Không Thích Kẹo Sữa

Chương 3: Sữa dưỡng thể hương sữa



Năm tiết học dài đằng đẵng hôm nay lại trôi qua chóng vánh.

Lục Tuế Tinh cảm thấy tiếc nuối như bao lần… à không, còn tiếc nuối hơn cả bao lần trước nữa. Lúc chưa làm quen với Tiêu Nhất Sùng, tuy cậu rất lo anh sẽ nhận ra ý đồ, nghe giảng lại chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng có cái vui riêng.

Tình đơn phương dễ thỏa mãn thế đấy, chỉ cần được lặng lẽ ngồi cạnh anh, chẳng làm gì cả cũng khiến cậu khấp khởi mừng thầm.

Lục Tuế Tinh vừa chậm chạp cất sách vở, vừa lén liếc sang Tiêu Nhất Sùng.

Tiêu Nhất Sùng đã phát hiện nhưng không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười, trông vừa vô tư lại phóng khoáng: “Tuần sau gặp.”

Câu “Tuần sau gặp” như một cốc rượu đế ngọt nồng rót thẳng vào miệng Lục Tuế Tinh, cảm giác như lửa đốt bắt nguồn từ thực quản lan rộng ra toàn thân, cậu cảm thấy người mình nóng như sắp bốc cháy, cổ họng khô rát.

Ba chữ này khiến Lục Tuế Tinh lâng lâng suốt ngày, đến tối tắm rửa ra mà tâm trí vẫn còn bay bổng đâu đâu.

Việc cần làm hằng ngày sau khi tắm khiến cậu hơi xoắn xuýt – đó là thoa sữa dưỡng thể, còn là sữa dưỡng thể hương sữa.

Lục Tuế Tinh nhìn chai màu trắng trên sàn, hơi không muốn đụng vào lắm. Cậu vô thức sờ cánh tay mình, chắc chắn không phải ảo giác của cậu đâu, nơi này đã mịn màng hơn nhiều rồi. Lục Tuế Tinh thở dài, mình đúng là ẻo lả vì yêu mà.

Trời sinh sở hữu làn da trắng muốt, từ nhỏ Lục Tuế Tinh luôn bị bạn bè xung quanh chế giễu và cô lập, đối với những đứa bé trai chưa đủ tám tuổi, một cậu nhóc trắng hơn tất cả bé gái trong trường thì đúng là chuyện quái lạ. Huống chi mặt mũi của Lục Tuế Tinh cũng thuộc dạng xinh xắn, khỏi phải nói hồi nhỏ lúc chưa dậy thì trông thế nào. Câu mà cậu bé Lục Tuế Tinh thường nghe các bạn nhỏ xung quanh nói nhiều nhất là “Ồ, Lục Tuế Tinh, sao cậu vào nhà vệ sinh nam vậy, cậu có ‘cây đó’ thật à?”

Trước đây Lục Tuế Tinh chỉ ước sao được thay hẳn lớp da khác, ngày nào cậu cũng ra ngoài trời phơi nắng vào khung giờ ánh nắng gay gắt nhất, đúng là có đen đi một tẹo nhưng cũng vì vậy mà bị cảm nắng nhiều lần. Sau đó bị bố mẹ phát hiện, cậu đành phải từ bỏ kế hoạch này. Sau nữa, cậu cố ý ra biển phơi một lúc, ngờ đâu nắng quá cháy da, ra da mới còn trắng hơn trước nữa. Thế là Lục Tuế Tinh không tự dằn vặt bản thân nữa.

Kể từ đó, cậu ít nói hơn hẳn, phong cách ăn mặc cũng chuyển sang gam tối, trong tủ gần như toàn đồ đen, giày trên kệ đều màu sẫm. Tuy người nhà cậu thấy lạ, nhưng dù gì cũng là con trai, có thích màu đen chăng nữa thì đâu có lý do để can thiệp, bèn tùy ý cậu. Lên đại học, Lục Tuế Tinh còn cố ý bấm lỗ tai, muốn khiến mình ngầu một chút. Ai ngờ chưa ngầu được mấy tuần đã gặp Tiêu Nhất Sùng.

Hồi đầu cậu chỉ cảm thấy tính cách Tiêu Nhất Sùng khá tốt, muốn làm quen bình thường thôi. Ai ngờ trong quãng thời gian âm thầm tìm hiểu, cậu lại dần lún sâu vào lưới tình. Lục Tuế Tinh nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình yêu mến Tiêu Nhất Sùng, chưa kịp rầu rĩ về xu hướng tính dục của mình đã bắt đầu bôn ba trên con đường theo đuổi người ta rồi.

Khi biết Tiêu Nhất Sùng thích ăn kẹo sữa, cậu đã phấn khởi hồi lâu, một là bất ngờ vì một người có ngoại hình lạnh lùng như vậy mà khẩu vị lại gần gũi thế, hai là sẽ dễ hơn nếu theo đuổi người có sở thích đặc biệt.

