Không Thể Yêu

Chương 74: “A Tử, tạm biệt.”



Cô khẽ mỉm cười, nụ cười đó vẫn như trước, trầm tĩnh như nước nhưng dường như có thể xuyên thấu vào lòng người.

“A Tử, em gọi anh như vậy lần cuối cùng.” - Thẩm Y Nhiên lặng lẽ nói: “Em chỉ là một người bình thường, sẽ tức giận, sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, và sẽ đau đớn. Ngay cả khi anh coi mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là một trò chơi, thế nhưng đối với em, nó là một mối quan hệ nghiêm túc, em đã thật sự nghĩ đến việc cả đời bên nhau, cùng nhau nắm tay đến đầu bạc răng long, thậm chí em còn mơ ước có một đứa con của chúng ta.”

Giọng nói của cô rất êm tai, không có phàn nàn, không có căm phẫn, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy như cô đang nói về một việc bình thường.

Nhưng trái tim anh bắt đầu run rẩy.

“Cho nên, khi trò chơi kết thúc, em không thể giống anh rất nhanh có thể thích ứng, với em mà nói, có thể cần một đoạn thời gian mới có thể thoát ra khỏi mối quan hệ này.”

“Tất nhiên chúng ta đã chia tay, em hy vọng chúng ta có thể dứt khoát chia tay.”

“Em và anh sẽ là hai người không có quan hệ gì với nhau. Chúng ta đã từng như vậy, và sau này cũng sẽ như vậy. Em không phải là bạn gái của anh, sẽ trở thành một người xa lạ.”

Giọng cô vẫn tiếp tục vang lên nhưng trong mỗi lời nói như một mũi kim, từng nhát đâm vào tim anh.

“A Tử, em muốn quên anh, và em cũng sẽ quên anh. A Tử, nể tình em đã thật lòng yêu anh trước kia, có thể đừng quấy rầy cuộc sống của em được không? Em cũng sẽ không làm phiền anh.”

Nói xong lời này, cô thu hồi ánh mắt, nhẹ rơi ánh mắt xuống: “A Tử, tạm biệt.”

Thẩm Y Nhiên đẩy anh ra, mở cửa đứng một bên.

Cơ thể anh chợt run lên, bàn tay đang treo bên cạnh anh đột nhiên siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tựa như anh bước ra nơi này… anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô.

Hàn Tử Sâm nặng nề bước ra ngoài, đầu óc trống rỗng.

Cô muốn quên anh, cô sẽ quên anh sao?

Mặc dù giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó lại là sự quyết tâm rõ ràng.

“RẦM!”

Bất ngờ, anh giơ tay lên và đấm mạnh vào xe.

“Hàn gia.” - Tài xế giật mình kêu lên, chỉ thấy trước mặt người đàn ông cao cao tại thượng, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập một đám sương mù.

Thẩm Y Nhiên quay về nằm dài trên chiếc giường nhỏ, mệt mỏi…thật sự mệt mỏi giống như vừa đánh một trận lớn.

Nhưng vừa rồi cô đã nói với anh rõ ràng, có lẽ sau này anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Dù sao anh ấy cũng là một người đàn ông rất kiêu ngạo.

Thời gian ở bên cạnh anh ấy, cô thật sự cảm giác mình sẽ có một gia đình.

Đến cuối cùng, cô vẫn là một mình mà thôi.

“A Tử, em nhất định sẽ quên anh.” - Thẩm Y Nhiên lẩm bẩm, quên A Tử đi, trên thế giới này chỉ có Hàn Tử Sâm.

Đó là vua của Nam Thành, một người đàn ông cao quý Hàn Tử Sâm, không có chút liên hệ gì với cô.

