt, thì nó sẽ là trọng tội.

"Đương nhiên Thiên nhi không dám nói nhảm!" Tất nhiên nàng ấy phải nắm chắc mới dám nói cho Công chúa biết chuyện nghiêm trọng này.

"Nói ra mới thấy, vừa nãy khi ta đi ngang qua viện của Lý Lương đệ thì quả thực có nghe thấy nàng ta và Thái tử điện hạ đang hưng phấn thảo luận chuyện gì đó. Nhưng phải nhanh chóng lên đường nên thần thiếp nghe không rõ lắm..." Tuy rằng không có cách chứng minh bất cứ điều gì, nhưng nó làm cho vấn đề này đáng tin hơn một chút.

"Nhưng theo lý mà nói, chỉ cần Thái tử ngoan ngoãn chờ đợi là hắn có thể đăng cơ một cách danh chính ngôn thuận. Hiện tại không có lý do gì phải sốt ruột, nếu làm không tốt sẽ rơi vào kết cục bị rơi đầu." Tiểu Thần bình tĩnh phân tích, ca ca biến thái chỉ có đầu óc không tốt thì cũng thôi đi, không phải bị hỏng hẳn đấy chứ?

"Hơn nữa, hắn có thể tự mình nghĩ ra kế hoạch không chê vào đâu được sao?" Tiểu Thần vô cùng hoài nghi điểm này.

Công chúa đưa tay ra chống cằm: "Lý Lương đệ kia là Lý Nghiên, đích nữ của Lý thái phó à?"

"Vâng."

"Có vẻ như... tám phần mười là ý tưởng của nàng ta." Vũ Văn Ngưng vẫn còn nhớ Thái phó đã từng dạy mình và Vũ Văn Dương khi còn nhỏ. Lý Nghiên là con gái của ông ta, vì vậy họ sẽ thường xuyên gặp nhau. Có điều sau khi Vũ Văn Ngưng dần dần trưởng thành, không học cùng Vũ Văn Dương nữa, sau đó cũng không để ý tin tức của bọn họ. Ấn tượng của nàng về Lý Nghiên là thích giở trò, hồi tưởng lại lúc đó nàng ta thường dùng thủ đoạn để tách mình ra, hiện tại nàng mới phát hiện nàng ta làm như vậy là vì muốn ở một mình với Thái tử.

Nhưng cho dù là như vậy, động cơ nào khiến nàng ta phải làm điều này?

Nàng ấy còn chưa kịp hoàn hồn lại, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Hàn Yên đứng dậy, nàng đi tới trước mặt Vũ Văn Ngưng, ầm một tiếng quỳ xuống, hai mắt như sắp khóc.

"Xin Công chúa giúp thần thiếp việc này, thần thiếp sẽ dùng cả đời để báo đáp ơn cứu mạng của Công chúa."

Nhìn thấy nương nương quỳ trên mặt đất, Xuân nhi và Tuyết nhi không dám sơ suất, vội vàng quỳ xuống với Đỗ Hàn Yên.

"Mau đứng dậy đi, ta không còn là Công chúa nữa, ta nhận không nổi." Nàng ấy vội vàng đỡ Đỗ Hàn Yên dậy, nghiêm túc thở dài: "Ta hiểu rồi, ta sẽ trở về xem mình có thể làm được gì."

Đỗ Hàn Yên nghe xong cảm kích đến rơi nước mắt, không ngừng cảm ơn nàng ấy.

Vũ Văn Ngưng quay lại nhìn Tiểu Thần, chỉ thấy nàng ấy cau mày với vẻ mặt không đồng ý, nhưng không nói gì nhiều.

***

Sau đó đoàn người tức tốc chạy về hoàng cung, nhìn thời gian, có lẽ sẽ đến hoàng cung trước hừng đông.

Tiểu Thần đỡ Vũ Văn Ngưng lên ngựa, đã lâu rồi nàng ấy không cưỡi ngựa, may mắn có Tiểu Thần ở phía sau ôm và giữ cho nàng ấy không bị ngã.

