Không Thể Thành Người Yêu

Chương 19: Khúc Trực đêm nay uống rượu, anh nghĩ …



Thịch.

Khúc Trực nghe tiếng tim mình đập rất rõ, như tiếng sấm nổ bên tai.

Người anh hơi cứng lại, trong một thoáng không biết bỏ tay chân vào đâu.

Trịnh Bảo Châu vẫn hồn nhiên không biết, cô nghiêng đầu như đã ngủ, chỉ chừa một bên gáy thon thả khiến người ta tưởng tượng miên man.

Miệng Khúc Trực khẽ mím lại, sau đó anh nghe thấy tiếng gõ cửa, hai tiếng cộc cộc, như phá giải thần chú, rốt cuộc anh cũng tìm lại quyền chủ động thân thể mình.

Anh mau lẹ rời khỏi sô pha, đứng một bên.

Ngụy Trân ở cửa khẽ ho hai cái, cất bước đi vào: “Làm phiền anh Khúc rồi, còn lại giao cho tôi là được.”

“Ừ.” Khúc Trực đáp một tiếng, rồi như trốn hồng thủy mãnh thú, cuống quýt rời khỏi phòng Trịnh Bảo Châu.

Về tới phòng mình, anh cảm giác tim vẫn đập hơi nhanh, anh nghĩ nhất định là do tối nay uống rượu, là tác dụng của cồn.

Quả nhiên những bữa cơm kiểu này, anh không nên đi.

Một giấc này của Trịnh Bảo Châu lại ngủ rất ngon, lúc cô tỉnh dậy, đã gần trưa hôm sau. Đầu tuy có hơi đau, nhưng đã tỉnh táo hơn tối qua nhiều. Cô dậy tắm qua nước nóng, cảm giác toàn thân thư thái không ít.

Chuyện tối qua cô không nhớ hết, chỉ nhớ cô uống gục mấy sếp tổng của khách sạn Định Âu, cuối cùng bọn họ phải có người dìu lên xe hết.

Nhưng sau đó cô về kiểu gì nhỉ?

Trịnh Bảo Châu lắc lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, cô lấy một cái váy dài trong phòng thử đồ ra, thay xong tính trang điểm một tí rồi xuống ăn trưa. Điện thoại trên bàn trang điểm kêu một tiếng, Trịnh Bảo Châu tay cầm son cúi xuống nhìn, là Tề Thịnh nhắn tin cho cô.

Ngón tay thon dài của cô khẽ chạm vào màn hình, tin nhắn của Tề Thịnh nhảy ra,

Tề Thịnh: Cô Bảo Châu, tỉnh rượu chưa? [Đầu chó 🐶]

Trịnh Bảo Châu: Sao, lại muốn kêu tôi mua người máy của anh à?

Tề Thịnh: Xem ra là tỉnh rượu rồi [Đầu chó 🐶]

Tề Thịnh: [Video]

Thấy ảnh ngoài video là mình, Trịnh Bảo Châu lờ mờ thấy sai sai. Cô ấn xem video, một giọng nói cực chói lói vang ra từ điện thoại—– Thủy thủ Mặt trăng, biến thân!

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cô trong màn ảnh hưng phấn bừng bừng ngâm nga ca khúc chủ đề của Thủy thủ Mặt trăng, sau đó bắt đầu múa theo ‘beat’ của mình.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cứu với, cô muốn bay tới hành tinh khác trong đêm.

Video chạy tới hơn mười giây, thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy ống kính, tiếp đó Khúc Trực đi tới cạnh cô, định bụng kéo cô rời khỏi hiện trường.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Khúc Trực cũng ở đó!

Xã tử [1], xã tử cùng cực. 🙂

[1] Xã tử: Social death – Cái chết xã hội là một từ thông dụng trên Internet, nó chủ yếu đề cập đến việc tự lừa dối bản thân trước công chúng, và nó cũng thường đề cập đến việc làm điều gì đó đáng xấu hổ trong vòng xã hội, không thể ngẩng cao đầu và không thể thực hiện tương tác xã hội bình thường.

Trong vòng một năm tới cô không muốn nhìn mặt hai tên Tề Thịnh và Khúc Trực nữa.

Trịnh Bảo Châu: Tôi mua người máy của anh, anh lập tức xóa video cho tôi. [Cười mỉm 🙂]

Tề Thịnh: [Che mặt]

Tề Thịnh: Không đến mức, không đến mức, cô không thích tôi xóa là được [Che mặt] tôi thấy rất đáng yêu mà ha ha ha ha.

Trịnh Bảo Châu: Nếu người nhảy múa là anh, tôi cũng thấy đáng yêu lắm [Cười mỉm 🙂]

Tề Thịnh: [Che mặt] Đã xóa rồi.

Tề Thịnh: Nhưng tôi gửi một bản cho Khúc Trực mất rồi.

Trịnh Bảo Châu: “….[Tan vỡ] Anh còn gửi cho ai nữa?

Tề Thịnh: Hết rồi, hết rồi, chỉ gửi cho lão Khúc, cậu ta chắc chắn cũng không share bậy đâu.

“…..” Cái đó thì không chắc! Khúc Trực không làm người đâu chỉ một, hai ngày!

Trịnh Bảo Châu: Anh kêu cậu ta xóa đi! Tôi mua người máy của anh!

Tề Thịnh: Tôi đi ngay!

Trịnh Bảo Châu vỗ ngực hít sâu vài hơi, tự an ủi không sao không sao, kỳ thật nhảy hẵng còn đẹp lắm.

Bình ổn tâm trạng xong, cô vừa bôi son thì điện thoại lại kêu một tiếng.

