Không Thể Thành Người Yêu

Chương 47: Đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu…



Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại xong, gửi định vị cho Cao Bác Vân.

Ngày mùng một tết, trên đường khó được một lần ít xe như vậy, Cao Bác Vân lái xe cả đường thông thoáng không kẹt tí nào. Anh ta chẳng mất bao lâu đã tới dưới nhà Trịnh Bảo Châu, tìm lên nhà theo thông tin số tòa Trịnh Bảo Châu đưa cho.

Tô Minh Hỉ còn ngồi ở cửa, thái độ không mềm đi tí nào. Trịnh Bảo Châu bóc cho mình một quả quýt đường, ngước lên nhìn Tô Minh Hỉ một cái: “Mẹ, mẹ khát không? Có muốn lại đây ăn quả quýt không á?”

“Mẹ không ăn!” Tô Minh Hỉ nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng, “Ha, thế mà con vẫn còn nuốt trôi được.”

Trịnh Bảo Châu nhét nửa quả quýt vào miệng, có chút lúng búng nói: “Đó là tự mẹ muốn ngồi đó, có ai bắt mẹ đâu.”

Tô Minh Hỉ chắt lưỡi một tiếng, bắt đầu mắng bố Trịnh Bảo Châu trong lòng. Bà biết ngay ông chẳng nghĩ ra biện pháp nào hay ho!

Đang nghĩ tới đó, thì bên ngoài có người gõ cửa hai cái. Tô Minh Hỉ cũng không đứng lên, trực tiếp quay lại hướng ra cửa hỏi một câu: “Ai đấy?”

Ngoài cửa vang lên một giọng nam trẻ tuổi: “Chào dì ạ, cháu tới tìm Trịnh Bảo Châu.”

Tô Minh Hỉ xoay đầu lại nhìn Trịnh Bảo Châu, ánh mắt lóe lên soi mói: “Con còn tìm ngoại binh?”

“Không phải, là bạn con tới chơi tết.”

“Bạn nào? Bạn trai?”

“……” Trịnh Bảo Châu câm nín. Cao Bác Vân còn ở ngoài gõ cửa: “Dì ơi, phiền dì mở cửa cho cháu với ạ, cháu tới chúc tết.”

Tô Minh Hỉ lúc này mới đứng lên, từ mắt mèo nhìn ra. Ngoài cửa đứng một anh chàng trẻ tuổi, tướng mạo tuy không đẹp bằng Khúc Trực, nhưng cũng là đoan đoan chính chính, sạch sẽ thoải mái. Khí chất của anh ta hơn người bình thường, cũng không lôi thôi lếch thếch như một số người đồng trang lứa, nom là một chàng trai rất chú trọng chất lượng sinh hoạt, điều kiện kinh tế cũng không tồi.

“Con quen khi nào?” Tô Minh Hỉ quay lại nhìn Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu úp mở nói: “Gần đây ạ.”

Tô Minh Hỉ nhìn anh ta một chốc, rồi hơi hơi dịch ghế dựa, mở cửa ra. Cao Bác Vân trong tay xách theo một hộp quà, người còn chưa vào, đã đưa hộp quà vào trước: “Chúc dì năm mới vui vẻ, quấy rầy rồi, quấy rầy rồi.”

Vì ghế dựa chắn trước cửa, cửa chỉ mở được phân nửa, Cao Bác Vân nghiêng mình chen vào, mỉm cười chào hỏi Tô Minh Hỉ. Trịnh Bảo Châu thấy anh ta còn cầm quà, nghĩ thầm không hổ là đạo diễn Cao ha, dưới tình huống khẩn cấp không hề chuẩn bị như vậy, còn có thể chu đáo nhớ rõ mang quà.

Tô Minh Hỉ nhận quà của Cao Bác Vân, đặt lên đất, đóng cửa rồi lại dịch ghế trở về, một lần nữa ngồi vào chỗ.

