Không Tình Yêu

Chương 37



Dịch Thiên Kỳ miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng sau lưng lại âm thầm lấy tiền riêng giúp Từ Diệu Khánh trả một nửa số nợ. Hắn làm như vậy chỉ là vì không muốn Từ Đan Đan tiếp tục phiền não chuyện này. Khi nhận được tin tức Dịch Thiên Kỳ đồng ý giảm đi một nửa số nợ, Từ Diệu Khánh vô cùng vui mừng, nhưng ông ta phải đảm bảo không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, kể cả người nhà, kể cả Từ Đan Đan.

Từ sau khi sáp nhập Diệp thị vào Dịch Tiêu, Dịch Thiên Kỳ không thể trốn được nữa, mỗi ngày đều phải đến công ty, dù không vui cũng phải cười. Đi làm như vậy, khiến hắn vô cùng mệt mỏi, về nhà đều nằm lăn ra giường chứ không tự nhốt mình trong thư phòng làm việc như trước đây nữa. Chưa kể còn phải ngày ngày đối mặt với Diệp Thành. Ví như hôm nay Dịch Thế Khải lại bảo hắn lên phòng bàn việc, vừa vào cửa đã thấy Diệp Thành ngồi bên trong.

Sau khi bàn xong chuyện, hắn định rời đi ngay, nhưng đã bị gọi lại. Diệp Thành nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến, khến hắn cảm thấy buồn nôn. Dịch Thiên Kỳ vì nể mặt ông là tiền bối, còn có ba hắn ngồi đó, hắn chỉ đành miễn cưỡng quay lại nói chuyện. Diệp Thành quan sát hắn từ trên xuống dưới, rồi lại cười hiền từ nói với Dịch Thế Khải:

"Lớn rồi, ra dáng hơn hẳn, không còn dáng vẻ thiếu niên bốc đồng như xưa nữa."

"Đúng vậy, cũng gần 30 rồi, nên trưởng thành."

Dịch Thế Khải bày ra vẻ mặt tự hào nói, như vậy càng khiến hắn thêm chán ghét. Bình thường chẳng khen hắn được một câu, đến khi làm sai thì mắng hắn, bây giờ trước mặt người khác lại có vẻ mặt đó để làm gì chứ. Diệp Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn:

"Gần 30 rồi sao, nhìn vẫn còn trẻ như vậy! 30 rồi, cũng nên kết hôn rồi nhỉ?"

Hắn biết ngay Diệp Thành sẽ nhắc đến chuyện này mà. Không nghĩ cũng biết, ông ta mong con gái mình được gả vào Dịch đến cỡ nào. Nghĩ mà xem, Dịch gia gia thế tốt, Dịch Thiên Kỳ lại là con trai duy nhất của Dịch Thế Khải. Diệp Như Nguyệt gả cho hắn, sau này sẽ là phu nhân Dịch gia, nghe oai biết bao. Dịch Thiên Kỳ chẳng để lại chút mặt mũi nào cho Dịch Thế Khải, trực tiếp nói với Diệp Thành:

"Chú Diệp, cảm ơn chú quan tâm, con đã kết hôn rồi. À, chắc là chú ở nước ngoài mới về nên chưa nghe tin tức này đúng không ạ?"

Không ngoài dự đoán, nghe được tin tức này, mặt Diệp Thành liền biến sắc. Ông nhìn Dịch Thiên Kỳ, rồi nhìn sang Dịch Thế Khải, trên mặt thể hiện sự ngạc nhiên, trong mắt lại lộ ra một tia tức giận, hỏi:

"Chuyện này là sao? Đã kết hôn rồi, kết hôn với ai? Còn Như Nguyệt thì sao?"

"Anh Diệp, anh bình tĩnh, đây chỉ là hiểu lầm thôi..."

Dịch Thế Khải còn chưa kịp nói hết, hắn đã chen vào "Không có hiểu lầm, đây là sự thật."

Hắn giơ tay trái lên, chiếc nhẫn cưới tinh xảo ngay trên ngón áp út chứng minh rằng hắn là người đã có gia đình. Diệp Thành tức 1 thì Dịch Thế Khải tức 10. Ông không ngờ đứa con trai này bây giờ lại to gan như vậy, không còn nghe lời ông như xưa nữa. Rốt cuộc là từ lúc nào hắn trở nên ngỗ nghịch như vậy?

Dịch Thế Khải phải dùng lời lẽ năn nỉ, bảo đảm mới hạ được cơn giận của Diệp Thành. Đến giờ tan làm lại không thấy bóng dáng của Dịch Thiên Kỳ đâu, ông tức đến nỗi thở không thông. Dịch Thế Khải lấy điện thoại gọi cho hắn, đợi hắn bắt máy chỉ nói đúng một câu:

"Anh và cô ta, mau trở về nhà gặp tôi!"