Lần này là Mãnh Nhã Hâm.

Kỳ nghỉ đông của Mạnh Nhã Hâm đã hết, mấy hôm trước đã về đi làm. Cô nàng dù người đi, nhưng tâm hồn vẫn còn ở khách sạn—– từ hôm tán gẫu với Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc, cô nàng được thêm vào nhóm gặm CP của khách sạn.

CP đương nhiên là Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu rồi.

Tối qua quản lý Ngụy nhắn một quả tin tức bùng nổ, ai nấy trong nhóm cũng húng như tiêm máu gà, tán phét rần rần trong nhóm.

Mạnh Nhã Hâm thì thấy quái, bọn họ không cần đi làm à??

Mạnh Nhã Hâm: [Lịch sử chat nhóm]

Mạnh Nhã Hâm: Tự mày xem đi.

Trịnh Bảo Châu tò mò mở lịch sử chat lên, hàng đầu tiên là tin nhắn của Ngụy Trân.

Ngụy Trân: Lúc tôi đi lên tìm cô Bảo Châu, anh Khúc đang đè cô ấy trên sô pha, bầu không khí giữa hai người ái muội kiều diễm, làm người ta mặt đỏ tim đập ấy.

Trịnh Bảo Châu: “…..”

Cái quỷ gì đây! Quản lý Ngụy của cô không thể là người như vậy được!

Trịnh Bảo Châu: Nhóm gì đây??

Mạnh Nhã Hâm: Nhóm của khách sạn mày á [Móc mũi] Nhóm gặm CP Lương Tuệ Tuệ tạo đấy.

Trịnh Bảo Châu: “….”

“Thế sao mày lại ở trong đấy??”

Mạnh Nhã Hâm: Lương Tuệ Tuệ kéo tao vào á [Móc mũi] không chỉ có tao, Sầm Đồng Đồng cũng ở trong đấy, tao đặc biệt kéo nó vào, để nó biết trước còn bao lâu nữa thì phải live stream ăn bàn phím

Trịnh Bảo Châu: ….

Mạnh Nhã Hâm: Tối qua mày với Khúc Trực chơi cũng high nhỉ?

Trịnh Bảo Châu: Không lan tin đồn, không tin tin đồn [Mỉm cười 🙂] Tin đồn dừng lại trước những người khôn ngoan [Mỉm cười 🙂]

Mạnh Nhã Hâm: [Móc mũi]

Trịnh Bảo Châu đặt điện thoại xuống, dùng mu bàn tay chống mặt.

Tối qua Khúc Trực đưa cô về phòng sao???

Xem trong video của Tề Thịnh, quả thật là Khúc Trực dìu cô về. Nhưng…đè cô trên sô pha là tình tiết ở đâu ra vậy? Sao cô không có chút ấn tượng nào?!

…..Rượu giả hại người mà. 🙂

Cô xem một lượt lịch sử chat mà Mạnh Nhã Hâm gửi, bổn ý để xem xem nhân viên nào nhàn như vậy, xem xong lại phát hiện nhóm trưởng Lương Tuệ Tuệ, từ đầu tới đuôi không hề xuất hiện.

Trong lòng Trịnh Bảo Châu không khỏi bắt đầu lo lắng, hôm qua cô gửi tin nhắn cho Lương Tuệ Tuệ, em ấy cũng không trả lời, không biết bây giờ thế nào rồi. Cô lại gọi cho Lương Tuệ Tuệ, điện thoại đã tắt máy.

Cô lo ngay ngáy mở cửa, tiếng Đàm Diệu bỗng vang lên: “Buổi trưa tốt lành nha cô Bảo Châu, không biết cô có thời gian ăn trưa với tôi không?”

Đàm Diệu mặc áo da xe máy anh ta thích nhất, tóc còn dùng sáp tạo hình. Một tay chống trên tường hành lang, trông rất đỏm dáng.

Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm anh ta lặng đi một giây, nghĩ vừa khéo có thể hỏi anh ta chuyện của Lương Tuệ Tuệ, bèn gật đầu: “Được thôi, vừa lúc tôi định xuống ăn cơm.”

“Thế chúng mình cùng đi.” Đàm Diệu vừa nói vừa ‘làm phép’ biến ra một bông hồng từ sau lưng, đưa tới trước mặt Trịnh Bảo Châu, “Tặng cô.”

“….Cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu nhận bông hồng, đi cùng anh ta xuống lầu. Nhân viên trong nhà hàng thấy bọn họ đi cùng nhau, tay Trịnh Bảo Châu còn cầm hoa hồng, trong bụng tức khắc ùn ùn phỏng đoán.

Tối qua cô Bảo Châu không phải còn nồng nhiệt với anh Khúc à, sao bây giờ kịch tình lại cua gắt thế này!

Trịnh Bảo Châu chẳng hề lo lắng tâm tình của bọn họ, cùng Đàm Diệu tìm một bàn trống, ngồi trong nhà hàng. Vì lúc trước đã nói cô mời, Trịnh Bảo Châu bèn gọi vài món đặc sắc của nhà hàng, đều là những món ngon có tiếng.

“Anh xem còn muốn ăn gì không, đừng khách sáo.” Trịnh Bảo Châu vừa đưa menu qua, liền thấy Khúc Trực và Tề Thịnh sóng vai vào nhà hàng ăn trưa.

Cô không hề nghĩ ngợi, túm lấy tay Đàm Diệu, kéo anh ta vào một phòng riêng cón trống, sau đó đóng cửa cái “Bang”.