Một đêm không ngủ.<code> Ba ngày sau, Lâm Thiên Nhu chuẩn bị xong hành lý, cửa hàng cũng sang nhượng lại, chuẩn bị sang ngày mai sẽ đưa Tiểu Vũ đến thành phố A. Ở bên kia thành phố T. Diệp Minh Tu đưa Vân Tử Y đi dạo phố, mua sắm một chút trang sức để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, ngày mà Diệp Minh Tu sẽ tuyên bố ngày kết hôn của hai người. Vân Tử Y vô cùng hào hứng, cuối cùng ngày cô ta làm Diệp phu nhân cũng đã tới. Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Diệp Minh Tu nói: “Để tài xế đưa em về.” “Còn anh thì sao?” - Vân Tử Y ngạc nhiên. “Anh có chút chuyện cần giải quyết, tối sẽ gọi cho em.” - Diệp Minh Tu nói. Vân Tử Y ngoan ngoãn nghe lời, lên xe để tài xế rời đi. Nhưng trong lòng cô ta luôn lo lắng, bất quá ngày mai bọn họ sẽ tuyên bố ngày kết hôn, lúc đó Lâm Thiên Nhu sẽ không còn đáng lo ngại. Diệp Minh Tu quay lưng đi vào bên trong trung tâm mua sắm. Đứng trước gian hàng bán đồ trẻ con, Lâm Thiên Nhu rất thích nhìn vào gian hàng này mỗi lần đi qua. Cô nói: “Minh Tu, em thật muốn có con với anh.” Nhưng cô đâu biết lúc đó hắn tiếp cận cô chỉ là giả vờ. Lúc đó hắn liền nghĩ cả đời hắn và cô sẽ không bao giờ có chuyện có con. Nhưng mà sau đó, cô lại nói với hắn rằng cô mang thai. Có thai? Dù biết điều đó là không thể nhưng trái tim hắn vẫn co giật khi nghe tin đó. Có con…hắn và cô tuyệt đối không thể có con, lần nào bên nhau hắn đều cẩn thận dùng biện pháp phòng tránh. Chỉ là cô ta muốn lợi dụng tình cảm còn đọng lại của hắn để muốn hắn cứu cô. Chỉ là cô đã sai rồi, hắn đối với cô chưa từng có tình cảm. Đúng vậy, không hề có. Diệp Minh Tu trong lòng gào thét điều đó, nhưng tại sao hình ảnh toàn thân cô đẫm máu luôn hiện ta trong đầu anh. Cô dùng mọi cách muốn cắt đứt với hắn. Còn hắn vất vả lắm mới tìm được cô, nếu như mãi mãi không tìm được thì… Nghĩ đến đây, Diệp Minh Tu cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ, hắn còn chưa kịp trả thù cô, chỉ ngồi tù mấy năm, làm sao đủ để trả oán. Hắn dùng lý do này thuyết phục chính mình, sau đó nhấc điện thoại di động gọi đi: “Là tôi, cậu cho người ở Nam thành nhìn chằm chằm cô ta, có gì khác thường phải báo cho tôi ngay.” Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép cô biến mất khỏi tầm mắt của hắn lần nữa. Cô muốn cả hai đường ai nấy đi, cả đời đừng gặp lại… nhưng hắn không cho phép điều đó.. Ngày hôm sau, trong đại sảnh sang trọng, mọi người đều ăn mặc sang trọng tụ họp trong bữa tiệc. Diệp Minh Tu đã tham gia rất nhiều bữa tiệc như vậy, nhưng hôm nay có đặc biệt thì chính là việc tuyên bố kết hôn với Vân Tử Y. Một người chậm rãi bước xuống từ cầu thang tầng hai, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt. Hôm nay Vân Tử Y mặc một bộ lễ phục màu trắng, đeo trang sức kim cương đắt giá, gương mặt trang điểm tinh tế quyến rũ. Hôm nay, bữa tiệc này cô ta chính là nhân vật chính. Diệp Minh Tu nhìn Vân Tử Y đang đi về phía mình, có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ hắn sẽ cưới cô gái này, dành cả đời cho cô gái này? Liệu hắn có hối hận không? Trong lòng hắn trống rỗng, cảm giác giống như mất đi thứ gì đó. “Minh Tu.” - Giọng nói của Vân Tử Y đột nhiên vang lên khiến hắn tỉnh táo