"Ngưng nhi, nàng xác định muốn trở về sao?" Tiểu Thần đã thay đồ để tiện hành động, nhảy lên ngựa, từ phía sau ôm lấy nàng và ghé vào tai nàng nói: "Nếu như nàng không muốn, ta sẽ không để họ ép buộc nàng." Điều duy nhất Tiểu Thần quan tâm là mong muốn của Vũ Văn Ngưng.

Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi gông cùm thân phận Công chúa, hiện tại quay về chắc chắn sẽ phá vỡ thỏa thuận cắt đứt quan hệ với Hoàng thượng. Chẳng những bị coi là người hay lật lọng, mà còn có thể bởi vì cắt đứt quan hệ với hoàng thất mà làm hỏng nỗ lực ban đầu của nàng để thoát khỏi hoàng cung.

Vũ Văn Ngưng liếc nhìn nàng ấy và mỉm cười tự hào, tình yêu chân thành của nàng ấy là luôn đặt nàng lên hàng đầu và khiến nàng luôn cảm thấy hạnh phúc, vì điều này nên nàng cũng hy vọng rằng mình có thể cố gắng hết sức để cứu cặp đôi kia.

"Bởi vì ta có một người yêu tốt như nàng, khiến ta cảm thấy mình mắc nợ cả thế giới này." Nàng đặt tay lên đầu gối của Tiểu Thần.

"Tiểu Thần, ta sẽ không bao giờ quên tình yêu mà chúng ta đã trải qua, chưa kể nàng đến từ một thời đại cởi mở hơn, điều đó đối với nàng dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng bọn họ phải trải qua bao nhiêu điều mới dám thổ lộ tình cảm với nhau, thì ta có thể hiểu được. Tiểu Thần, ta hy vọng bọn họ, những người cuối cùng đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn chúng ta."

Tiểu Thần bất lực thở dài, nàng ấy hơi quay đầu lại lén đặt một nụ hôn lên má Vũ Văn Ngưng: "Không ai có thể hạnh phúc hơn chúng ta."

Thành Hùng đang cưỡi ngựa ở một bên cố gắng kìm chế không trợn mắt, hắn thực sự rất đáng thương, không chỉ phải nhìn đôi tình nhân ân ái với nhau mà còn phải giúp họ che khuất tầm nhìn của người khác. Họ ở bên nhau bao lâu rồi mà vẫn tình cảm như vậy, hắn rất muốn hỏi lão đại xem rốt cuộc nàng làm như thế nào vậy.

Một nhóm người xuống ngựa ở gần hoàng cung, Vũ Văn Ngưng đeo khăn che mặt cho Tiểu Thần, che gần hết khuôn mặt của nàng ấy và nhắc đến kế hoạch với mọi người: "Ta sẽ đến gặp Hoàng thượng trước, tìm cách trì hoãn chuyện của Quý Lương viện. Tiểu Thần sẽ đến phòng của Thái tử để điều tra, xem có thể tìm thấy thứ gì hữu ích không..."

"Xin chờ một chút." Đỗ Hàn Yên đột nhiên nói: "Cảm ơn lòng tốt của Công chúa, bọn ta đội ơn người vì người sẵn sàng giải cứu Quý Lương viện, nhưng mọi người không cần phải làm chuyện nguy hiểm như vậy..." Nàng lo lắng nhìn Tiểu Thần đã được đeo khăn che mặt xong.

"Nhưng nếu không xử lý Thái tử thỏa đáng, sau này chuyện này vẫn sẽ xảy ra. Nếu hắn thực sự có âm mưu đại nghịch bất đạo, thì đây chính là cơ hội ngàn vàng." Thấy Đỗ Hàn Yên vẫn còn có chút do dự, Vũ Văn Ngưng nói: "Nếu như thuận lợi, ngươi có thể cùng Quý Lương viện rời xa nơi này, hai người cùng nhau chung sống cả đời, ngươi không muốn như vậy sao?"

Chắc chắn những lời này rất có sức hấp dẫn Đỗ Hàn Yên, mong đợi được trải qua một cuộc sống bình thường với Quý Liên Tích là điều viển vông mà nàng không dám nghĩ tới. Và giờ giấc mơ đó dường như đã nằm trong tầm tay.