Cao Bác Vân nhìn loạt động tác của bà, cười gượng mở miệng: “Dì đây là?”

Tô Minh Hỉ nói: “Đang thanh lý môn hộ, cháu tới có hơi không khéo.”

“Ha ha ha ha.” Cao Bác Vân vẫn cười khan, nhìn Tô Minh Hỉ nói, “Dì thật biết nói đùa, Tết nhất, hòa khí sinh tài hòa khí sinh tài.”

Tô Minh Hỉ ngẩng đầu lên, tỉ mỉ đánh giá anh ta: “Cháu là bạn của Bảo Châu?”

“Đúng ạ.” Cao Bác Vân dứt lời bèn nhìn qua Trịnh Bảo Châu, kết quả liếc mắt một cái thấy Khúc Trực đang ngồi trên sô pha. Anh đang vắt chéo cặp chân dài không chỗ để, bình tĩnh nhàn nhã bóc quýt. Phát hiện anh ta đang nhìn, anh còn thoáng ngước mắt lên, đón ánh mắt anh ta.

Sắc mặt Cao Bác Vân hơi cứng lại, ánh mắt của Khúc Trực có chút sắc bén, trông chẳng hữu hảo chút nào.

Anh ta lại cười ha hả hai tiếng, thầm nghĩ mình hôm nay đúng là xông vào đầm rồng hang hổ: “Anh đây không phải là bạn học của Bảo Châu à? Hai người đây là…… gặp người lớn rồi?”

Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, lại nghĩ tới cuộc nói chuyện của họ trên xe ngày đó: “Nhà cậu ấy ở ngay trong khu này, từ tiểu học đã gặp người lớn trong nhà tôi rồi.”

“À……” Cao Bác Vân chậm rãi gật đầu, ánh mắt ở quét qua quét lại giữa hai người họ. Tô Minh Hỉ ở đằng sau hỏi anh ta: “Cháu với Bảo Châu quen nhau ở đâu? Sao trước nay dì không nghe thấy nó nói?”

“À, là thế này dì ơi, cháu là đạo diễn……”

“Đạo diễn?” Cao Bác Vân còn chưa nói hết câu, Tô Minh Hỉ đã nâng cao âm lượng, “Vậy cậu tới nhà chúng tôi làm gì?”

Bởi vì Tô Minh Hỉ khí tràng quá mạnh, Cao Bác Vân theo bản năng lùi về sau một bước, mặt mang cười nói: “Dì ơi dì đừng kích động, hôm nay cháu tới là muốn tâm sự với dì về chuyện của Bảo Châu.”

“Chuyện của Bảo Châu thì liên quan gì đến cậu?” Tô Minh Hỉ nói xong, lại nhận ra gì đó, “Tôi hiểu rồi, bộ phim Bảo Châu quay kia, không phải cậu là đạo diễn chứ?”

“Đúng là cháu……”

“Vậy cậu đi đi, chúng ta không có gì để nói hết!” Tô Minh Hỉ trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Cao Bác Vân ăn vạ tại chỗ không nhúc nhích: “Dì ơi, chuyện nhà dì cháu đã biết……”

“Cậu biết cái gì?” Ánh mắt sắc lẻm của Tô Minh Hỉ bắn tới.

Cao Bác Vân lại lùi ra sau một bước, cùng đạo diễn Cao mắng người đầy trung khí ở phim trường như hai người khác nhau: “Cháu nghe bố kể một ít chuyện năm đó…”

Tô Minh Hỉ nhíu mày: “Bố cậu? Bố cậu là ai nữa?”