“….” Tề Thịnh nhìn cánh cửa phòng riêng đóng chặt, lặng đi hai giây, “Chuyện gì đây? Kia là bạn trai của cô Bảo Châu hả?”

Khúc Trực cũng nhìn hướng phòng riêng, anh không trả lời Tề Thịnh, chỉ im lặng ngồi vào bàn.

Trong phòng, Đàm Diệu cũng chưa kịp hoàn hồn. Cô Bảo Châu sao đột nhiên nhiệt tình quá vậy? Lẽ nào cuối cùng đã cảm nhận được mị lực của mình chăng?

Anh ta biết mà, mị lực của Đàm Diệu này không ai cự được.

“Chúng ta ngồi trong này ăn đi.” Trịnh Bảo Châu cười cười với Đàm Diệu, ngồi xuống ghế, “Tôi kêu bọn họ đưa đồ vào đây.”

“Được.” Đàm Diệu theo cô ngồi xuống ghế, “Ngồi phòng bao vẫn là riêng tư hơn.”

“Anh nói đúng.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Tôi đang muốn tìm anh bàn ít chuyện riêng tư đây.”

Đàm Diệu rúng động, đã chuẩn bị để nhận lời thổ lộ của Trịnh Bảo Châu: “Cô nói đi.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Thật ra là thế này, anh còn nhớ lần trước tôi nhờ anh nghe ngóng Lý Dật Phàm không?”

Đàm Diệu: “…”

A? Là nói cái này hả?

Trịnh Bảo Châu không để ý thay đổi tâm trạng của anh ta, để nghe ngóng tình hình của Lương Tuệ Tuệ, cô kể cho Đàm Diệu nghe chuyện của Lương Tuệ Tuệ và Lý Dật Phàm. Đàm Diệu nghe xong một hồi lâu không nói gì, Trịnh Bảo Châu đang định mở lời, đã thấy anh ta đập mạnh bàn một cái: “Tra nam! Đúng là không biết xấu hổ!”

“…” Trịnh Bảo Châu gật gật, “Anh nói đúng.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ bảo em họ tìm người bắt tên khốn Lý Dật Phàm tới đây cho cô!”

“….Kể cũng không cần, tôi chỉ lo một mình Tuệ Tuệ ở bên đó bị thiệt thòi, em ấy tắt điện thoại tôi không liên hệ được. Anh giúp tôi tìm người hỏi thử, xem có thể nghe ngóng tình hình hiện giờ của Tuệ Tuệ không.” Nếu không được thật, cô đành tự mình đến thành phố H một chuyến.

“Được, cô đừng lo quá, nếu ở trong trường, tôi nghĩ bọn họ không dám xằng bậy đâu.” Đàm Diệu tạo nhóm, kéo em họ và Trịnh Bảo Châu vào, có tin tức gì có thể báo ngay vào nhóm.

Đàm Tâm: Chị bé yên tâm, em đã phát động bạn cùng phòng và bạn trai của các bạn ấy, cùng đi tìm rồi!

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn em [Thả tim]

Đàm Diệu: Em gọi vài cậu nam sinh trực tiếp đi hỏi Lý Dật Phàm, nếu Lương Tuệ Tuệ tới thành phố H thật, khẳng định là đi tìm nó.

Đàm Tâm: Uh uh, đi liền đây.

Đàm Tâm: Tên Lý Dật Phàm này thật là mắc ói! [Nôn] Đúng là làm dơ thanh danh của đại học H bọn em!

Đàm Tâm: Trường bọn em sao có thể dạy ra thứ như vậy nhỉ! Hoa hậu khoa cũng bị hắn hại thảm!

Đàm Tâm mắng là mắng, nhưng việc chính cũng không chậm trễ. Bên bọn họ hiệu suất rất nhanh, nửa tiếng sau đã nhắn lại cho Trịnh Bảo Châu: “Không tìm được Lương Tuệ Tuệ, Lý Dật Phàm cũng nói không gặp cô ấy. Bọn em hỏi hắn hồi lâu, trông cũng không giống nói dối.”

Trịnh Bảo Châu: Không phải chứ, Tuệ Tuệ hẳn sẽ đi tìm hắn, em ấy đâu có bạn bè gì ở ngoài.

Lương Tuệ Tuệ là cô gái đến từ một trấn nhỏ, phạm vi quen biết cũng giới hạn trong trấn. Tuy bây giờ Internet phát triển, nhưng em ấy cũng không đến nỗi xin nghỉ hai ngày đi gặp bạn bè trên mạng chứ? Người khiến em ấy bỏ tiền mua vé máy bay đi tìm, chỉ có thể là Lý Dật Phàm.

Đàm Tâm: Bọn em tìm lại xem, chị thử gọi điện thoại cho cô ấy đi, nếu vẫn không có tin tức, thì báo cảnh sát đi.

Trịnh Bảo Châu: Ừ, cũng chỉ có thể vậy thôi.

Bây giờ cô chỉ lo Tuệ Tuệ đi tìm Lý Dật Phàm, nhìn thấy gì đó, rồi nghĩ quẩn.

Cô lại gọi vài cuộc cho Lương Tuệ Tuệ, vẫn tắt máy, cuối cùng đảnh phải báo cảnh sát. Vốn chuyện này là việc riêng của Lương Tuệ Tuệ, Trịnh Bảo Châu không muốn tung hê cho mọi người biết, nhưng hiện giờ báo cảnh sát, những nhân viên khác tự nhiên cũng biết chuyện.