"Hơn nữa, đừng lo lắng về Tiểu Thần. Nàng ấy chỉ cần lo lắng về việc khuôn mặt của mình bị nhìn thấy mà thôi." Vũ Văn Ngưng vừa nói vừa kiểm tra lại xem khăn mặt đã được buộc chặt chưa.

Nếu những người khác nhìn thấy "Hạ tướng quân" trở về từ cõi chết, có lẽ sẽ khiến rất nhiều người sợ chết khiếp.

"Đúng vậy." Bởi vì có khăn che mặt nên giọng nói của Tiểu Thần hơi nghẹn lại: "Nếu cứ nằm yên, cơ thể sẽ rỉ sét mất."

"Cẩn thận đấy biết không?" Vũ Văn Ngưng nhéo má Tiểu Thần để nhắc nhở, Tiểu Thần gật đầu.

"Công chúa điện hạ, nếu như muốn đến điện Hoan Dương thì nô tỳ có thể dẫn đường." Thiên nhi nói.

Vũ Văn Ngưng gật đầu, nàng ấy vốn muốn để Tiểu Thần xuất phát, nhưng Đỗ Hàn Yên đột nhiên ngăn nàng ấy lại: "Công chúa, thần thiếp nghĩ nên đến phòng của Lý Lương đệ trước."

Theo phán đoán của nàng, nếu họ thực sự có kế hoạch nào đó thì Thái tử điện hạ quá nhát gan sẽ dễ dàng bị nhìn thấu, Lý Nghiên căn bản không dám giấu giếm đồ trong phòng Thái tử điện hạ.

Mọi người đều nhìn về phía Công chúa điện hạ và chờ đợi nàng ấy đưa ra quyết định, Vũ Văn Ngưng suy nghĩ một lúc và cảm thấy Đỗ Hàn Yên nói khá có lý, thế nên nàng ấy đã bảo Tiểu Thần đến Hoa Nghiên viện trước.

Để không gây náo loạn, càng ít người hành động càng tốt, vì vậy Xuân nhi, Nguyệt nhi và Thiên nhi về phòng trước, Thành Hùng đi trước chờ lệnh.

Nhóm người giải tán sau khi bàn xong kế hoạch, thực hiện nhiệm vụ của mình một cách riêng biệt.

Đỗ Hàn Yên dẫn đường cho Tiểu Thần đến viện của Lý Lương đệ, bên trong có thị vệ canh gác nên họ không thể dễ dàng lẻn vào. Huống hồ còn chưa xác định được bản thân Lý Lương đệ có ở trong viện hay không, liệu họ có thể tiến hành khám xét thuận lợi hay không.

"Tiểu Thần cô nương... phải làm sao đây? Chúng ta có nên đi qua bên Thái tử điện hạ xem xét không?" Đỗ Hàn Yên hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đức Dương Quận Chúa
2. Thụ Thế Thân HE Với Ánh Trăng Sáng
3. Đột Nhiên Được Lên Hashtag
4. Chanh Xanh
=====================================

Tiểu Thần quan sát tình hình và nói với nàng: "Không sao đâu, chúng ta đi vòng ra phía sau."

Đỗ Hàn Yên đi theo Tiểu Thần ra sau nhà, Tiểu Thần nhìn thấy chỗ trên cao của tầng hai có một vài cửa sổ, vì vậy nàng ấy để nàng ở ngoài canh gác, nếu có chuyện gì thì ném đá lên cửa sổ để nhắc nhở mình.

Đỗ Hàn Yên không biết nàng ấy muốn làm gì, nhưng vẫn đồng ý. Trong nháy mắt, Tiểu Thần bước lên hòn non bộ như một con én, nắm lấy mái hiên và dễ dàng leo lên mái nhà của tầng hai.

Đỗ Hàn Yên đang nằm trên mặt đất sững sờ, nàng đã từng nghe nói đến tuyệt kỹ "khinh công", không biết chiêu vừa rồi của Tiểu Thần cô nương có phải "khinh công" hay không, nhưng nhìn thân thủ của nàng ấy thì chắc chắn không hề tầm thường.

