Không Thích Kẹo Sữa

Chương 6: Mồi nhử



Lục Tuế Tinh ở lại đến khi trời sẫm tối, thư viện đóng cửa mới rời đi, tuy cậu biết Tiêu Nhất Sùng về từ lâu lắm rồi. Rời thư viện, thông thường Tiêu Nhất Sùng đều sẽ về phòng ký túc xá, Lục Tuế Tinh rất rõ điều này, mối duyên với Tiêu Nhất Sùng trong hôm nay chỉ đến đây thôi, muốn thêm cũng chẳng có. Đôi khi cậu cũng mong Tiêu Nhất Sùng nhiều bài tập một chút, vậy thì cậu sẽ được nhìn trộm anh cả ngày, nhưng rồi lại nghĩ, thôi, ít bài tập, nghỉ ngơi đàng hoàng mới tốt, cậu không muốn Tiêu Nhất Sùng hói đầu khi còn trai tráng đâu.

Cậu ở lại thư viện để làm việc khác. Phải rồi, cậu đang chuẩn bị cho kế hoạch cao học. Sau khi biết chuyện Tiêu Nhất Sùng muốn học lên Thạc sĩ vào cuối học kỳ trước, Lục Tuế Tinh bắt đầu hoảng hốt. Tuy cậu vẫn chưa rõ cuối cùng Tiêu Nhất Sùng sẽ chọn trường nào, nhưng điều này không cản trở việc cậu bắt đầu chuẩn bị. Chứ chờ Tiêu Nhất Sùng đậu rồi mới bắt đầu học thì đâu kịp nữa, bởi anh chắc chắn không vào trường xoàng đâu.

Khi tiếng chuông thông báo đóng cửa thư viện vang lên, Lục Tuế Tinh đã mệt đến bơ phờ. Cậu nhắm mắt xoa ấn đường, xoay cổ mười mấy lần mới hài lòng khi nghe tiếng “cụp” nhỏ.

Về ký túc xá tắm rửa sấy tóc leo lên giường đã gần mười một giờ. Lục Tuế Tinh mệt lả nhưng vẫn không quên chê mùi trên cơ thể và trong chăn, làn hương ngọt lịm này đã theo cậu hơn năm rồi mà vẫn chẳng tài nào thích ứng hẳn được. Mai là thứ Hai, cậu cần xác nhận bật báo thức rồi mới dám ngủ.

WeChat có một tin nhắn chưa đọc.

Lục Tuế Tinh hoang mang, WeChat của cậu nhận rất ít tin nhắn tới, đa phần đều là người nhà tìm thôi. Nhưng gần đây cả bố mẹ đều bận rộn, ngoài việc hỏi có đủ tiền tiêu không thì họ gần như rất hiếm trò chuyện với cậu.

Nhưng tuần trước mẹ vừa chuyển phí sinh hoạt cho cậu rồi cơ mà. Mở WeChat ra với tâm trạng ngờ vực, và ngay sau đó, cậu “Á” lên một tiếng, vô thức ném điện thoại đi như đang cầm một củ khoai lang bỏng tay vừa được lấy từ dưới bùn lên.

“Sao vậy Tuế Tinh?” Tề Phong, người nằm giường dưới, trưởng phòng ký túc xá của họ, khá thân với Lục Tuế Tinh, bấy giờ hỏi với vẻ quan tâm.

Lục Tuế Tinh hoảng hốt giấu giếm: “Không… không có gì. Điện thoại rơi trúng mặt.”

Tề Phong giường dưới bật cười: “Cẩn thận chút chứ.”

Cậu ngồi bật dậy, nhặt lại chiếc điện thoại vừa bị mình ném ra xa. Đôi tay hãy còn run lẩy bẩy, trống ngực đập rộn ràng, tưởng chừng như ngay sau đó sẽ bật ra khỏi lồng ngực.

Giao diện trò chuyện chỉ có vỏn vẹn một dòng: “Tuần sau rảnh thì cùng đến Nhu Hồ chơi xuân nhé?”

Người gửi: Tiêu.

Mới đọc câu này mà Lục Tuế Tinh đã sắp tắt thở luôn rồi, tâm trí cậu bây giờ chỉ còn lại một mảng mơ hồ, phản ứng lý trí duy nhất đó là điều hòa lại nhịp thở của mình, thế nên cậu cũng quên mất luôn việc tự hỏi vì sao Tiêu Nhất Sùng lại đột nhiên đưa ra lời mời như thế.

