Không Tránh Khỏi Rung Động

Chương 7: Vẫn xin ngài không nên xúc phạm tôi



Cũng chính là lần này, người đàn ông ăn cay một tháng cùng cô vào phòng cấp cứu bệnh viện, đôi môi luôn nở nụ cười cắn chặt, đau đến trên mặt không còn chút huyết sắc nào.

Bác sĩ kiểm tra xong, kê thuốc cho Kiều Sâm; bởi vì nghiêm trọng đến nôn mửa mất nước, bác sĩ truyền đường glucose cho anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi bác sĩ rời đi, Lương Hi ngồi ở bên cạnh anh, hốc mắt đỏ bừng: “Anh không thể ăn cay sao không nói chứ? Em cũng sẽ không vì chuyện đó mà tức giận, hơn nữa anh còn có bệnh dạ dày…”

“Anh không muốn làm em mất hứng.” Anh không còn chút sức lực nào, âm thanh nói chuyện nhẹ như lông vũ.

Nhưng rơi vào trong lòng Lương Hi lại nặng trĩu vô cùng.

Dù sao cũng là cô hại anh vào bệnh viện.

“Em không cần nghĩ nhiều như vậy.” Anh cố gắng khiến giọng mình nghe càng thêm nhẹ nhàng, không bởi vì đau đớn nôn mửa mà tiêu hao lượng lớn thể lực, ho nhẹ hai tiếng: “Em có thể đi rót ly nước giúp anh được không? Anh khát rồi.”

“Được.” Cô dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, ngoan ngoãn đi đến máy lọc nước bên kia rót cho anh ly nước ấm, nhìn anh uống hết, sau đó mệt mỏi ngửa người dựa vào trên ghế lạnh lẽo.

“Anh ngồi như vậy rất mệt.” Giọng cô vẫn mang theo chút dư âm sau khi khóc, cẩn thận nắm tay anh đặt vào lòng bàn tay mình: “Anh có muốn dựa vào người em không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ừm.” Kiều Sâm cũng không khách khí, đồng ý dịch người một chút, rồi sau đó dựa trên vai cô, giọng nói còn mềm hơn cả sợi bông: “Đừng tự trách như vậy, anh cũng muốn nếm thử một chút cái gọi là “buông thả” thôi…”

Sau đó giọng anh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dựa trên vai Lương Hi ngủ rồi.



Cuộc họp của Kiều Sâm và cấp dưới tiến hành liên tục đến 5 rưỡi chiều, vừa vặn giờ tan làm mới kết thúc, sau khi lên tầng 28, Kiều Sâm trực tiếp trở lại phòng làm việc.

Chỗ ngồi của trợ lý không có sửa sổ, Lương Hi khát nước nên tranh thủ đến phòng trà nước rót nước, vừa vặn nhìn thấy mặt trời lặn, nắng chiều vàng óng bao phủ từng vùng từng vùng thế giới ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều cách đó không xa từ màu vàng óng nhuộm thành màu đỏ cam, từng chút từng chút nhuộm hết phía ranh giới.

Chậm rãi bước trở về chỗ trợ lý, không biết từ khi nào Kiều Sâm đã ra ngoài, sau khi thấy cô nói: “Thu dọn một chút đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

Xe là Văn Hạo lái.

Kiều Sâm cũng không giống tổng giám đốc trên TV, lúc nào cũng dẫn theo tài xế chuyên dụng, lúc lên xe cung kính kéo cửa xe khom lưng cúi đầu cao giọng nói: “Kiều tổng, mời…”, cũng không giống như phú nhị đại (1) lái xe thể thao kiêu ngạo nhất khoa trương, khoe khoang giàu có nhất.

(1) Thế hệ giàu có đời thứ hai, là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

Trái ngược, xe của anh là một chiếc Audi tương đối khiêm tốn, sẽ không quá rẻ mà làm mất thân phận, cũng không quá đắt vượt chuẩn mực, khi đi ra ngoài hoặc là Văn Hạo làm lái xe, nhưng càng nhiều lần vẫn là tự anh lái xe.