lại, lúc này cô đã đưa tay về phía hắn, còn nắm vẫn chưa nắm lấy tay cô ta. Diệp Minh Tu bình tĩnh nắm lấy tay Vân Tử Y. Hắn sẽ không hối hận, hắn có thể đứng ở nơi này là nhờ Tử Y, chính Tử Y đã cho hắn cuộc sống thứ hai. Khi sống lại, hắn đã hứa cả đời này sẽ khiến Vân Tử Y hạnh phúc. Bởi vì Lâm Thiên Nhu, hắn đã nợ Tử Y rất nhiều. Lâm Thiên Nhu… nghĩ đến khuôn mặt đó, hắn lại không thể nào thở được. “Anh Minh Tu, một lát chúng ta sẽ nhảy điệu đầu tiên.” - Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn. “Ừm.” - Diệp Minh Tu đáp lại. Điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Minh Tu nhìn qua số người gọi đến, khẽ cau mày, sau đó nói với Vân Tử Y: “Anh đi nghe điện thoại, sẽ quay lại ngay.” Nói xong, hắn liền đi đến một góc vắng nhận cuộc gọi. “Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nhu chuẩn bị rời khỏi Nam thành, đã mua vé tàu chiều nay 4h, còn có…” “Còn có cái gì?” “Cô ấy còn có một đứa con trai, tầm 3 4 tuổi đi theo.” “Con trai.” - Diệp Minh Tu nhíu mày, là đứa bé mà cô ta nói cô ta nhận nuôi sao. “Diệp tiên sinh, anh có muốn ngăn cản người rời đi không? Hay là để họ rời khỏi Nam thành.” Lúc này, ánh đèn trong phòng tiệc từ từ mờ đi, Vân Tử Y đang đi về phía Diệp Minh Tu yêu cầu anh tắt máy để thực hiện điệu khiêu vũ đầu tiên. Hôm nay cô ta còn cố ý an bài rất nhiều phóng viên, chỉ cần tuyên bố ngày kết hôn, sẽ tạo một tiếng vang lớn rằng cô ta chính thức bước vào cửa nhà họ Diệp. Nhưng Vân Tử Y vừa đến gần chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng của Diệp Minh Tu: “Ngăn bọn họ lại, đừng để họ rời đi, tôi sẽ đến ngay.” Nói xong, Diệp Minh Tu lao thẳng về phía cửa. “Minh Tu.” - Vân Tử Y gào lên gọi, vén lễ phục đuổi theo. Nhưng cô không thể chạy nhanh hơn Diệp Minh Tu, trong nháy mắt Diệp Minh Tu đã lao ra khỏi phòng tiệc, chỉ để lại Vân Tử Y ở lại bị những vị khách nhìn ngó bằng nhiều ánh mắt khác nhau. Vân Tử Y cắn răng, chưa bao giờ phải xấu hổ đến cực hạn như vậy. Nhưng cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên còn mạnh mẽ hơn xấu hổ, ruốt cuộc là ai đã khiến Diệp Minh Tu vội vàng như vậy. Ở nhà ga tàu, Lâm Thiên Nhu nắm tay Tiểu Vũ tạm biệt Thẩm Y Nhiên. Tiểu Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp hỏi: “Mama chúng ta sẽ không quay lại Nam thành nữa sao?” “Sau này…” - Lâm Thiên Nhu ngơ ngác, thậm chỉ cô cũng không biết mình phải trốn Diệp Minh Tu đến khi nào, cô muốn cuối đời cô sẽ được ở bên cạnh Tiểu Vũ: “Sau này Tiểu Vũ lớn, con thích sống ở đâu, chúng ta liền sống ở đó.” “Con thích Nam thành, ở đây có Thẩm a di.” - Tiểu Vũ nói. Thẩm Y Nhiên xoa mái tóc xoăn của Tiểu Vũ: “A di cũng rất yêu Tiểu Vũ, có thời gian dì sẽ đến thăm con.” Tiểu Vũ mỉm cười: “A di nhớ phải giữ lời.” Lâm Thiên Nhu mỉm cười, gặp được Thẩm Y Nhiên ở Nam thành là một may mắn với cô, sau này cô mới nghe nói chi phí phẩu thuật cho Tiểu Vũ là do Hàn Tử Sâm tài trợ 80% và còn mời chuyên gia hàng đầu. Chỉ là bây giờ Y Nhiên đang tổn thương, cô lại phải rời đi. Cùng nhau ăn uống một chút, Lâm Thiên Nhu có chút khẩn trương, trong lòng chợt có chút lo sợ. Hôm nay tin tức đã đưa tin, Diệp gia thành phố T chuẩn bị bữa tiệc tuyên bố ngày kết hôn với Vân gia. Ngày Diệp