“Rảnh chứ.” Câu trả lời này nghe có hời hợt quá hoặc hấp tấp quá không, chí ít cậu cũng nên thắc mắc một chút chứ nhỉ, dù sao thì họ chỉ mới quen biết nhau hôm qua. Thậm chí… còn chẳng đến mức quen biết, đối với Tiêu Nhất Sùng, cậu chỉ là một người mà anh ấy vừa biết tên thôi.

“Ồ? Chơi xuân à? Xin lỗi, để em xem lại lịch xem có thời gian không.” Nhưng nhỡ đâu Tiêu Nhất Sùng đáp rằng ‘Không sao, cậu bận thì tôi đi với người khác’ thì biết làm thế nào đây.

Lục Tuế Tinh vừa sốt ruột vừa phiền muộn, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ghét cái tính không biết ăn nói của mình như vậy. Cậu nhìn thời gian Tiêu Nhất Sùng gửi tin nhắn cho mình, đã qua trọn hai tiếng đồng hồ rồi. Biết đâu chừng Tiêu Nhất Sùng đã mời người khác vì chờ mãi không thấy cậu phản hồi?

Không, không đâu. Anh ấy, không phải là người như vậy. Nhưng, nhỡ phải thì biết làm sao?

Hễ nghĩ đến đấy, Lục Tuế Tinh lại cảm giác như có một mồi lửa rực lên trong tim rồi lan thẳng lên đỉnh đầu. Cậu không cho mình thêm thời gian đắn đo nữa.

Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất Tiêu Nhất Sùng hẹn cậu trong suốt cuộc đời này. Còn chần chừ gì, dè dặt gì chứ!

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Tuế Tinh nâng những ngón tay còn đang run rẩy, gõ chữ vào khung chat một cách dứt khoát: “Được chứ.”, gõ xong, cậu nhìn chăm chăm hai chữ đó hồi lâu mới cắn răng nhắm mắt liều chết nhấn gửi.

Lúc nhận được tin nhắn của Lục Tuế Tinh, Tiêu Nhất Sùng vừa chấm dứt cuộc đối thoại với thầy hướng dẫn. Thầy hướng dẫn bảo luận văn của anh rất tốt, mấy hôm nữa sẽ nộp giúp, chờ thông qua rồi cùng bàn tiếp về chuyện lên cao học. Tiêu Nhất Sùng cảm ơn thầy, vừa định thoát khỏi giao diện thì nhác thấy số “1” đỏ chóe trên ảnh đại diện bé cánh cụt.

Tiêu Nhất Sùng nhướng mày, ý cười dần xuất hiện nơi đáy mắt.

Cắn câu rồi.

Tuy cũng đoán được Lục Tuế Tinh sẽ trả lời mình như vậy, nhưng với hiểu biết của Tiêu Nhất Sùng về cậu, anh tưởng Lục Tuế Tinh sẽ vòng vo một lúc mới đồng ý, đâu ngờ cậu dứt khoát đến thế.

Thực ra thì nếu Lục Tuế Tinh thấy tin nhắn ngay khi Tiêu Nhất Sùng vừa gửi sang, quả thật cậu sẽ chọn cách vòng vèo với anh rồi mới đồng ý. Nhưng bấy giờ để lâu rồi, Lục Tuế Tinh không thể giở mấy thủ đoạn vặt như vậy nữa.

Tuy Tiêu Nhất Sùng cũng muốn thuận theo để được cùng Lục Tuế Tinh đi chơi xuân, nhưng lý trí mách bảo anh rằng nếu làm vậy sẽ lộ liễu lắm. Lục Tuế Tinh là chàng trai thông minh, qua lời kể của Trần Phàm, chưa biết chừng cậu cũng có nhiều kinh nghiệm về những lời mời này rồi, chờ đến khi cậu bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, không chừng sẽ nhận ra điều bất thường. Suy cho cùng thì bỗng dưng có một người xa lạ hẹn bạn ra chơi, nhìn sao cũng thấy quái, nhất là với người có tính cách như Tiêu Nhất Sùng. Song, Tiêu Nhất Sùng đã quá xem thường tình cảm của Lục Tuế Tinh dành cho mình, một Lục Tuế Tinh hễ có gì liên quan đến anh đều gần như không có nổi một giây phút bình tĩnh, càng khỏi phải nhắc tới chuyện lần đầu tiên được đi chơi chung với Tiêu Nhất Sùng.