Công tác bảo mật của Lương Tuệ Tuệ thật sự rất tốt, vậy mà không một ai biết em ấy có bạn trai. Nghe chuyện của Lý Dật Phàm xong, ai ai cũng mắng cho hắn máu chó đầy đầu. Cảnh sát cũng giúp bọn họ tìm người, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.

Đến chập tối, Tiểu Ngọc nhìn cửa khách sạn bỗng hô một tiếng: “Tuệ Tuệ về rồi!”

Lương Tuệ Tuệ sững người, không ngờ mọi người đều ở đây. Trịnh Bảo Châu vội nhìn sang, Lương Tuệ Tuệ trên người kể cũng không bị thương, chỉ phờ phạc ỉu xìu, hai con mắt cũng hơi sưng, có lẽ đã khóc.

Ngụy Trân thấy vậy thì nhíu mày đi tới, đẩy mắt kính trên mũi: “Tuệ Tuệ, em chạy đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mở, em có biết mọi người lo lắng cho em không? Cô Bảo Châu còn báo cảnh sát tìm em đấy.”

Trịnh Bảo Châu tuy là chủ khách sạn, nhưng bình thường cô khá hiền lành, cũng không quản chuyện của nhân viên, ngược lại mọi người càng sợ quản lý Ngụy nghiêm khắc hơn. Lương Tuệ Tuệ bị Ngụy Trân nói một tràng như vậy, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, Trịnh Bảo Châu thấy vậy bèn đi lên an ủi: “Được rồi, được rồi, người về an ổn là được.”

Lương Tuệ Tuệ bị an ủi đến sống mũi cay cay, trực tiếp ôm Trịnh Bảo Châu oa oa khóc rống.

Ngụy Trân: “…”

Cô đáng sợ thế thật à?

Lương Tuệ Tuệ bình an trở về, Trịnh Bảo Châu trước tiên là hủy án chỗ cảnh sát, sau đó kéo Lương Tuệ Tuệ tới phòng nghỉ của nhân viên. Cô đưa một cốc sữa nóng cho Lương Tuệ Tuệ, hỏi: “Tuệ Tuệ, hai ngày nay em đi đâu thế? Có phải đi tìm Lý Dật Phàm không?”

Lương Tuệ Tuệ ôm cốc sữa thút thít, gật đầu đáp một tiếng vâng: “Trước đó em hỏi anh ta trên wechat, anh ta không thừa nhận quan hệ với cô gái kia, còn trách em không tin tưởng anh ta, còn giận em ghê lắm.”

Trịnh Bảo Châu kéo khóe miệng: “A, chiêu đảo khách thành chủ ăn trộm la làng này dùng tốt đấy, không hổ là cặn bã.”

“Sau đó em sợ em hiểu nhầm anh ta thật, bèn đi thành phố H tìm anh ta. Kết quả lúc em đến, vừa vặn thấy anh ta và cô gái trong ảnh đứng dưới ký túc, anh ta còn hôn người ta.” Lương Tuệ Tuệ nói đến đây, mắt lại đỏ lên, “Em sợ bọn họ thấy, vội vàng bỏ chạy. Điện thoại không biết hết pin từ bao giờ, em cũng chẳng chú ý.”

Trịnh Bảo Châu an ủi vỗ vỗ đầu cô: “Không sao, buồn thì khóc ra là được, có thể nhìn rõ bộ mặt thật của thằng đểu kia cũng là chuyện tốt.”

Lương Tuệ Tuệ mếu máo nói: “Em không hiểu, lúc trước rõ ràng anh ta rất tốt với em, có phải anh ta thấy em không xứng với anh ta không? Em chỉ là nhân viên phục vụ….”

“Ha, đúng là buồn cười.” Trịnh Bảo Châu cắt ngang, “Hắn ta thấy em không xứng, hắn còn xài tiền của em mãi thế? Em đúng là nhân viên phục vụ, nhưng em sống đường hoàng hơn hắn, là hắn không xứng với em.”

Lương Tuệ Tuệ nghe cô nói mà ấm lòng, lại ôm Trịnh Bảo Châu khóc.

Trịnh Bảo Châu vỗ lưng cô, thấy chuyện tiền nong phải hỏi rõ với Lương Tuệ Tuệ: “Loại người đấy bỏ thì bỏ thôi, nhưng tiền của em thì sao? Phải khiến hắn trả lại cho em.”

Lương Tuệ Tuệ nói: “Em xóa hết phương thức liên lạc của anh ta rồi, hơn nữa anh ta cũng không có tiền….”

“Không tiền thì kêu hắn viết giấy nợ cho em, sau này đi làm từ từ trả, không thể để hắn vớ bở chứ?”

Lương Tuệ Tuệ suy ngẫm, lắc đầu: “Em không muốn dính dáng với anh ta nữa, số tiền đó coi như em cho chó ăn.”

Trịnh Bảo Châu mím môi, Tuệ Tuệ nói cũng có lý, ai muốn giữ liên hệ lâu dài với loại đểu cáng đó? So với tiền, Tuệ Tuệ có thể quyết đoán xóa hết phương thức liên lạc của hắn ta, cô đã rất mừng rồi: “Em nói đúng, loại người đó không liên lạc nữa thì tốt hơn, nhưng nếu hắn ta quay lại add em, em không được add lại với hắn.”

Lương Tuệ Tuệ rút một tờ khăn giấy ra, lau nước mắt, nhìn cô đáp: “Em sẽ không add anh ta đâu ạ.”

“Chị chỉ sợ hắn ta cầu xin hai câu, em lại mềm lòng.”