Minh Tu tuyên bố cưới cô gái mà hắn yêu, cô còn sợ cái gì nữa. Đang chuẩn bị thì Tiểu Vũ muốn đi vệ sinh, Lâm Thiên Nhu nhờ Thẩm Y Nhiên trông coi hành lý, cô đưa Tiểu Vũ đi nhà vệ sinh. Lúc Lâm Thiên Nhu rửa tay cho Tiểu Vũ, nghe được giọng của cậu bé vang lên: “Mama, mama sợ à?” Lâm Thiên Nhu kinh ngạc cúi đầu nhìn con trai: “Tiểu Vũ, sao con lại hỏi vậy.” “Bởi vì hai tay của mama đang thật run rẩy, giống như sắp có quái vật lớn xuất hiện ăn thịt chúng ta.” - Tiểu Vũ đạo, nhớ con quái vật đáng sợ trong phim hoạt hình. Lâm Thiên Nhu nghẹn ngào, ngay cả Tiểu Vũ cũng nhìn ra sợ hãi trong lòng cô. “Mama đừng sợ.” - Tiểu Vũ dùng bàn tay gầy gò nhỏ nhắn nắm chặt bàn tay mẹ mình: “Tiểu Vũ sẽ bảo vệ mẹ.” Hốc mắt Lâm Thiên Nhu đỏ lên, ngồi xổm xuống bế Tiểu Vũ trên tay. Quyết định sinh ra Tiểu Vũ có lẽ là quyết định đúng đắn duy nhất của cô. Nghe thông báo tàu chạy, Lâm Thiên Nhu nhanh chóng bế Tiểu Vũ ra khỏi nhà vệ sinh. Chỉ là vừa bước ra được mấy bước, đôi chân của cô dừng lại, toàn thân run rẩy, sắc mặt không còn chút máu huyết. Làm sao Diệp Minh Tu lại ở chổ này? Diệp Minh Tu từng nghe nói cô nuôi một đứa trẻ, nhưng hôm nay mới tận mắt nhìn thấy đứa trẻ trên tay của Lâm Thiên Nhu, nó khiến toàn thân hắn kinh ngạc, một đứa trẻ đến bảy phần giống hắn, ba phần kia… là giống cô Diệp Minh Tu bước lại gần, đưa mắt nhìn Tiểu Vũ. “Xin chào, ta là bạn của mẹ cháu, cháu tên gì?” - Giọng nói của hắn khàn khàn. Tiểu Vũ nhìn mẹ cũng đang nhìn chằm chằm người đàn ông đang hỏi, có vẻ là không xa lạ. “Cháu tên Tiểu Vũ, nhưng nó chỉ là tên gọi ở nhà, tên thật là Lâm Thiên Vũ.” Tiểu Vũ mỉm cười đáp… ba phần còn lại giống cô, chính là nụ cười này, thằng bé cười lên thật giống nụ cười trong trí nhớ của hắn. “Vậy… ba con đâu?” - Giọng hắn trở nên âm u. Tiểu Vũ đang mỉm cười liền ngưng lại, vẻ mặt am u: “Không có ở đây, mama nói ba đã bay lên trời rồi.” Bay lên trời? Diệp Minh Tu trực tiếp cúi đầu bế Tiểu Vũ lên trước gương mặt trắng bệch của Lâm Thiên Nhu. “Trả con… cho tôi.” - Lâm Thiên Nhu run rẩy nói. “Lâm Thiên Nhu, nếu cô không muốn làm trò cười trước mặt đứa bé này, tự động đi theo tôi.” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói. Thân thể Lâm Thiên Nhu run rẩy, hàm răng nghiến chặt. Lời nói của hắn giống như tuyên án tử hình… không thể trốn thoát. Cô muốn kêu gào, muốn chửi bới, muốn đánh đấm, thậm chí giật lấy Tiểu Vũ… nhưng nhìn thấy gương mặt ngây thơ của thằng bé, cô không làm được. Thế giới người lớn quá xấu xí, cô hy vọng thế giới của Tiểu Vĩ sạch sẽ hơn. “Được…tôi đi với anh.” Tiểu Vũ nghe xong liền nói: “Mama, chúng ta đi đâu vậy, chúng ta không đi tàu nữa sao?” “Ngoan, đợi một chút… chúng ta đi cùng chú một chút. Sau này mẹ sẽ lại đưa Tiểu Vũ đi tàu.” “Vậy còn Thẩm a di, chúng ta đi như vậy a di sẽ lo lắng.” - Tiểu Vũ lo lắng nói. “Mẹ sẽ gọi cho a di, con đừng lo.” - Lâm Thiên Nhu thở dài. Khi bọn họ đi ra khỏi nhà ga, đã có một chiếc xe đợi sẵn bên ngoài. Lâm Thiên Nhu hít một hơi thật sau, lên xe cùng Diệp Minh Tu. Cô lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Y Nhiên, thông báo rằng mình và Tiểu Vũ đang đi cùng Diệp Minh Tu. Bên kia Thẩm Y Nhiên lo lắng: “Chị Lâm… hắn có nhận ra Tiểu Vũ không?” “Em yên tâm, chị sẽ xử lý. Hành lý của chị em mang về nhà của em giúp chị, chị sẽ đến lấy khi thích hợp” - Lâm Thiên Nhu nói xong thì cúp máy. “Cô xử lý?” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói: “Tôi thật muốn biết cô sẽ xử lý thế nào?” Lâm Thiên Nhu cứng ngắt, Tiểu Vũ đang ngồi giữa hai người, nghe giọng nói lạnh lùng của Diệp Minh Tu liền bị dọa sợ, nhưng sau đó lại nâng cằm nói: “Chú đừng nói chuyện với mama cháu như vậy, mama sẽ sợ.” Tiểu Vũ cảm thấy Mama đang sợ, muốn vảo vệ mama. Cho nên liền lấy thân hình nhỏ bé chắn ngang Lâm Thiên Nhu che chắn. Diệp Minh Tu thấy đứa trẻ đáng yêu đang phùng mang trợn má với hắn để bảo vệ Lâm Thiên Nhu thì im lặng. Đây có phải… là con của hắn không? Dù trong lòng hắn nhiều lần phủ nhận, nhưng nhìn vào gương mặt của Tiểu Vũ, hắn không thể phủ nhận được. Nếu…đứa trẻ này là con của hắn… vậy cô ấy… có thai khi nào? “Nói cho chú biết, Tiểu Vũ mấy tuổi.” - Hắn nhỏ giọng hỏi. Tiểu Vũ chớp mắt một cái, sau đó suy nghĩ rồi nói: “Hai tháng nữa cháu năm tuổi.” Diệp Minh Tu kinh hãi… chẳng lẽ trước khi vào tù cô đã có thai được ba tháng rồi sao? Diệp Minh Tu đột nhiên nghĩ đến khoảnh khắc cô đã khóc đến khàn giọng nói: “Diệp Minh Tu, em đã mang thai, là con của chúng ta.” Còn hắn thì sao? Hắn đã trả lời thế nào? Trong lúc nhất thời, hắn không dám nhớ đến những gì hắn đã trả lời lúc ấy. Ánh mắt anh rơi vào chiếc máy nhỏ gắn trên ngực Tiểu Vũ, kèm một chiếc đồng hồ đặc biệt dành cho bệnh nhân mắc bệnh tim. Chiếc máy kia đang nhắc nhở hắn rằng, con của hắn, con của Diệp Minh Tu… là một đứa trẻ bệnh tật. Hai người đi vào bên trong khách sạn, lúc này Tiểu Vũ đã ngủ say bên trong lòng Lâm Thiên Nhu. Cô nhìn con trai đang ngủ, sau đó nói với Diệp Minh Tu: “Có thể để Tiểu Vũ ngủ ở đây được không? Anh có chuyện gì muốn nói với tôi, chúng ta đi qua phòng khác, tôi không muốn thằng bé nghe được những chuyện không sạch sẽ.” Diệp Minh Tu nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, sau đó rời phòng không nói một lời. Cô nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ xuống giường, dùng bàn tay sờ má con trai, đắp chăn xong, hít một hơi rời khỏi phòng bước ra ngoài đóng cửa lại. “Anh muốn nói gì?” “Cô chỉ vì đứa nhỏ này mà cố tình tránh mặt tôi?” - Diêp Minh Tu lạnh lùng nói. “Tôi tránh mặt anh là vì tôi không muốn gặp lại anh. Diệp tiên sinh, anh đã quên những gì trước kia tôi từng nói sao, cả đời không muốn gặp lại, dù có kiếp sau… kiếp sau nữa… đừng để tôi gặp lại anh.” Sắc mặt Diệp Minh Tu lập tức tối sầm Nhiều năm qua, những lời oán hận của cô như một cơn ác mộng, luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. “Đủ rồi.” - Diệp Minh Tu hét lên: “Lâm Thiên Nhu, cô thật sự không muốn gặp tôi? Tôi thì ngược lại, tôi rất muốn gặp cô, không ngờ rằng cô còn dũng cảm hơn tôi nghĩ, còn dám sinh ra đứa con của tôi.” Dù chưa xét nghiệm ADN nhưng dựa vào khuôn mặt và độ tuổi, hắn chắc chắn Tiểu Vũ chính là con hắn. “Con anh?” - Lâm Thiên Nhu cười mỉa mai: “Diệp Minh Tu, anh còn dám nói ra lời này? Chắc chắn anh chưa quên những gì từng nói đúng không, tôi chắc chắn không có khả năng mang thai con của anh. À… anh còn nói, nếu tôi thật sự mang thai, anh chắc