Không Thôi

Chương 1



Edit & Beta: Dẹt xi càa

Chín giờ sáng, khu thương mại phồn hoa nhất trung tâm thành phố không ngừng tấp nập xe cộ, người đi bộ vội vã trên lề đường. Cửa hàng tiêu dùng sang trọng bên kia đường đã mở cửa chào đón khách hàng, còn nhà hàng lẩu Laodidu và nhà hàng tôm hùm Wuheyou ở phía bên đường này vẫn đang đóng cửa.

Túc Tức đi vòng ra cửa sau của nhà hàng lẩu đánh thẻ, vừa bước vào liền bị Trần Tủng đang ngồi xổm hút thuốc ở cửa chặn lại, "Túc Tức, hôm nay có phải đến lượt cậu quét dọn ghế lô đi"?

Túc Tức ngẩng đầu nhìn anh," Hôm qua tôi làm rồi. Hôm nay theo lịch trình cậu sẽ dọn sân khấu. "

" Thật không? "Trần Tủng cười phản bác,"Vậy cậu quét giúp tôi trước đi, nhé. Tôi đi hút điếu thuốc rồi quay lại. "

Túc Tức không nói lời nào, chỉ vòng qua hắn ta đi vào. Sau khi thay bộ quần áo làm việc trong cửa hàng và khóa ba lô trong tủ, cậu bước ra khỏi phòng chờ nhân viên và quay người đi về phía nhà bếp phía sau. Trần Tủng cắn mẩu thuốc dựa vào bức tường ở cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cậu chằm chằm, khi thấy cậu đến gần, hắn ta đột nhiên giơ một chân lên đá vào bức tường trắng đối diện, chặn cậu ở lối đi hẹp, nghiêng đôi mắt xếch nói: "Đi đâu vậy? Phòng dụng cụ ở phía sau."

Túc Tức ngẩng mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Trần Tủng lộ ra vẻ châm chọc, "Như thế nào? Cậu không nghe hiểu tiếng trung sao? Có cần tôi nói lại bằng tiếng Anh cho cậu không?" Hắn- sinh viên đại học trọng điểm thành phố lưu loát phun ra tràng tiếng anh, càng về sau càng lộ ra nụ cười ác liệt, "Tôi vậy mà đã quên, làm sao mà một người chỉ có bằng cấp ba như cậu lại có thể hiểu được tiếng Anh?"

Hắn duỗi tay kéo lấy cổ áo sơ mi Túc Tức, túm người đến trước mặt, phun thẳng một ngụm khói vào mặt cậu.

Túc Tức nhíu mày quay mặt đi, giơ tay kéo ngón tay đối phương ra, rũ mắt xuống vuốt phẳng cổ áo sơ mi, lẳng lặng xoay người đi về phía phòng dụng cụ, ngăn cách giọng nói giễu cợt của Trần Tủng ở phía sau.

Cậu xách theo xô vệ sinh về phía ghế lô trên tầng 2. Người nhân viên cũ phụ trách việc lau ghế lô cùng với Trần Tủng đã ở bên trong. Đối phương nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy sắc mặt của Túc Tức, anh ta tức khắc hiểu ra, do dự không kìm được mà nói: "Cậu lại đụng phải Trần Tủng sao?"

Túc Tức đặt xô xuống, ngượng ngùng khom lưng vớt khăn ướt từ xô lên, "Ừ."

Đối phương khẽ thở dài, "Tốt hơn hết cậu nên tìm chút thời gian nói chuyện với quản lý trực ban đi, Trần Tủng luôn bắt cậu làm công việc của anh ấy, khi quản lý quay lại kiểm tra thì khu vực cậu phụ trách vẫn chưa hoàn thành, cậu lại bị mắng. "

Túc Tức đứng thẳng người, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng," ​​Không sao đâu."

Nhân viên cũ nghe vậy thầm thở dài, nhưng ánh mắt không khỏi rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, trong lòng y ánh lên cảm giác yếu ớt.

Người ta đều nói tâm sinh tướng. Lại không biết vì cái gì, nhưng y luôn cảm thấy Túc Tức có vẻ ngoài bắt mắt như thế, tính cách không nên yếu đuối nhát gan như vậy. Anh ta nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng gạt đi những suy nghĩ lung tung của mình và bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.

Động tác của Túc Tức rất nhanh gọn gàng sạch sẽ lưu loát, hoàn thành phần việc của Trần Tủng mà không nói một lời, đặt xô lau trở lại phòng dụng cụ, rồi đi vào bếp sau làm phần việc của mình. Vừa mới bước tới cửa, lại nhìn thấy người phục vụ hôm nay được phân vào nhóm của mình, cười toét miệng nói với cậu, "Không cần tới, hôm nay mặt trời lặn hướng tây, Trần Tủng thế mà lại giúp cậu làm việc."

Túc Tức gật đầu, nhìn quanh phòng bếp sau, cuối cùng nhặt túi rác sắp tràn ở cửa đi về phía cửa sau.