Tiêu Nhất Sùng suy nghĩ rất nhanh, trả lời rằng: “Ồ, xin lỗi. Ban nãy chơi Nói thật và Thách thức với bạn. Tôi thua nên chọn thách thức. Họ bảo tôi hẹn một người đi chơi xuân, nếu người này đồng ý nghĩa là tôi thua, thua sẽ phải tự phạt ba ly, nếu từ chối thì tôi thắng. Tôi thấy chúng ta vừa quen biết hôm qua, cũng không hẹn cậu trước nên chắc cậu sẽ từ chối.”

Máu nóng đang cuộn trào mãnh liệt chợt trở nên nguội lạnh vào khoảnh khắc nhận được tin nhắn từ Tiêu Nhất Sùng, rặng mây đỏ vì phấn khởi trên khuôn mặt Lục Tuế Tinh cũng bỗng chốc ngả sang trắng tái.

Thậm chí cậu còn muốn ném điện thoại lần nữa, nhân tiện xua quách nỗi chật vật do tưởng bở ở cậu lúc này, tốt nhất là khiến nó tan vỡ cùng với điện thoại đi.

Ủ rũ và buồn bã, lòng thầm nhẩm đi nhẩm lại những lời cười nhạo bản thân quá ngu ngốc, cậu không biết con người Tiêu Nhất Sùng hay sao, anh đâu phải người tự dưng sẽ hẹn cậu ra ngoài chơi chứ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là chuyện không thể nào xảy ra.

“À, thế thì thôi vậy. Xin lỗi vì không trả lời anh ngay lúc đó.”

Tầm mắt chợt nhòa đi, sống mũi cay cay khiến Lục Tuế Tinh rất muốn nâng tay lên xoa. Nhìn dòng chữ mình vừa gõ, nhìn nút ‘Gửi’ màu xanh lá thật lâu mà vẫn chẳng tích đủ can đảm để nhấn vào.

May mà tin nhắn của Tiêu Nhất Sùng được gửi đến.

“Xin lỗi cậu nhiều, tôi lợi dụng cậu rồi. Thứ Bảy tuần sau học xong, nếu rảnh thì tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé. Xem như đền bù cho cậu, được không? Thật lòng xin lỗi vì đã quấy rầy cậu.”

Dao động cảm xúc chưa kịp lắng xuống một lần nữa bị Tiêu Nhất Sùng khơi dậy. Lúc Lục Tuế Tinh vẫn đang thở dốc điều chỉnh lại nhịp thở, tin nhắn mới của Tiêu Nhất Sùng lại hiện lên.

“Thật ra tôi cũng muốn làm quen với cậu.”

Lục Tuế Tinh cứ ngắm mãi câu này, cảm thấy mình sắp chết mất thôi.

Lần này Tiêu Nhất Sùng chờ chưa đến ba phút đã nhận được câu trả lời từ Lục Tuế Tinh.

“Được chứ.”

Ban đầu anh chỉ nhoẻn miệng thật khẽ trước câu nói này, thế nhưng ngay sau đó, anh đã chẳng tài nào che giấu tiếng cười của mình khi trông thấy tin nhắn tiếp theo của Lục Tuế Tinh.

Trần Phàm đi ngang giật bắn mình, hốt hoảng nhìn Tiêu Nhất Sùng: “Đừng nói cậu được tuyển thẳng lên học Thạc sĩ rồi nhé? Sao cười như thằng dở thế này?”

“Cút.” Tiêu Nhất Sùng cười mắng, cúi đầu trả lời.

Trả lời xong, Tiêu Nhất Sùng đi tắm với tâm trạng khấp khởi, nôn đến ngày hẹn với Lục Tuế Tinh vào thứ Bảy tuần sau.

Năm nay anh đã hai mươi mốt tuổi, trong những quãng ngày dài của quá khứ, chẳng có bất kỳ chuyện gì hoặc bất cứ ai khiến anh ôm nỗi háo hức đợi mong đến thế.

“Em cũng vậy, em rất muốn làm quen với anh.”

“Vậy à? Trùng hợp thật.”