“Bố cháu là Cao Thiên Minh, cháu là Cao Bác Vân, cũng là đạo diễn của《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm.” Cao Bác Vân thấy lần này bà không cắt lời mình, tranh thủ thời gian bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Tuy bản thân cháu vẫn là đạo diễn mới, nhưng cháu tin tưởng ánh mắt mình cũng không tệ. Khi cháu thấy Bảo Châu lần đầu tiên ở phim trường, liền cảm thấy cô ấy đặc biệt có linh khí, điều kiện ngoại hình cũng cực kỳ tốt, là một diễn viên rất tiềm lực. Tuy trong 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》 cô ấy chỉ là một vai phụ nhỏ, nhưng thật ra cháu đang bắt tay chuẩn bị phim truyền hình mới, hơn nữa có ý muốn mời cô ấy đảm nhiệm nữ chính……”

Lúc Tô Minh Hỉ nghe được bố anh ta là Cao Thiên Minh, liền ngẩn cả người, những thứ anh ta nói lúc sau, bà căn bản không nghe vào. Chờ tiếng ong ong của Cao Bác Vân biến mất bên tai, ánh mắt bà mới tập trung lần nữa, nhìn người thanh niên đối diện: “Cậu nói bố cậu là Cao Thiên Minh? Chính là đạo diễn Cao Thiên Minh của 《 Ngày xuân không về 》?”

“Vâng……” Cao Bác Vân gật đầu, còn định nói tiếp, liền thấy Tô Minh Hỉ bỗng đứng phắt khỏi ghế. Ba người trong phòng đều tò mò nhìn bà chằm chằm, Tô Minh Hỉ ra ban công, lúc quay vào, trong tay cầm một cái chổi to.

“Bố cậu là Cao Thiên Minh đúng không?” Tô Minh Hỉ nói, cái chổi đã ‘chào hỏi’ lên người Cao Bác Vân, Cao Bác Vân sửng sốt một thoáng, rồi ôm đầu né một chổi thế tới rào rạt này.

“Không phải, dì ơi, có chuyện từ từ nói!” Cao Bác Vân ôm đầu trốn chui trốn nhủi trong phòng khách, bộ dạng chật vật ấy cực kỳ giống Trịnh Bảo Châu năm đó chạy vắt giò lên cổ trước cổng trường tiểu học.

Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực phản ứng lại, cũng tiến lên vội vã ngăn cản Tô Minh Hỉ: “Đúng đúng, mẹ ơi mình có chuyện từ từ nói, mẹ bỏ chổi xuống trước!”

Tô Minh Hỉ mặt đỏ lên, cho dù bị người chặn, vẫn giơ chổi, ra sức đập vào không trung: “Mẹ với nó không có gì để nói cả! Nó lại còn dám tới nhà tìm con? Năm đó Minh Mỹ chính là vì đóng phim điện ảnh của Cao Thiên Minh mới tự sát, bây giờ nó lại tới tìm con gái mẹ đóng phim! Nhà chúng tôi là nợ nần gì nhà họ Cao mấy người à! Liền nhằm vào một nhà chúng tôi mài dao soàn soạt đúng không?!”

“Dì ơi, hiểu lầm, thật là hiểu lầm!”

“Không có hiểu lầm! Cậu cút ra ngoài cho tôi!”

“Được được, cháu cút ngay! Dì đừng kích động!” Cao Bác Vân ôm đầu, nhanh như chớp chạy từ phòng khách ra, đẩy ghế dựa mở cửa chui ra ngoài. Tô Minh Hỉ theo sát lên đóng cửa cái “Rầm”, lại ngồi xuống trên ghế dựa.

Trên tay bà còn cầm cây chổi vừa đánh Cao Bác Vân, cứ vậy chống trên mặt đất, càng giống Quan Công.

Cao Bác Vân trước khi tới không nghĩ hỏa lực của mẹ Trịnh Bảo Châu lại lớn như vậy, lần này anh ta bị chỉnh ngu luôn. Anh ta đi qua đi lại ngoài cửa, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Cao Thiên Minh: “Bố, con gặp tí rắc rối, có lẽ cần bố ra mặt giải quyết mới được.”