Cậu trở về sau khi đổ rác trong ngõ, khi đi ngang qua nhà hàng tôm hùm bên cạnh, cậu bị đầu bếp đang ngồi xổm chơi điện thoại di động ở cửa sau chặn lại, tán gẫu vài câu: "Túc Tức, hôm qua tôi có nghe nói về những người trẻ tuổi làm bán thời gian trong cửa hàng của cậu. Họ đều là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học trọng điểm. "

Túc Tức ừ một tiếng.

"Ngay cả người trong tiệm của cậu, cái người có mắt trên đỉnh đầu không lễ phép, thích lười biếng ấy" anh trai đầu bếp lộ ra vẻ khó tin, "Xem ra cậu ta cũng là học sinh đứng đầu trường, lấy được học bổng hàng năm. "

Túc Tức lại ậm ừ.

Anh đầu bếp cầm điện thoại đánh giá cậu, "Túc Tức, tôi xem tình trạng của cậu, không đi học mà ở chỗ này làm bồi bàn thật lãng phí. Những người trẻ mới ra trường bằng tuổi cậu, ai cũng có một công việc đàng hoàng với máy điều hòa mát lạnh trong văn phòng, nếu có thời gian hãy suy nghĩ kỹ, tiết kiệm một ít tiền và đi học lại đại học đi ".

Túc Tức đứng tại chỗ không nói gì. Thật lâu sau, lúc anh đầu bếp tưởng cậu đang thay đổi suy nghĩ, người trước mặt rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, "Tôi đã từng học đại học. Chỉ là điểm của tôi quá kém và tôi đã bỏ học mà không có bằng tốt nghiệp. "

Anh đầu bếp nghe vậy liền sửng sốt, trên mặt lộ ra sự ngượng ngùng lặng im không nói gì thêm nữa.

Khóe miệng Túc Tức giật giật, như có như không cười, rũ mắt xuống, đi về phía cửa sau của nhà hàng lẩu. Phòng chờ không có ai, rửa tay xong ngồi xuống ghế đẩu, lúc này điện thoại khẽ rung. Cậu lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn wechat chưa đọc, Chung Tình tìm hắn.

【Tức Tức, cậu đang ở đâu? Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? 】

Túc Tức liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đầu ngón tay dừng vào vào mục trả lời.

[Hôm nay cậu dậy sớm vậy, tôi đang giúp những người khác trong ca làm việc. ]

[Dậy sớm một chút để đi tắm rửa gội đầu, hôm nay là một ngày trọng đại. Mà có phải tên khốn Trần Tủng kia lại bắt nạt cậu?! ]

[Không phải hắn. Ngày trọng đại gì? ]

[Đêm nay có ông chủ lớn bao hết hội quán, quản đốc bảo chúng tôi phải dọn dẹp một chút. Cậu cũng biết quản đốc của chúng tôi, ông ta chỉ chọn quần áo cho những thiếu gia đỉnh cao đó, còn quần áo của tôi đều là hàng vỉa hè... Tôi thấy cậu treo một chiếc áo sơ mi cũ trong tủ, chất liệu tốt, vừa vặn hai chúng ta chiều cao không chênh lệch lắm, cậu có thể cho tôi mượn áo được không? 】

Túc Tức hơi giật mình, tựa hồ sẽ nhớ tới cái gì đó, ký ức cuộn trào trong đầu. Đầu ngón tay vô thức gõ ba chữ "cậu mặc đi" trên điện thoại di động, thật lâu sau cậu vẫn không ấn nút gửi.

Giao diện trò chuyện luôn hiển thị là "bên kia đang gõ." Chung Tình gãi gãi tóc gõ.

[Không được cũng không sao đâu, tôi cứ mặc quần áo của mình. Dù sao thì trời tối ánh sáng không đủ, mấy ông lớn bận bốc những quân bài đầu, cũng không có ai nhìn tới tôi. 】

Túc Tức phục hồi lại tình thần, tự giễu cười, đè nén ký ức dâng trào trong đầu, nhắm mắt nhấn nút gửi.

[Cậu mặc đi, không có gì là không được. Cậu mặc xong cũng không cần trả lại cho tôi, vốn dĩ là phải vứt nó từ lâu rồi. 】

Tới giờ kiểm tra định kỳ của quản lý, Túc Tức cất điện thoại di động, đẩy cửa đi ra ngoài. Lô ghế trên lầu hai đủ tư cách thông qua, khi kiểm tra khu vực do Túc Tức phụ trách, quản lý quay đầu lại chửi mắng: "Túc Tức, thái độ làm việc của cậu là như thế nào?!Làm lại một lần nữa, nếu vẫn còn như này vậy ngày mai cậu không cần tới nữa!".

Túc Tức bình tĩnh nghe xong, nhướng mắt nhìn Trần Tủng phía sau quản lý. Trần Tủng im lặng mỉm cười với anh, nụ cười của anh ta dày đặc sự khinh bỉ và chế giễu.

Túc Tức làm ngơ, lẳng lặng thu hồi ánh mắt.