Không hổ danh là thị nữ của Công chúa, ngay cả những thuộc hạ cũng phải có bản lĩnh như vậy. Đỗ Hàn Yên bội phục từ tận đáy lòng, sau đó vội vàng hoàn hồn lại, nhớ tới trách nhiệm của mình, nàng bắt đầu cảnh giác quan sát xung quanh.

Tiểu Thần cảm thấy mình vẫn chưa khôi phục lại thân thủ ban đầu, lúc này nàng còn cảm thấy có chút phấn khích. Nàng cúi người xuống và nhẹ nhàng di chuyển, khi đến cửa sổ đầu tiên, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ lạ từ bên trong truyền đến.

Sau khi nhìn kỹ hơn thì nàng phát hiện ra có một nam và một nữ đang hoan ái trên giường. Tiểu Thần vô cùng thảm thương vì có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, người nữ thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy, chắc là Lý Lương đệ mà Ngưng nhi đã đề cập, người nam là Vũ Văn Dương.

Ghê tởm...

Vẻ mặt của Tiểu Thần tràn đầy buồn nôn, suýt nữa đã nôn ra ngay tại chỗ. Thật ghê tởm, vậy mà lại vô tình tận mắt chứng kiến ​​cảnh làm tình của tên ca ca biến thái kia, không ai nói cho nàng biết cái giá phải trả của nhiệm vụ này chính là khiến mình tự chọc mù mắt mình!

Nàng trợn mắt chuyển sang phòng bên cạnh, ít nhất nàng có thể chắc chắn rằng tên ca ca biến thái và Lương đệ gì kia đang bận rộn, không có thời gian để ý mình, cho nên nàng có thể yên tâm đi thăm dò.

Căn phòng bên cạnh tối om, nhưng dựa vào ánh trăng có thể mơ hồ đoán ra đây có lẽ là thư phòng.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy vào phòng rồi cởi tấm mạng che mặt khiến mình cảm thấy khó chịu ra.

Nàng tìm kiếm xung quanh, nhưng không tìm thấy gì quan trọng, cho đến khi quan sát trên đỉnh đầu của mình, nàng vô tình tìm thấy một chiếc hộp phía sau giá sách chất đầy sách. Đặt chiếc hộp ở đây trông có vẻ đáng ngờ, nàng vội vàng lấy nó ra.

Không ngờ bên trên hộp có ổ khoá, mà không chỉ có một cái. Điều này càng đáng ngờ hơn! Từ đó có thể suy ra, những thứ được giấu trong chiếc hộp này chắc chắn rất quan trọng!

Đây là một kho báu.

Tiểu Thần vui vẻ nghĩ, trở về phải bảo Ngưng nhi khen thưởng mới được.

Xem ra không thể mở chiếc hộp này trong chốc lát được, nàng đang phiền não không biết phải làm gì thì nghe thấy tiếng đá bị ném vào lưới cửa sổ.

"Ai đó!" Ngoài cửa sổ có một thị vệ hét lên.

Không còn thời gian nữa!

Tiểu Thần dứt khoát ôm chiếc hộp rồi nhảy xuống từ cửa sổ, nhờ vào thân thủ của mình, nàng đã nhảy từ tầng hai xuống và lăn lộn trên cỏ vài vòng nhưng vẫn bình an vô sự.

Nàng vừa đứng dậy thì nhìn thấy mấy tên thị vệ đi về phía mình, ánh đuốc trong tay vừa vặn chiếu vào mặt Tiểu Thần, đám thị vệ lập tức mở to mắt, nhất thời không nói nên lời.

Tranh thủ khoảng trống này, Tiểu Thần nhét chiếc hộp vào trong lòng Đỗ Hàn Yên: "Thất lễ rồi." Chào hỏi xong, nàng ấy nhanh nhẹn ôm lấy Đỗ Hàn Yên bước nhanh đến chỗ tối.

Mấy tên thị vệ đứng nguyên tại chỗ liếc nhìn nhau, run giọng kêu lên: "Ma... ma!!!"

Ai là ma chứ! Các ngươi mới là ma!

Tiểu Thần thầm vặn lại.