Lương Hi ngồi ở vị trí ghế phụ, dọc đường nhìn chằm chằm cảnh đêm vụt qua như bay ngoài cửa sổ, im lặng nghe Văn Hạo và Kiều Sâm thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Văn Hạo chở bọn họ đến cửa khách sạn, nói với Kiều Sâm: “Kiều tổng, tôi đỗ xe ở tầng hầm giúp ngài.”

Nhìn thấy Kiều Sâm mở cửa ra ngoài, lại dùng tay gõ gõ cửa sổ xe, “Trợ lý Lương, Kiều tổng xuống xe rồi.”

Lương Hi vội vàng ra ngoài theo.

Khách hàng đã chờ bọn họ trong phòng bao trước.

Lương Hi theo Kiều Sâm đi vào, nhìn thấy anh rất quen thuộc nói lời khách sáo, chào hỏi mời dùng cơm, khi thời cơ chín muồi vừa vặn đề xuất nâng giá, tranh thủ mong muốn lấy được lợi ích cao hơn cho công ty.

Sau khi thảo luận xong về hợp đồng, bầu không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng hơn.

“Trước kia chỉ nghe nói con trai thứ hai nhà họ Kiều tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.” Khách hàng lần này xem như là đã làm ăn với Kiều thị nhiều lần, cảm thán nói: “So sánh với đại Kiều tổng điều hành PCC năm đó, chỉ có hơn chứ không hề kém, sau này nhất định có thể gây dựng được thành tự lớn hơn nữa.”

Lúc ấy khi Kiều Hành Trinh tiếp nhận PCC, không chỉ chi nhánh công ty bản thân, ngay cả cổ phiếu toàn bộ Kiều thị cũng bị liên đới kéo xuống mấy điểm, lúc này mới bị Kiều lão gia tử tức giận cho đi làm việc vặt không có tiền đồ gì, rõ ràng bên ngoài vẫn là một tổng giám đốc, nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ ràng, đây không phải là biến tướng của việc lưu vong sao.

Nhà họ Kiều ngoại trừ con trai lớn Kiều Hành Trinh có chút ngu ngốc hơn cha, còn có cô con gái Kiều Thi Ngâm, nhưng Kiều Thi Ngâm một lòng một dạ dồn vào dương cầm, căn bản không có một chút hứng thú nào với kinh doanh.

Người nối nghiệp của Kiều lão gia tử oai phong thới thương trường trải qua hai thế kỷ, ngoại trừ đứa con trai độc nhất Kiều Thịnh Hành, chỉ còn lại Kiều tiểu công tử trước mắt này.

Bố Kiều- Kiều Thịnh Hành tuy rằng có chút đầu óc kinh doanh và khôn vặt, nhưng tầm nhìn thiển cận. Sau khi Kiều phu nhân sinh hạ con gái, vốn cho rằng Kiều Thịnh Hành có thể yên tĩnh, tốt xấu gì ngoài mặt cũng phải ra dáng, không ngờ ông ta lại có thể chứng nào tật ấy ra vào chốn ca sắc, tán tỉnh uống rượu cũng nữ minh tinh, đập tài nguyên bao nuôi.

Vốn các giới đều cho rằng nhà họ Kiều chắc hẳn sẽ lao dốc từ đây, không vì điều gì khác, bởi vì vị Kiều tiểu công tử còn lại này, 23 tuổi mới được nhà họ Kiều nhận về, thân phận đã có nhưng con riêng chính là con riêng, trong giới không có bất kỳ người cầm quyền nào sẽ giao đại quyền vào tay một người con riêng khiến gia tộc hổ thẹn.

Ai ngờ sau khi được nhà họ Kiều nhận lại, Kiều Sâm bắt đầu liên tục xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa trước mắt xem ra, chuyện làm ăn được giao vào tay anh không chỉ không tệ, còn mạnh mẽ cứu trở về được công ty con gần như sắp đóng cửa dưới trướng Kiều thị.

Mọi người kinh ngạc, mãi cho đến khi Kiều đại công tử Kiều Hành Trinh bị lưu đày, quyền lực trong tay bố Kiều dần dần bị co hẹp mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Kiều lão gia tử đây là có ý chuyên giao cho Kiều Sâm.

“Lâm tổng quá khen rồi.” Kiều Sâm nói: “Tôi còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, cần học tập Lâm tổng.”