Lương Tuệ Tuệ cười một tiếng, sắc mặt thoáng chút tự giễu: “Anh ta sẽ không cầu xin em đâu, anh ta đã tìm được bạn gái tốt hơn em. Em thấy cô gái kia rồi, ngoài đời cô ta còn đẹp hơn ảnh, có thể thi đậu đại học H, thành tích chắc chắn cũng hơn em. Cô ta xinh hơn em, thông minh hơn em, Lý Dật Phàm sao còn phải quay lại cầu xin em?”

Trịnh Bảo Châu nhíu mày, cô gái đại học H ấy, có lẽ cũng không biết Lý Dật Phàm có bạn gái ở quê! Cô thở dài một cái, an ủi Lương Tuệ Tuệ: “Như thế là tốt nhất, Tuệ Tuệ em tốt như vậy, chắc chắn sẽ gặp người tốt hơn Lý Dật Phàm. Em phải nhớ lời hôm nay, hắn ta tìm em em cũng không thể mềm lòng!”

Lương Tuệ Tuệ mang nước mắt gật đầu: “Vâng.”

Trịnh Bảo Châu vỗ vỗ đầu cô: “Hôm nay muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa đi, ngày mai mặt trời lên, cũng đừng vì thứ tra nam ấy mà rơi nước mắt!”

“Vâng cô Bảo Châu, hu hu—-”

Lương Tuệ Tuệ hai ngày nay bôn ba trên đường, lại thêm một trận khóc lớn, rất nhanh đã bắt đầu mệt. Trịnh Bảo Châu để em ấy về phòng ngủ sớm, bản thân cô cũng về phòng. Hôm nay trong nhà Đàm Diệu liên hoan, không ở đây, cô bèn dùng wechat báo cho anh ta việc Lương Tuệ Tuệ đã quay về bình an.

Tin vừa nhắn đi, cô đã nghe thấy ai đó gõ cửa phòng, cô tưởng là Ngụy Trân đến tìm cô nói chuyện, bèn ra mở cửa.

Khúc Trực khoác áo dạ đen đứng ngoài cửa.

Trịnh Bảo Châu lặng đi một giây, lại nhớ hình ảnh nhảy múa tối qua của mình. Cô xấu hổ đến run cả da đầu, nhưng lòng háo thắng trước mặt Khúc Trực không cho phép cô chạy trốn! Cô hơi hếch cằm, giơ tay vén tóc bên tai, trưng dáng vẻ thờ ơ như không: “Có chuyện gì?”

Ánh mắt Khúc Trực lơ đãng lướt qua cổ cô, sau đó dời đi: “Tôi nghe nói Lương Tuệ Tuệ về rồi, em ấy thế nào?”

“Không sao, đã cắt đứt với gã tra nam kia rồi.”

“Ừ, thế thì tốt. Vậy tôi đi trước.” Khúc Trực nói xong, nhanh chân rời khỏi cửa phòng Trịnh Bảo Châu, giống như sợ lại phải ở đó thêm giây nào nữa. Trịnh Bảo Châu ù ù cạc cạc nhìn bóng lưng anh, sao có cảm giác anh đang tránh cô nhỉ? Tối qua xã tử không phải là cô à?

Cô khẽ chẹp một tiếng, lùi vào phòng đóng cửa.

Lương Tuệ Tuệ ngủ một giấc dậy, tâm trạng ổn hơn nhiều, lại tiếp tục đi làm. Nhưng Trịnh Bảo Châu không yên tâm, vẫn bảo những người khác để ý cô, sợ cô luẩn quẩn trong lòng.

Hai ngày sau, lễ tân nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, gửi cho Lương Tuệ Tuệ. Tiểu ngọc thấy nơi gửi là trường đại học H, bỗng cảnh giác lên. Cô nàng không biết có gì trong đó, cũng không dám đưa thẳng cho Lương Tuệ Tuệ, bèn gọi Trịnh Bảo Châu đang định ra ngoài lại.

Trịnh Bảo Châu cầm gói hàng lên nhìn, địa chỉ đúng là đại học H, nhưng tên người gửi là con gái. Cô cầm gói hàng lắc lắc, đồ trong đó không nặng, nghe tiếng có vẻ cũng khẽ: “Có lẽ không phải thứ gì nguy hiểm đâu, chuyển phát nhanh vẫn xét nghiêm lắm.”

Tiểu Ngọc hỏi cô: “Vậy bọn em đưa cho Tuệ Tuệ nhé?”

Thứ này dù sao cũng là đồ của Lương Tuệ Tuệ, bọn họ chắc chắn không dám tự ý bóc, Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Đàm Tâm: “Cô hoa khôi cặp với Lý Dật Phàm, tên là Trần Đan Ni à?”

Đàm Tâm: Đúng, sao chị biết?

Đàm Tâm: Bọn em nói chuyện của Lý Dật Phàm cho cô ấy, cô ấy với Lý Dật Phàm hình như cãi nhau to, nghe đâu đã chia tay rồi

Trịnh Bảo Châu: Đáng đời tra nam [Ngón cái]

“Cô Bảo Châu?” Tiểu Ngọc thấy Trịnh Bảo Châu không nói gì, lại gọi cô một tiếng. Trịnh Bảo Châu cất điện thoại, nói: “Gọi Tuệ Tuệ lại đây đi.”

“Dạ.” Tiểu Ngọc cúi đầu nhắn cho Lương Tuệ Tuệ.

Lương Tuệ Tuệ lúc này không lên ca, nghe bảo mình có chuyển phát nhanh, mau mắn đi tới. Thấy gửi từ đại học H, cô nàng cũng sửng sốt một chốc. Trịnh Bảo Châu nói với cô nàng: “Chị vừa hỏi qua, Trần Đan Ni là cô hoa khôi khoa ấy.”