“……” Cao Thiên Minh im lặng một lát, thanh âm trầm trầm nói, “Con không kêu bố đi đồn công an nhận người nữa đấy chứ? Cao Bác Vân con hiện tại đã trưởng thành rồi, chuyện của mình tự mình giải quyết.”

“Bố nói lung tung gì đấy! Cao Bác Vân con lớn vậy rồi, chỉ ăn thiệt mỗi lần đó, bố phải nhớ cả đời đúng không?”

Cao Thiên Minh ha một tiếng: “Đáng mà con.”

“……” Cao Bác Vân hít một hơi, ổn định cảm xúc rồi mở miệng lần nữa, “Hôm nay con tìm bố để nói chuyện nghiêm túc. Hôm qua bọn con đã đăng ảnh tạo hình, kết quả người nhà Trịnh Bảo Châu thấy, con không nghĩ bọn họ lại phản đối cô ấy đóng phim như vậy, hiện tại cô ấy bị mẹ nhốt trong nhà, con liền nói để con tới làm công tác tư tưởng cho dì, kết quả……”

“Kết quả bị người ta đánh cho chạy?”

“……” Cao Bác Vân dừng một chút, “Sao bố biết?”

Cao Thiên Minh cũng dừng một chút: “Bởi vì năm đó bố cũng suýt nữa bị bọn họ đánh cho chạy.”

Nói suýt nữa, là vì lúc ấy là ở lễ tang của Tô Minh Mỹ, nếu không phải vì không làm ầm ĩ quá khó coi, ông đã sớm bị đánh cho chạy rồi.

Cao Thiên Minh nói xong câu này, Cao Bác Vân bên kia hơn nửa ngày mới lại cất tiếng: “Cho nên bố tới cũng không xài được đúng không?”

Cao Thiên Minh tự hỏi một chút, rồi nói với anh: “Việc này bố đi quả cũng không thích hợp, con về trước đi, bố sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Bố có cách gì ạ?”

Cao Thiên Minh nói: “Tìm một người thích hợp hơn đi.”

Trong nhà, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực lại ngồi trở lại phòng khách, trong một chốc không có ai nói gì. Tô Minh Hỉ hiện tại ngực còn hơi phập phồng, xem chừng vừa rồi bị tức điên thật.

《 Ngày xuân không về 》 là bộ điện ảnh cuối cùng Tô Minh Mỹ đóng, trong phim bà ấy đóng vai một họa sĩ thất bại u sầu, cuộc đời họa sĩ này có thể dùng từ bi kịch để hình dung —— cô có thời thơ ấu bất hạnh, có một cặp cha mẹ vô trách nhiệm, mà vẽ tranh là thứ duy nhất có thể chữa lành cô. Nhưng sau khi lớn lên cô mới phát hiện, thứ cô vẽ căn bản không đáng tiền, tác phẩm của cô luôn không được thị trường xem trọng. Về sau cô khó khăn gặp được một người thưởng thức mình, hai người cùng nhau trải qua một thời gian vui vẻ, người đàn ông đó là mối tình đầu của cô. Nhưng kết quả cô phát hiện người nọ sớm đã kết hôn, tất cả điều anh ta nói chỉ toàn là dối trá. Họa sĩ cuối cùng thất vọng hoàn toàn với thế giới này, vào một ngày xuân nắng đẹp, cô chọn dùng thuốc màu kịch độc “Paris green” kết thúc sinh mệnh của mình.

Bộ điện ảnh này chiếu ở rạp khi ấy, vì diễn xuất tinh tế vừa vặn của Tô Minh Mỹ, một lượng lớn người xem khóc trong rạp chiếu phim.

Bi kịch luôn rúng động lòng người hơn hài kịch.

Chẳng qua không lâu sau, Tô Minh Mỹ cũng tự sát.

Không ai nói được chuyện này không liên quan gì tới bộ điện ảnh mà bà ấy đóng.