Thế nhưng, cậu nghĩ ra được thì sao những người theo đuổi Tiêu Nhất Sùng không nghĩ được chứ, bất đắc dĩ, Lục Tuế Tinh chỉ đành cân nhắc cách khác.

Bản thân Lục Tuế Tinh cũng chẳng ngờ sẽ có ngày mình dùng đến sữa dưỡng thể, còn là hương sữa nữa. Trong một năm rưỡi vừa qua, cậu đã sử dụng vô số sữa dưỡng thể nhãn hiệu khác nhau. Có đắt có rẻ, cả lớn cả nhỏ, tất cả những loại được khen nức nở trên mạng cũng bị cậu gom luôn. Mùi của chúng ngọt đến mức khiến Lục Tuế Tinh hốt hoảng, cậu vội vứt ngay dù vừa mua về, có vài chai thì lại chẳng phải hương sữa. Thật ra cậu chỉ có một yêu cầu đối với sữa dưỡng thể thôi, mong nó giống mùi thật một chút, thơm lâu một chút. Tìm gần cả năm trời mới được một loại thích hợp, có điều mùi hơi nhạt.

Nhưng chẳng sao, nhạt thì thoa nhiều hơn thôi, chỉ là ‘tác dụng phụ’ khiến Lục Tuế Tinh hơi bối rối – cậu cảm thấy hình như mình trắng hơn nữa rồi, so được với hồi vừa lột da chết xong luôn, thậm chí còn hơn nữa.

Thôi vậy, Lục Tuế Tinh cắn răng, nhăn mặt đổ một ít lên tay thoa đều khắp người, sau đó mặc quần áo bằng tốc độ sét đánh rồi lén lút nhét lại chai sữa dưỡng thể vào túi đựng quần áo.

Dù không thích lắm, cũng không dám xác định, nhưng dường như nhờ nó mà cậu có được tài khoản WeChat của Tiêu Nhất Sùng nhỉ, ôi, vậy cố chịu thêm vậy.

Bạn cùng phòng ai làm việc nấy, cậu hô “Tôi tắm xong rồi” thì cầm điện thoại trèo lên giường. Không phải vì có xích mích với bạn cùng phòng, mà vì đêm nay cậu đang nóng lòng muốn xem một thứ.

Tiết trời cuối tháng Ba còn vương hơi lạnh mùa đông. Lục Tuế Tinh rút trong ổ chăn ấm áp đượm hương sữa, lòng thầm trách Tiêu Nhất Sùng.

Thích gì không thích, lại đi thích kẹo sữa. Cảm giác hơi ẻo lả.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã quên béng đi chuyện này, xoay sang nằm nghiêng, hai tay cầm điện thoại mở WeChat nhấp vào ảnh đại diện của Tiêu Nhất Sùng một cách trịnh trọng.

Tên của Tiêu Nhất Sùng là “X”, ảnh đại diện chỉ có một màu trắng xóa.

Đẹp trai ghê, Lục Tuế Tinh nghĩ. Tuy cậu không chỉ ra được chỗ đẹp trai của tấm ảnh này, một tấm ảnh màu trắng thì đẹp gì chứ, nhưng hễ nghĩ tới chủ nhân của tài khoản này là Tiêu Nhất Sùng, cậu lại cảm thấy đẹp chết đi được. Cứ ngẫm đi ngẫm lại câu “Tuần sau gặp” mà hôm nay Tiêu Nhất Sùng vừa nói với mình, thế là lại thêm một luồng hơi nóng hun vào mặt.

Cậu ngu ngơ ngắm nghía tấm ảnh đại diện đó một lúc, sau đó lại nhấp vào xem trang cá nhân của Tiêu Nhất Sùng.

Những tưởng tường nhà anh sẽ trống trải đìu hiu hệt như ảnh đại diện vậy, bất ngờ là tháng nào Tiêu Nhất Sùng cũng sẽ đăng một dòng trạng thái.

“Đã đạt hạn mức kẹo sữa tháng này.”

Lục Tuế Tinh gõ dấu chấm hỏi với cõi lòng đầy trìu mến. Vội kéo xuống cuối để xem dòng trạng thái đầu tiên nhất, và rồi cậu phát hiện, Tiêu Nhất Sùng đã đăng như vậy trên tường nhà suốt gần hai năm nay rồi.

Lục Tuế Tinh kéo lên kéo xuống xem nhiều lần, cuối cùng nhịn không được trốn trong chăn cười thành tiếng. Chăn vừa ấm vừa mềm, Lục Tuế Tinh vùi mặt xuống, chợt cảm thấy ổ chăn đượm hương sữa không còn khiến mình khó chịu nữa.