Không Theo Ý Người

Chương 8



15.

Ba ngày sau, ta đến thành Kim Lăng.

Trên tường thành cao lớn đã không còn Trình Nguyên bị t.r.e.o lơ lửng, không biết t.h.i t.h.ể chàng ấy bây giờ ở nơi nào.

Khi mặt trời chiều ngã về phía tây, cuối cùng ta cũng về nhà.

Trên con đường dài, ngôi nhà Lâm gia đã sớm cỏ dại mọc thành bụi, rách nát không chịu nổi, trước cửa tràn đầy uế vật.

Khi màn đêm buông xuống, ta lại đi đến chỗ Bùi gia ở đầu kia phố dài, từng là trấn quốc chi phủ, cũng đã bị lửa lớn t.h.i.ê.u sạch sẽ.

Ta lẳng lặng đứng trong gió đêm, xa xa có tiếng cười duyên của ca cơ truyền đến.

Các nàng có thể còn không biết, quân đội Bắc Lương sợ là đã qua sông.

Có người qua đường dừng lại bên cạnh ta, nhìn bức tường đổ nát cảm thán: "Nếu Bùi gia còn sống, Bắc Lương sao có thể dễ dàng chiếm được Định Châu như vậy."

Ta giật mình, Định Châu là phòng tuyến trọng yếu của Nam Đường, một khi Định Châu bị phá, Bắc Lương xuống Nam Đường sẽ không ai có thể ngăn cản nữa.

"Bây giờ nghĩ lại, Bùi tướng quân năm đó có thể thật sự không có cấu kết cùng kẻ địch." Một người khác nói.

Đúng vậy, nhưng hối hận đã không còn kịp, không quá một tháng, Bắc Lương sợ là sẽ chiếm thành Kim Lăng.

"Tân hoàng đế Bắc Lương tàn nhẫn thô bạo, nghe nói tàn sát Định Châu ba ngày, Kim Lăng nếu không giữ được sợ là cũng gặp kiếp nạn này, ta và ngươi nên mau mau chạy trốn."

Không ngờ Thác Bạt Lộ đoạt Định Châu, còn t.à.n s.á.t cả thành.

Trong dạ dày ta lại là một trận sôi trào, nhịn không được lại nôn mửa, rồi lại không nôn ra được cái gì.

Ta biết mình chắc chắn bị bệnh, thậm chí còn có thể mang thai.

Ta đến bây giờ còn chưa tới k.i.n.h n.g.u.y.ệ.t, nhưng ta chưa có đi gặp đại phu.

Ta là người sắp c.h.ế.t, những thứ này đối với ta đã không còn quan trọng, cần gì phải tăng thêm phiền não.

Ta nghe ngóng được tung tích t.h.i t.h.ể hai nhà Bùi Lâm, bọn họ cuối cùng bị ném đại ở một bãi t.h.a m.a, hiện giờ xương trắng cùng bụi đất tương dung, không phân rõ được đâu là h.à.i c.ố.t đâu là cát bụi.

Ta mua tiền giấy đi đến bãi t.h.a m.a tế bái, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn cùng bọn họ nói.

Nhưng cuối cùng, cái gì cũng không nói nên lời.

Bởi vì ba năm qua trong cuộc đời ta tất cả đều là Thác Bạt Lộ, bọn họ sẽ không thích nghe.

Cuối cùng ta nói với họ hãy chờ ta, ta sẽ sớm đến với họ.

Kế tiếp nửa tháng, ta dùng còn số ngân lượng còn dư mua chuộc nội quan trong cung đã mua vũ nữ, để gặp nam nhân mà đại tỷ của ta đã từng yêu nhất - hoàng đế Nam Đường - Chu Nguyên Dật.

Sau đó, g.i.ế.t hắn.

Nhưng ta không nghĩ tới, Thác Bạt Lộ đã ở hoàng cung Nam Đường chờ ta.

(...)