Lương Tuệ Tuệ nhíu mày, nhìn Trịnh Bảo Châu: “Sao cô ta lại biết em?”

“Đàm Tâm nói chuyện của em với Lý Dật Phàm cho cô ta, hình như cô ta và Lý Dật Phàm chia tay rồi.”

Trịnh Bảo Châu nói xong câu này, Lương Tuệ Tuệ còn chưa phản ứng gì, Tiểu Ngọc đã đập bàn một cái: “Hừ, đáng đời!”

Lương Tuệ Tuệ cầm gói hàng lên, cũng lắc hai cái, sau đó lấy cái dao nhỏ ở quầy lễ tân cắt mở vỏ bọc. Bên trong không có thứ gì nguy hiểm, mà là một cái khăn lụa, một hộp trang sức. Trong hộp trang sức có một sợi dây chuyền, trên dây đeo mảnh bằng vàng treo một bông tuyết, một cái chuông, cũng làm bằng vàng.

Trịnh Bảo Châu nhướng mày, dây chuyền này cô nhận ra, là bản giới hạn dịp lễ Noel của một hãng trang sức nổi tiếng. Khăn lụa cũng không phải khăn lụa thường, là sản phẩm liên doanh của Bunny và một IP lớn.

Trừ hai phụ kiện đó, gửi kèm còn có một tấm các nhỏ. Lương Tuệ Tuệ cầm lên xem một lúc, rồi nói với Trịnh Bảo Châu và Tiểu Ngọc: “Cô ta nói đây đều là quà Lý Dật Phàm tặng, cô ta biết Lý Dật Phàm tiêu tiền của em, cho nên gửi đồ này cho em. Cô ta còn nói lúc trước không biết Lý Dật Phàm có bạn gái, bây giờ bọn họ đã chia tay rồi.”

Tiểu Ngọc nghe xong, lại không nhịn được tiếng mắng: “Lý Dật Phàm thật chẳng ra gì! Lừa cả đôi bên! Hắn xứng à, chê!”

“Được rồi Tiểu Ngọc bớt giận, giận hỏng người vì loại tra nam này là không đáng.” Trịnh Bảo Châu an ủi Tiểu Ngọc hai câu, nghiêng đầu nhìn Lương Tuệ Tuệ, “Những thứ này em tính sao?”

Lương Tuệ Tuệ nhíu mày, đây đều là đồ Lý Dật Phàm tặng cô gái khác, cô không muốn giữ, nhưng đây cũng là tiền của cô, ném thì thật đáng tiếc…

Trịnh Bảo Châu như biết cô nàng nghĩ gì, cho cô nàng một gợi ý: “Không thì em treo bán trên mạng? Hai thứ này nhìn còn mới lắm, có lẽ bán được, ít nhiều cũng bù lại tổn thất.”

Lương Tuệ Tuệ thấy biện pháp này không sai: “Dạ, lát em nghiên cứu thử xem.”

Tiểu Ngọc nói: “Nghiên cứu gì nữa, tớ biết! Tớ có tài khoản, lát nữa treo giúp cậu!”

“Oa, cảm ơn Tiểu Ngọc!”

“Khách sáo làm gì!”

Trịnh Bảo Châu thấy việc đã giải quyết, liền không ở lại khách sạn nữa, hôm nay cô phải đi phim trường, tham gia sát hạch diễn viên khách mời.

Địa điểm sát hạch ở công đoàn diễn viên, lúc Trịnh Bảo Châu lái xe tới nơi, bên ngoài đã xếp một hàng dài. Vương Tĩnh Nghệ hôm nay cũng tới tham gia sát hạch, vì lần trước cô nàng tham gia một lần rồi, lúc này cón truyền thụ một ít kinh nghiệm cho Trịnh Bảo Châu: “Bây giờ chúng mình xếp hàng lấy đề thi, một đoạn diễn chay, một đoạn thoại.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, thời gian này cô tham gia lớp diễn xuất, cũng chủ yến luyện tập hai mục này, lòng cũng khá nắm chắc. Nhưng lúc xếp hàng nghe ngóng những người xung quanh, phát hiện có không ít học sinh tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất, bỗng cô lại không chắc nữa.

“Người đậu sát hạch khách mời nhiều không?” Cô hỏi Vương Tĩnh Nghệ.

Vương Tĩnh Nghệ lắc đầu, xanh mặt: “Lần trước tớ thi, người xếp hàng còn nhiều hơn giờ, cuối cùng chỉ đậu hơn mười người!”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cạnh tranh quá lớn đi.

Trịnh Bảo Châu chà chà áo lông trên người, đứng tại chỗ giẫm chân, sưởi ấm bằng phương pháp vật lý. Đứng xếp hàng như vậy gần hai tiếng, các cô mới nhận được đề vòng loại.

Đoạn diễn chay của Trịnh Bảo Châu yêu cầu cô nấu một bát cơm rang, Trịnh Bảo Châu nhướng mày, thế này chả khéo quá, cô làm giàu từ đồ ăn mà. Cô lại nhìn đề thoại, càng khéo hơn, ấy vậy mà là đoạn thoại trong bộ điện ảnh do Tô Minh Mỹ thủ vai chính.

Trịnh Bảo Châu lúc nhỏ theo người lớn xem phim của Tô Minh Mỹ, chẳng qua lúc đó cô còn quá nhỏ, trừ cảm thấy dì nhỏ rất đẹp ra, cô không nhớ gì hết. Về sau Tô Minh Mỹ qua đời, poster dán trong nhà bị xé xuống hết, ngay cả đía phim cũng bị thu hết, không biết đã cất vào đâu.