Diễn viên đem một nhân vật diễn sống, có phải cũng đồng thời có nghĩa rằng cô ấy không còn tìm được chính mình? Trịnh Bảo Châu và Tô Minh Mỹ giống nhau, tình cảm tinh tế, cộng cảm xúc mạnh, đạo diễn đều nói các cô có linh tính, nhưng chính là vì như vậy, họ càng không thể để Bảo Châu đóng phim nữa.

Chuyện này mà xảy ra ở nhà họ lần nữa, thì không ai chịu nổi.

“Mẹ.” Trịnh Bảo Châu cẩn thận gọi Tô Minh Hỉ một tiếng. Tô Minh Hỉ ngước mắt nhìn về phía cô, Trịnh Bảo Châu run một chút, mỉm cười nói với bà: “Bây giờ cũng không còn sớm, cũng đến lúc phải nấu cơm rồi.”

“Ha.” Tô Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn cô nói, “Còn muốn ăn cơm? Hôm qua đồ ăn thừa không ít, giữa trưa tùy tiện hâm nóng là ăn được rồi.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Hôm qua dư lại, phần lớn đều là đồ muối, mình vẫn nên làm hai món mới thì hơn chứ ạ? Hơn nữa cơm cũng không có nữa, còn phải nấu cơm đúng không ạ?”

“Muốn nấu tự mình nấu, đừng chơi chiêu trước mặt mẹ.”

“……” Trịnh Bảo Châu cười nói, “Được, con nấu thì con nấu, trưa nay cho mọi người thưởng thức tay nghề của con.”

Trịnh Bảo Châu nói xong liền vào phòng bếp, Khúc Trực cũng vào theo. Trịnh Bảo Châu mặc tạp dề, nhìn anh một cái: “Cậu theo vào cái gì?”

Khúc Trực nói: “Tôi làm trợ thủ cho cậu.”

“Không cần.” Trịnh Bảo Châu quay về phía mẹ cô nhìn nhìn, bảo Khúc Trực, “Không bằng cậu đi ra ngoài tâm sự với mẹ tôi, cậu cũng biết bà ấy từ nhỏ đã thích cậu, nói không chừng cậu tâm sự với bà ấy, liền đả thông tư tưởng cho bà ấy thì sao?”

“…… Tôi cảm thấy khả năng không cao đâu.” Anh thấy Trịnh Bảo Châu đây là quá lạc quan, “Nhưng tôi có thể tâm sự với dì lần nữa xem.”

“Vậy tương lai của tôi giao cho cậu!”

“……” Môi Khúc Trực giật giật, biểu cảm toát lên chút mất tự nhiên. Trịnh Bảo Châu hàng năm nhìn quen cái mặt lạnh te của anh, cực kỳ nhạy bén bắt được biến hóa rất nhỏ trên mặt anh: “Sao vậy?”

“…… Không sao.” Khúc Trực nói xong câu này, xoay người ra khỏi phòng bếp.

Lúc anh tâm sự với Tô Minh Hỉ, Trịnh Bảo Châu nấu cơm, làm hai món ăn. Di động đặt trong tạp dề rung một cái, Trịnh Bảo Châu lấy ra, thấy Cao Bác Vân nhắn tin cho cô.

Cao Bác Vân: Các cô thế nào rồi?

Trịnh Bảo Châu: Khúc Trực đang tâm sự với mẹ tôi, tôi đang nấu cơm trong bếp. Anh về nhà rồi à?

Cao Bác Vân: Tôi vẫn đang trước cửa nhà cô [ Cười mỉm 🙂 ]

Trịnh Bảo Châu: Σ(⊙▽⊙ Anh không đi?

Cao Bác Vân: Không, tôi thấy dì Tô nóng phừng phừng như vậy, nghĩ chút nữa nếu tình hình xấu đi, tôi có thể ở ngoài hỗ trợ một chút

Trịnh Bảo Châu:…… Anh không lạnh à?