chắn sẽ phá bỏ nó. Tiểu Vũ sao có thể là con của anh được.” Mỗi lời nói của cô giống như một chiếc búa nặng nề, liên tục đập mạnh vào tim hắn, khiến hắn đau đớn. Rất đau! Tại sao lại có thể đau? Trước kia, hắn đã từng thề rằng đời này sẽ không để người nhà họ Lâm làm tổn thương hắn nữa, nhưng tại sao hắn có thể đau đớn vì mấy lời nói của cô. “Không phải sao, xét nghiệm ADN sẽ biết rõ.” - Diệp Minh Tu đè nén nổi đau trong lòng, không để lại chút dấu vết nào. “Không cần xét, nó không phải.” - Lâm Thiên Nhu lo lắng nói. “Phải hay không, không phải do cô.” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói: “Nếu đã là con của tôi, nó sẽ được đưa về Diệp gia nhận tổ tiên, mang họ Diệp.” Sắc mặt Lâm Thiên Nhu đột nhiên tái nhợt, trong cổ họng phát ra một tiếng “Không” đầy sắc bén. Giọng nói của cô gay gắt đến mức Diệp Minh Tu ngẩn cả người. “Nó là đứa trẻ mà anh không muốn có, anh dựa vào cái gì đưa nó về Diệp gia? Diệp gia cho tới bây giờ đều không có mong chờ sự tồn tại của Tiểu Vũ.” - Lâm Thiên Nhu căm giận nói, đối với cô Tiểu Vũ chính là tất cả của cô. “Chỉ dựa vào trong người nó có huyết mạch của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ có ý định để con cái lưu lạc bên ngoài.” - Hắn nói. Cô đột nhiên im lặng, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một cảm giác tuyệt vọng. Đột nhiên, hắn cảm thấy lòng mình dường như càng đau đớn hơn! “Cho nên, anh muốn Tiểu Vũ đi làm con của Vân Tử Y? Muốn cướp con từ trong tay tôi sao?” - Cô khàn giọng nói. Lông mày Diệp Minh Tu nhíu lại, hắn hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện này. “Tôi sẽ không để Tiểu Vũ gọi người phụ nữ đó là mẹ… Diệp Minh Tu, anh mãi mãi đừng nghĩ đến việc để con trai tôi gọi người phụ nữ đó là mẹ.” - Lâm Thiên Nhu nói như gầm lên. Vân Tử Y hãm hại cô, hắn ta trợ giúp và tin tưởng cô ta. Khiến cô phải vào tù, khiến những năm tháng đẹp nhất của đời người của cô phải trải qua trong tù. Cô làm sao có thể để Tiểu Vũ đến Diệp gia và đến gần người phụ nữ đó. Lời nói của cô lại khiến hắn tức giận, hừ lạnh: “Mãi mãi đừng nghĩ? Lâm Thiên Nhu, cô có tư cách gì nói lời này?” “Tôi là mẹ của Tiểu Vũ, làm sao không đủ tư cách.” - Thân thể cô run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt thành đấm, tựa như đang cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong tim. Chỉ cần vì con trai, cô có thể làm bất cứ điều gì. “Vậy sao? Vậy tôi sẽ khiến cô hoàn toàn không còn tư cách.” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói: “Tiểu Vũ tôi đã quyết định cho về Diệp gia. Về phần cô, về sau ngay cả tư cách gặp thằng bé cũng không có.” Lâm Thiên Nhu thân thể lảo đảo, toàn thân sắp sụp đổ, lúc này cô như đứng trên vách đá cao van dặm, nếu không cẩn thận sẽ bị rơi đến thịt nát xương tan. Đôi mắt cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đối diện. Người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm này thực sự muốn đẩy cô vào tình thế tuyệt vọng đó sao? “Diệp Minh Tu, ngay từ đầu làm sao tôi lại yêu một người đàn ông như anh?” - Cô nhỏ giọng, là hối hận, là chết tâm hay là cảm thấy quá nực cười. Yêu hắn có lẽ là sai lầm lớn nhất cuộc đời của cô. Một khi đã sai… liền phải trả giá. </code>