Cô biết bọn họ sợ thấy cảnh sinh tình, cho nên cất hết những gì liên quan tới Tô Minh Mỹ, nhưng cô không tán đồng việc ấy, vì cô thấy những thứ đó là minh chứng dì nhỏ từng tồn tại.

Cuộc đời dì ấy tuy ngắn hơn người khác, nhưng hai mươi lăm năm của dì, còn xán lạn hơn cả đời của rất nhiều người.

Đợi lớn hơn một chút, Trịnh Bảo Châu giấu người lớn trong nhà, lén thuê CD phim điện ảnh và truyền hình của Tô Minh Mỹ. Công ty của Tô Minh Mỹ còn tung ra bản kỷ niệm CD những bộ phim tuyển chọn, Trịnh Bảo Châu dốc hết tiền tiêu vặt cô tích cóp cả học kỳ vào, mới mua được một hộp.

Việc này cô cũng không dám để người trong nhà biết, chỉ thừa dịp không ai ở nhà, mới khóa cửa trốn trong phòng xem trộm.

Đề thi này, chính là một bộ điện ảnh trong những bộ phim tuyển chọn năm đó.

Vai diễn của Tô Minh Mỹ trong phim là một đại tiểu thư gia giáo tốt, từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc, làm việc nói năng quy quy củ củ, mà đoạn thoại Trịnh Bảo Châu lấy được, là phân đoạn duy nhất nữ chính mất khống chế cảm xúc.

Đoạn thoại này cảm xúc phập phồng kịch liệt, vô hình trung tăng độ khó khi diễn—–vì rất nhiều diễn viên, chỉ cần xúc động, đã bắt đầu nói năng không rõ.

Sau khi nhận đề thi thời gian chuẩn bị chỉ có mười lăm phút, Trịnh Bảo Châu cầm thoại lẩm nhẩm mấy lượt, tích cực chuẩn bị cảm xúc.

Cô vào phòng thi sớm hơn Vương Tĩnh Nghệ, Vương Tĩnh Nghệ ở đằng sau làm động tác cố lên với cô, dõi mắt đưa cô đi vào.

Trong phòng thi có hai giáo viên, Trịnh Bảo Châu chào bọn họ trước, rồi bắt đầu diễn chay. Tướng mạo khí chất của cô xuất chúng, trong cuộc thi vẫn là điểm cộng, chí ít hiện tại vì giáo viên có hứng thú, nên rất kiên nhẫn xem cô diễn xong.

Đoạn nấu ăn này chẳng khó khăn gì với Trịnh Bảo Châu, nhìn biểu diễn của cô là biết đã từng nấu ăn, trong diễn xuất còn có không ít chi tiết nhỏ, hai giáo viên xem xong đều gật đầu, sau đó bảo cô bắt đầu diễn thoại.

Đọc thoại có thể nhìn giấy, Trịnh Bảo Châu cầm bản thảo trong tay, thở ra một hơi, rồi nhanh chóng điều động cảm xúc: “Ước mơ? Anh nói với tôi về ước mơ? Thật buồn cười! Tôi chẳng qua là con rối giật dây của gia tộc thôi, bọn họ bảo tôi cười thì cười, bảo tôi khóc thì khóc, để tiếp tục sống trong cái nhà này, tôi đành phải gi ết ch ết chính mình hết lần này tới lần khác! Anh cảm thấy tôi có ước mơ gì được? Chạy khỏi cái gia đình khiến người khác nghẹt thở này, có tính là ước mơ không?”

Bộ phim điện ảnh này là tác phẩm về nữ quyền, thông qua cảnh ngộ của nữ chính để phản đối những quy huấn khiến người người căm phẫn của gia tộc lớn đối với phụ nữ.

Trịnh Bảo Châu diễn cảm xúc đúng chỗ, đọc thoại cũng rất rõ, giáo viên gật đầu khen vài câu, gần như không hề do dự cho cô đạt. Trịnh Bảo Châu không ngờ lại thuận lợi thế, liên tục cảm ơn các giáo viên.

Giáo viên ở bên trái nhìn cô nói: “Em trông rất giống Tô Minh Mỹ đấy.”

Trịnh Bảo Châu sờ chóp mũi, cười nói: “Hay có người nói vậy đấy ạ.”

“Vậy em đi xuống chuẩn bị đi, lát nữa còn thi tiếp vòng hai.”

“Dạ, cảm ơn thầy.” Trịnh Bảo Châu đến địa điểm chỉ định, rút đề thi vòng hai.

Vòng hai là hai diễn viên thi cùng nhau, cùng biểu diễn một phân đoạn. Trịnh Bảo Châu rút được đoạn diễn là một đôi tình nhân cãi nhau, may là không phải loại gào khản cả cổ, mà là hai người ‘âm dương quái khí, lãnh trào nhiệt phúng’ nhau, lời thoại viết rất có ý tứ.

Thời gian chuẩn bị lần này là bốn mươi phút, đến giờ cần phải bỏ giấy biểu diễn. Cô tìm được bạn diễn của mình, là một chàng trai trẻ cực kỳ đẹp trai, dáng cũng rất cao. Anh chàng vốn đang đứng học thuộc lời thoại, thấy cô tới tìm, tai còn đỏ cả lên.

Trịnh Bảo Châu hàn huyên đôi câu, biết cậu ta là sinh viên chuyên ngành diễn xuất. Trịnh Bảo Châu vừa nghe cậu ta chuyên ngành diễn xuất liền yên tâm, đối diễn mà đối phương kéo chân quá thì khẳng định cũng ảnh hưởng tới mình, hiện tại cậu chàng này trông tin được, có lẽ người kéo chân lại biến thành cô.