Cao Bác Vân: Có mà vừa lạnh vừa đói [ 🙂 ] chưa từng thấy đạo diễn nào low như tôi luôn á [ mỉm cười ]

Trịnh Bảo Châu:…… Tôi nói với mẹ một tiếng, để anh vào ăn cơm trưa.

Cô gửi tin này đi, xong bèn ra khỏi phòng bếp, cười tủm tỉm nhìn Tô Minh Hỉ, sau đó sáp lại bên tai Khúc Trực nhỏ giọng hỏi anh: “Hai người nói chuyện thế nào rồi?”

Khúc Trực cũng nhỏ giọng theo cô: “Công tác tư tưởng không thông, nhưng tâm trạng dì Tô bây giờ có tốt hơn xíu.”

“Vậy là tốt rồi, xem như thắng lợi một giai đoạn.” Trịnh Bảo Châu nói với anh xong, liền quay qua Tô Minh Hỉ hô một tiếng ngọt lịm, “Mẹ.”

Tô Minh Hỉ suýt nữa bị cô gọi nổi hết da gà, bà cảnh giác nhìn Trịnh Bảo Châu, không biết nó lại nghĩ ra cái quỷ gì: “Có việc nói thẳng.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Cao Bác Vân, chính là bị người bị mẹ đánh ra ý, anh ta còn ở cửa chưa đi. Không thì mẹ cho anh ta vào ăn bữa cơm, mẹ xem Tết nhất, thằng bé một mình ở bên ngoài vừa lạnh vừa đói, khổ thế chứ lị.”

Tô Minh Hỉ vừa định nói, Trịnh Bảo Châu bèn vội vã tiếp lơi: “Con biết mẹ có ý kiến với đạo diễn Cao Thiên Minh, nhưng người ta cũng chỉ là đạo diễn, quay phim chính là công việc của người ta. Chuyện dì nhỏ, không thể cứ đổ lên đầu người ta chứ ạ? Lùi một vạn bước, cho dù chuyện này đạo diễn Cao thật sự không thể thoái thác, vậy cũng không can hệ gì với con của ông ấy, lúc ấy Cao Bác Vân vẫn chỉ là đứa nhóc, anh ta đâu biết gì. Mẹ xem, vừa nãy mẹ đánh người ta một trận, ít nhất cũng cho thằng bé ăn miếng cơm nóng chứ ạ?”

“……” Tô Minh Hỉ trầm mặc một lúc lâu, có đôi khi bà cảm thấy Bảo Châu rất giống Minh Mỹ, nhưng có đôi khi, bà lại cảm thấy hai đứa không giống nhau tí nào.

Minh Mỹ nếu có một nửa tài ăn nói của con bé, khi nhỏ cũng không đến mức bị người ta ăn hiếp mà chỉ biết khóc chít chít về nhà tìm anh cả.

“Thôi, con muốn kêu nó ăn cơm thì ăn đi.” Tô Minh Hỉ cuối cùng vẫn nhượng bộ, “Dù sao mẹ thấy chó lạc trên đường cũng sẽ cho ăn.”

“…… Được ạ.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười giúp Cao Bác Vân nhận làm “chó lạc”, “Thế mẹ dịch tí, con mở cửa cho anh ta.”

“Không cần con.” Tô Minh Hỉ sợ cô nhân cơ hội chạy trốn, không dịch một li, “Con về phòng bếp nấu cơm tiếp đi, mẹ sẽ mở cửa cho nó. Nói trước, ăn cơm xong kêu nó về đi, nếu không đừng trách mẹ lại đánh nó.”

“Dạ dạ.” Trịnh Bảo Châu cầm di động, lùi về phòng bếp gửi tin nhắn cho Cao Bác Vân, “Chúc mừng, nương nương đáp ứng mở cửa phát cháo.”