“Không cần khiêm tốn.” Lâm tổng xua xua tay, ánh mắt rơi trên người Lương Hi vẫn luôn yên lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh anh, ánh mắt sáng lên: “Kiều tổng mới đổi trợ lý sao? Bình thường không phải đều là trợ lý Văn đi cùng sao?”

Hôm nay Lương Hi ăn mặc rất đồ công sở nữ rất chuyên nghiệp, âu phục sát người phác họa dáng người tuyệt hảo lả lướt hấp dẫn của cô, lúc đứng lên rót nước, đôi chân thon mảnh và thẳng được ống quần tây dài bao lấy, trang điểm nhẹ, mà bởi vì lần đầu tiên tham dự trường hợp như thế này nên trong lòng căng thẳng, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng không nhiều, chỉ đến lúc cần phải đưa tài liệu cho Kiều Sâm mới mỉm cười.

Khuôn mặt nhàn nhạt, lại tôn lên bộ đồ tuy chen phủ kín đáo nhưng vẫn lộ ra vóc dáng, so với những người phụ nữ lớn mật khoe xác thịt trang điểm đậm, càng có thể hấp dẫn ánh mắt và lòng hiếu kỳ của người khác hơn.

“Trợ lý mới.” Rõ ràng Kiều Sâm không muốn dừng lại ở vấn đề này quá lâu, lời ít ý nhiều: “Trợ lý Văn xin nghỉ.”

“Có thể đi theo Kiều tổng, chắc chắn cũng là một nhân tài hiếm có.” Lâm tổng liếc nhìn chén cô gần như không đụng tới ly rượu trước mặt, cười nói: “Đợi lát nữa nhất định phải uống cùng chúng tôi một ly.”

Lương Hi vô thức nhìn về phía Kiều Sâm, thấy anh không có ý muốn lên tiếng chút nào, chỉ có thể nhắm mắt mà đồng ý.

Chỉ là một lời này, thật sự đổi cho cô phiền phức không nhỏ.

Bọn họ đặt phòng bao rất lớn, trong phòng cung cấp đầy đủ những thiết bị mà nhóm tư bản thích chơi, KTV, bàn đánh bài cần cái gì có cái đó.

Lúc đi vào, Lâm tổng đặc biệt sai người mang hai chai rượu đến, tuyên bố muốn cùng Kiều Sâm không say không về.

Kết quả rượu này chuyển toàn bộ lên người Lương Hi.

Tửu lượng của Lương Hi không kém, nhưng không chịu nổi Lâm tổng rót đủ loại rượu khác nhau vào trong ly, Kiều Sâm ngồi bên cạnh chơi bài với người khác, đừng nói là giúp cô uống đỡ một chút, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Cô chỉ có thể kiên trì uống

Đến khi bàn đánh bài bên kia truyền đến tiếng than ảo não, lúc một ván bài nữa kết thúc, Lương Hi cảm thấy mình không thể uống được nữa.

Huyệt thái dương rất đau, cũng rất muốn nôn, cả người đều nóng lên.

Cô loáng thoáng cảm thấy mình có xu hướng kiềm chế nổi nữa, thừa dịp Lâm tổng dừng tay, vội vàng đứng lên: “Xin lỗi Lâm tổng, tôi muốn đi toilet một chút.”

Cánh tay đang duỗi một nửa của Lâm tổng treo ở không trung, ông ta nhẹ nhàng thu về, trên mặt đã có ý cười, nhìn Kiều Sâm bên kia đã bắt đầu ván tiếp theo, đứng dậy sửa sửa tây trang đuổi theo sau.

Ông ta đuổi theo chưa được nửa phút, Kiều Sâm cũng buông bài trong tay xuống, cười lễ độ với bạn bài của mình: “Xin lỗi trước vì không tiếp được trận này, tôi muốn đi toilet.”

Lương Hi khóa mình trong một gian phòng, bụng cồn cào, ngay sau đó có thứ gì đó mãnh liệt xông lên.

Cô mím chặt môi một lát, vẫn không nhịn được, ọe một tiếng nôn ra.

Lão cáo già Lâm tổng kia, rượu gì mạnh thì rót vào ly của cô, nếu như cô từ chối, sẽ nói ra mấy lý luận mời rượu văn vẻ, thấm thía khuyên cô những chuyện này đều là điều nên làm, là bình thường, là chuyện xã giao phải làm, cô làm trợ lý của Kiều tổng đại diện cho Kiều tổng, không thể làm xấu mặt Kiều tổng trên bàn làm ăn được.