Cô nắm chặt thời gian thuộc thoại, sau đó luyện với cậu ta hai lượt, đã bị gọi vào thi.

Lần biểu diễn chính thức là lần biểu diễn tốt nhất của hai người, bốn mươi phút có thể ăn ý như thế đã là khó được, giáo viên chấm hai người đậu.

Sát hạch khách mời tuy không phải là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, nhưng tỷ lệ đậu vẫn rất thấp, giờ hai người cùng đậu, đều rất phấn khởi. Lúc tạm biệt cô, cậu chàng còn có chút ngượng ngùng hỏi wechat của cô.

Trịnh Bảo Châu thấy cậu em này khá dễ thương, diễn xuất cũng không tồi, sau này không chừng sẽ hot.

Đậu sát hạch, là có thể tham gia nhóm thông báo phần diễn khách mời, về sau có thể nhận diễn khách mời, lương từ bốn, năm trăm trở lên. Quan trọng nhất là, thành khách mời, tương đương với chính thức bước lên con đường diễn xuất, “Diễn viên” không còn là giấc mộng xa vời nữa.

Trịnh Bảo Châu sướng rơn, trực tiếp tuyên bố trong nhóm hôm nay cô về tự làm cơm, dặn mọi người để bụng mà ăn.

Gửi tin xong ngẩng đầu, liền thấy Vương Tĩnh Nghệ đi ra. Lầm này Vương Tĩnh Nghệ cũng vào vòng hai, Trịnh Bảo Châu thấy cô nàng ra, vội tới hỏi: “Sao rồi? Có đậu không?”

“Hu hu hu, vẫn không, thất bại liền hai lượt rồi!” Vương Tĩnh Nghệ có phần uể oải, “Nhưng lần này tớ qua vòng loại, cũng tính là có tiến bộ!”

“Ừ ừ, giữ vững tinh thần này, lần tới là qua được vòng hai!”

“Mượn lời chúc của cậu!” Vương Tĩnh Nghệ ôm chầm lấy Trịnh Bảo Châu, “Cậu một lần là đậu rồi, mau để tớ cọ may mắn!”

“….Ừ được.”

Trịnh Bảo Châu tham gia sát hạch khách mời xong, Tề Thịnh ở văn phòng lướt đến video phỏng vấn lúc trước của Trịnh Bảo Châu. Anh ta xem xong, bừng bừng hưng phấn gọi Khúc Trực: “Lão Khúc, phỏng vấn lần trước ông nói, truyền hình phát rồi này!”

Trịnh Bảo Châu lên bản tin sáng sớm, phát từ sáu đến chín giờ mỗi sáng. Tề Thịnh đương nhiên không xem trực tiếp trên ti vi, mà là xem trên mạng. Anh ta gửi link video cho Khúc Trực, còn gửi một đoạn bình luận: “Có phải lần trước chỉ nghe đến đoạn người ta bán xe lấy tiền không? Đoạn sau người ta nói, tôi thấy rất có sáng ý. Nói thật, ông thấy một người không có tư tưởng không có linh hồn, có thể khởi nghiệp thành công à? Bố cô ấy có tiền cũng không bằng cô ấy kiếm.”

Khúc Trực: “…”

Anh tạm thời đặt công tác trong tay xuống, mở video xem một cái. Ngày đó sau khi anh đi, Trịnh Bảo Châu xác thật còn nói không ít. Video đã được biên tập, phát lên toàn là tinh hoa, Trịnh Bảo Châu kể lúc chuẩn bị nhà hàng cũng ăn không ít khổ, thậm chí còn có tình huống bếp chính nửa đường chạy mất. Nhưng cô đều vượt qua được, nếu không cũng không có khách sạn ở nông trường Ánh Sao ngày hôm nay.

Tề Thịnh: Xem xong, có thấy một triệu điểm hổ thẹn không hả?

Khúc Trực: …..

Anh mím môi, đóng video tiếp tục làm việc.

Hôm nay anh lại ở lại công ty tăng cá tới chín giờ, lúc ra về, công ty chỉ còn mình anh. Về đến khách sạn, anh loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, anh đoán lễ tân đang lén dùng bữa khuya.

“Anh Khúc.” Tiểu Ngọc thấy anh về, gọi anh, “Anh mới tan làm à?”

“Ừ.” Khúc Trực gật đầu.

Tiểu Ngọc hỏi anh: “Thế anh ăn tối chưa? Đã giờ này rồi.”

Khúc Trực buổi tối chỉ ăn linh tinh mấy miếng, bây giờ quả có hơi đói: “Lát nữa tôi gọi đồ ăn ngoài.”

“Ấy!” Tiểu Ngọc vẫy anh, nói: “Không cần gọi đồ đâu, cô Bảo Châu còn nấu ăn ở phòng bếp đấy!”

Khúc Trực thoáng bất ngờ: “Trịnh Bảo Châu! Cô ấy còn có sở thích này hả?”

“Chị ấy bảo hôm nay đậu sát hạch gì đó, chị ấy vui lắm, đặc biệt làm bữa khuya cho bọn em.” Tiểu Ngọc nói xong, nháy mắt với anh, “Cô Bảo Châu làm nhiều lắm, ăn không hết, anh cũng qua tí đi, không lại lãng phí!”

Khúc Trực nghĩ nghĩ, nói với cô nàng một tiếng, rồi đi về phía phòng bếp.