Dịch Thiên Kỳ thì không sao, hắn đã quen với tính khí thất thường của ông rồi, nhưng Từ Đan Đan chỉ mới gặp một lần, hắn sợ cô sẽ bị dọa sợ. Hắn chần chừ không muốn đi, nhưng cuộc gọi đó cô đã nghe rồi, cô lại không muốn vì mình mà gia đình hắn bất hòa, cho nên khuyên hắn:

"Anh đến gặp ba đi."

"Nhưng mà em..."

"Em không sao. Bất kể có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ cùng anh đối mặt."

"Ừ, anh sẽ bảo vệ em."

Hắn khởi động xe, đổi đường đi về nhà lớn Dịch gia. Hắn chạy xe vào trong, quản gia đã chờ sẵn, hắn bước xuống xe ông ta liền chào hỏi:

"Cậu chủ, cậu về rồi!"

Ông ta phớt lờ sự tồn tại của cô, quả nhiên trong Dịch gia ai cũng không chấp nhận cô. Dịch Thiên Kỳ khó chịu muốn mắng người, nhưng cô đã kéo tay hắn lại, lắc đầu ra hiệu bảo hắn bỏ đi. Cô không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm mất thiện cảm với tất cả mọi người.

Dịch Thế Khải và Lương Tuệ đã ngồi sẵn bên trong chờ. Khi hắn bước vào, bà đã cho những người giúp việc đi hết, tránh để chuyện xấu trong nhà lan truyền ra ngoài. Dịch Thế Khải kiềm lại cơn giận để không đánh hắn, giọng trầm trầm nói:

"Tôi không nói nhiều, hai người lập tức ly hôn!"

Đây không phải là thỏa thuận, đây là lệnh, bắt buộc hắn phải làm theo. Dịch Thiên Kỳ vẫn giữ thái độ kiên quyết, nắm chặt tay cô, như đang khiêu khích ba mình. Bao năm qua hắn phải sống trong cảnh không tình nguyện, bây giờ hắn lớn rồi, hắn phải tự mình quyết định đời mình, không để người khác thao túng nữa.

"Con sẽ không ly hôn."

"Mày... Đồ nghịch tử."

Dịch Thế Khải đứng lên, tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, Từ Đan Đan giật mình xoa cho hắn. Cô muốn quỳ xuống cầu xin ông tha thứ cho hắn, nhưng hắn đã kéo cô lại, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng nhìn ông. Sự đau đớn trên mặt làm sao đau bằng vết thương lòng. Đây là người ba hắn luôn kính trọng, là người hắn từng ngưỡng mộ, giờ phút này chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà bắt hắn bỏ đi hạnh phúc của mình. Dịch Thiên Kỳ nhìn thẳng vào ông, nói:

"Ba, ba có biết yêu là gì không? Ba căn bản không hiểu cái gì gọi là tình yêu, ba chỉ nghĩ đến lợi ích của mình thôi. Con không giống ba, con không vô tình như vậy. Con đã quyết định rồi, cho dù ba có mắng, có đánh, thậm chí đuổi con khỏi nhà, con cũng sẽ không ly hôn."

"Nó thì có gì tốt." Ông chỉ tay vào Từ Đan Đan hét lớn, "Mày với nó chỉ mới gặp nhau, tình cảm tốt hơn mày với Như Nguyệt ở bên nhau bao năm sao?"

"Có tốt hay không, con biết là được. Diệp Như Nguyệt cũng không tốt như ba nghĩ đâu. Không tin ba có thể đi điều tra."

Nói xong hắn trực tiếp kéo Từ Đan Đan đi. Vừa bước chân đến cửa phía sau đã vọng đến giọng nói của Dịch Thế Khải:

"Mày không ly hôn, thì từ nay đừng gọi tao là ba, Dịch gia xem như không có đứa con như mày, Dịch Tiêu sau này cũng sẽ không chứa chấp mày."

Ông nghĩ làm như vậy sẽ cắt đi đường sống của hắn, sẽ khiến hắn biết khó mà quay đầu. Thế nhưng ông đã lầm, hắn không quay đầu lấy một cái, một mạch bước chân ra khỏi nhà. Nơi này chẳng khác nào địa ngục, thoát khỏi đây là điều mà hắn đã cầu mong bấy lâu. Hắn chỉ muốn cùng người mình yêu sống bên nhau đến già. Nếu Niên Hoa còn sống, bà nhất định sẽ ủng hộ hắn.