Nụ cười của Trần Tủng đông cứng lại, thần sắc âm trầm nghiến răng.

Vào buổi tối, mặt trời dần lặn về hướng tây, trung tâm thành phố Tiêu Kim Quật, những ngọn đèn lồng thắp sáng bầu trời đêm rực rỡ như sóng biển.Tửu trì nhục lâm sớm đã được dọn sạch, người quản lý câu lạc bộ với những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề xếp hàng ở cửa. Nửa giờ sau, xe hơi sang trọng nối tiếp nhau chạy tới, vài người thừa kế quyền lực ở thành phố bước xuống xe, là những nam thanh niên đẹp trai xa lạ.

Thiếu gia nhà họ Thẩm, Thẩm Tùy, ném chìa khóa xe cho quản lý câu lạc bộ, tiến lên khoác lấy bả vai Nhiếp Tĩnh Trạch, "Anh, mấy anh em đặc biệt thu xếp một chỗ trong tửu trì nhục lâm cho anh, không thấy thú vị sao?".

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn quản đốc hội quán đang cúi người nhận chìa khóa, không lưu tình chút nào mà vạch trần đối phương nói: "Tôi rời xa Trung Quốc mấy năm nay, xem ra cậu là khách quen ở đây đi."

Thầm Tùy đen mặt, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác: "Anh đi vào trước đi. Sau khi vào thì có tin tức tốt muốn nói với anh."

Nhiếp Tĩnh Trạch đi theo y về phía cửa, ánh mắt quét qua những người phục vụ đang đứng ở cửa, đột nhiên dừng lại ở trên người cuối cùng trong đội. Người nọ đứng dựa vào tường, toàn bộ khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đen do ánh đèn bên tường che khuất, góc áo sơ mi nhét gọn vào cạp quần, lộ ra vòng eo mềm mại.

Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch đảo qua áo sơ mi của người đàn ông, không tự chủ quét qua cổ áo của đối phương rồi cuối cùng dừng lại ở đỉnh đầu của người nọ... Hắn phớt lờ giọng nói của Thầm Tùy bên cạnh, mặt vô cảm quay về phía hướng của người nọ tiến một bước.

Bóng đen dưới ánh đèn trong tầm mắt lặng lẽ mờ đi, người phục vụ mở to mắt và vẻ mặt căng thẳng rơi vào mắt anh.

Một gương mặt trẻ trung và xa lạ.

Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đơ ra, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng nhìn người phục vụ, không biết đang nghĩ gì.

Nhận thấy sự khác lạ của hắn, Thẩm Tùy ngừng nói, đứng sau lưng hắn nhìn người phục vụ qua ánh đèn, sau đó như nhớ lại chuyện cũ, đôi mắt y khẽ nheo lại, cười nhẹ bước tới chỗ hắn, nhưng ở trong mắt không có ý cười, "Anh đang suy nghĩ gì? Em làm sao có thể để cho cậu ta xuất hiện ở đây, này không phải là cách tiếp đón thuần túy hay sao?"

Nhiếp Tĩnh Trạch nhíu mày, thực nhanh lại khôi phục vẻ mặt không chút dấu vết, lãnh đạm nói: "Có lần đầu là sẽ có lần thứ hai. Cậu ta không phải sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy. "

Ánh mắt Thẩm Tùy xoẹt qua một tia phức tạp, môi khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn nói ra." Bây giờ với bốn năm trước không giống nhau".

Nhiếp Tĩnh Trạch không có phản ứng lại, tầm mắt lần thứ hai hướng về phía người phục vụ đang thất thần trước mọi người, "Rames không phải đã phá sản sao? Bây giờ còn có người mặc áo nhãn hiệu này?"

Chung Tình căng da đầu trả lời: "Áo là... mua từ mấy năm trước."

Nhiếp Tĩnh Trạch liếc nhìn cái cổ áo trắng hơi ố vàng của người nọ, không tỏ ý kiến.

Chung Tình khẩn trương cúi đầu nhìn theo tầm mắt của hắn, lại phát hiện ra cổ áo sơ mi của mình lại bị lật lên một cách không thích hợp. Y đối diện với ánh mắt của người kia, cẩn thận vươn tay sửa lại cổ áo, một mảng xanh biển thoáng qua.

Không khí đột nhiên đình trệ, vẻ mặt Nhiếp Tĩnh Trạch thay đổi khó coi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, động tác gần như thô bạo, hắn đè cổ tay Chung Tình, đồng thời đưa tay lật cổ áo cậu lên. Một dấu đỏ mờ nhạt hiện lên trên cổ của người phục vụ. Nhiếp Tĩnh Trạch làm như không thấy, đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào hình thêu nhỏ màu xanh ở sau cổ áo -nơi chữ "Nhiếp" được khâu một cách xiêu vẹo.

Lỗi chính tả hay xưng hô hay đọc đoạn nào cấn cấn thì cmt sửa giúp tui nhé hiuhiu!!!