Thế là Lương Hi cắn răng uống hết tất cả, một giọt cũng không dư thừa.

Thật ra trong lòng cô vẫn có chút chờ mong, Kiều Sâm sẽ đến khuyên nhủ Lâm tổng, không cần ép cô tiếp tục uống rượu nữa.

Kết quả cũng chờ đến khi cô ở trong nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn ọe rồi, cũng không chờ được anh.

Sau khi nôn xong, cố nén vị tanh chát trong miệng, Lương Hi xả nước bồn cầu, lảo đảo bước mấy bước đến bồn rửa tay bên ngoài, dùng tay hứng nước uống vào miệng súc miệng.

Lặp lại mấy lần, chờ mùi vị trong cổ họng tan đi phân nửa, cô vừa nghĩ lần sau nhất định phải mang bàn chải đnahs răng đi theo vừa đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới đi ra đã gặp Lâm tổng, đứng ở bên cạnh bồn rửa tay lau tay.

Động tác của ông ta rất chậm, chờ đến khi cô đi ra thì ra vẻ trùng hợp: “Trợ lý Lương? Tôi tưởng rằng cô đã trở về rồi.”

Dạ dày Lương Hi đang quay cuồng, cố gắng kìm nén sự khó chịu, cười nói: “Lâm tổng.”

Tên cáo già họ Lâm này quả thực là người từng trải, chỉ có điều lặn lộn trên thương trường đã quen, gấp nữa cũng có thể ra vẻ chính nhân quân tử, lịch sự nói với cô: “Nghe nói trợ lý Lương vừa mới nhậm chức, tối nay đã đi xã giao với Kiều tổng, cảm thấy vất vả không?”

“Vẫn ổn, đều là chuyện nên làm.” Lương Hi rửa tay xong, giật tờ khăn giấy lau nước đọng lại: “Lâm tổng, tôi trở về trước.”

“Đợi đã.” Lâm tổng đột nhiên gọi cô lại.

“Lâm tổng có gì căn dặn sao?”

“Không có, chỉ là muốn tán gẫu đôi điều với trợ lý Lương.” Rõ ràng là muốn nói những chuyện không thể lộ ra ánh sáng, ở trong miệng ông ta giống như chỉ đang hỏi thăm một câu hỏi bình thường như “Thời tiết hôm nay thế nào” vậy: “Nếu như trợ lý Lương bằng lòng, thật ra cũng không cần phải vất vả như vậy, không cần tiếp khách uống rượu đến nôn, tiền lương cũng sẽ cao hơn hiện tại.”

Ý tứ trong lời của ông ta đã quá rõ ràng, Lương Hi nghe xong bất giác lùi về sau một bước, sắc mặt cảm giác: “Lâm tổng, tôi rất hài lòng với công việc bây giờ, vẫn xin ngài không nên xúc phạm tôi.”

“Sao tôi lại gọi là xúc phạm được?” Ông ta cười đến nhẹ như mây trôi gió thổi: “Lựa chọn của mỗi người không giống nhau mà thôi, chỉ là bây giờ có một cơ hội tốt hơn bày trước mặt cô, cô có thể không cần phải làm một trợ lý thấp kém nữa.”

Lời nói của ông ta tràn ngập cám dỗ, chắp tay đưa cơ hội rất nhiều cô gái trẻ mong muốn đến trước mặt cô: “Thậm chí cô muốn làm minh tinh, tôi cũng có thể thành toàn cho cô, tài nguyên giới giải trí tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, cô có thể không tốn chút sức lực nào lấy tới tay cho cô.”

Lương Hi nhíu mày, lúc đang muốn hé miệng phản bác…

Sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc, cắt ngang đoạn hội thoại giữa họ.

“Lâm tổng?”

Người đàn ông đi vài bước đến trước mặt họ, lúc liếc nhìn Lương Hi, ánh mắt không rõ ý gì.

“Thật… thật trùng hợp.”

Tác giả có lời muốn nói: Cho nên là Kiều tổng đã nghe thấy chưa nhỉ qwq.