Không Tuyệt Vọng

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiệm đồ ngọt "Heal".



*ting tang*

Trang Pháp Anh ngước lên nhìn ra cửa, 1 cô gái trong chiếu áo phao đen đi vào.

"Hy Niệm, ở đây"

Tô Hy Niệm bước đến chỗ bàn ngồi.

"Lạnh không? Em đi bằng gì đến?"

"Không lạnh lắm, em đi tàu điện"

Trang Pháp Anh mỉm cười rót cho cô một tách trà ấm làm ấm người.

"À, ba mẹ em gửi cho má Hồng cái này. Set sashimi của nhà hàng ba em"

"Cô chú có lòng rồi, thay mặt mẹ chị cảm ơn. Vậy hôm nay để chị mời em thưởng thức hết đồ trong tiệm"

Tô Hy Niệm gật gật đầu, 2 bàn tay vì lo lắng mà xoắn hết cả lên dưới gầm bàn.

Bình thường trước mặt người lạ thì lạnh lùng, trước mặt người thân thì nghịch ngợm hoạt ngôn lắm, nhưng lúc nào gặp Trang Pháp Anh cô cũng trong trại thái bối rối vô cùng dù đã qua 6 năm thói quen đó vẫn không đổi. Mà sự bối rối đó luôn được khéo léo che đậy bằng sự hờ hững, bất cần.

"Sau khi tốt nghiệp đại học, chị đi học thạc sĩ 2 năm rồi học tiếp tục nghiên cứu sâu hơn ở nước ngoài khoảng 3 năm. Hơn 1 năm trước về nước mở tiệm bánh ngọt riêng, tiệm cà phê bên cạnh thì hùn vốn cùng bạn"

Trang Pháp Anh nói.

"Vậy ạ, 2 tiệm rất đẹp, cũng rất đông khách"

"Ừa may mắn mà đông khách nếu không má Hồng của em sẽ chê cười con gái nhà bán hàng ăn lại chẳng có khiếu buôn bán. Em muốn uống gì?"

Trang Pháp Anh đưa cho cô menu.

"Caramel đá xay. Cảm ơn"

"Ăn bánh ngọt không? Bếp vừa ra mấy mẻ bánh mới nướng"

Tô Hy Niệm lắc đầu, không thích ăn các loại bánh nói chung lắm.

Tô Hy Niệm trộm liếc nhìn Trang Pháp Anh, mái tóc đen dài thẳng tới ngang lưng, chiếc váy dài màu hồng nhạt...Trang Pháp Anh thích màu hồng, màu tím nhạt nói chung là những màu ngọt. Chị ấy có một đôi mắt rất đẹp, nghe nói đó là đôi mắt biết nói đào hoa. Sóng mũi cao, bị gãy 1 đốt nhẹ nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp nó chỉ càng tôn thêm cá tính riêng, Tô Hy Niệm thích nhất là mũi của chị ấy.

"Của em"

Trang Pháp Anh đặt ly nước trước mặt Tô Hy Niệm, cắt đứa dòng suy nghĩ của cô.

"Cảm ơn"

"Thế nào uống được không?"

Tô Hy Niệm gật gật đầu: "Ngon ạ"

"Khi nào rảnh có thể rủ cả Hạ Linh và Vĩ Ân tới, chị sẽ giảm giá cho mấy đứa"

"2 cậu ấy dạo này thi cử suốt ngày cắm mặt học, để sau thi em sẽ rủ"

*rengg renggg reng reng*

Tô Hy Niệm bắt máy:

"Alo, vâng. Tôi không biết lái xe nên ghép đoàn cũng được, 7 ngày?

Ừm được, vậy phiền anh gửi mail cho tôi cụ thể lịch trình.

Vâng, cảm ơn.

Hẹn gặp lại ở thành phố C"

Lưu Di Anh nhìn cô hỏi: "Em đi thành phố C hả?"

"Vâng, du lịch. Đại loại là bên tổ chức này là nơi những người đi 1 mình ghép đoàn với nhau, lái chiếc xe cắm trại đi những nơi trong thị trấn trên núi trong 7,8 ngày."

Mặc dù Tô Hy Niệm có chút sợ người lạ, nhưng cô không biết lái xe mà muốn đi xe cắm trại lắm với bên tổ chức này nhìn cũng chuyên nghiệp nữa nên đã chọn.

"Thú vị vậy, chị cũng đến thành phố C vào đầu tháng sau."

Tô Hy Niệm ngạc nhiên nhìn cô: "Em cũng đi đầu tháng sau. Ở thành phố C 15 ngày. Chị đi công việc?"

"Đám cưới của bạn hồi đại học. Chúng ta gặp nhau ở thành phố C nhé, cùng đi đâu đó được không?"

Trang Pháp Anh mỉm cười, dịu dàng xoa xoa cái đầu trắng rối tung của Tô Hy Niệm.

Tô Hy Niệm lắc đầu: "Dịp khác nhé, em hơi bận"

Trang Pháp Anh bị từ chối có chút bất ngờ, được rồi có lẽ bạn nhỏ không thích cô lắm, Tô Hy Niệm ngày xưa hay lượn lờ trước mặt cô đã không còn, bạn nhỏ lớn rồi chỉ thích mẹ của cô chứ không phải cô.

"Chị Pháp Anh, kem đã ăn được. Muốn em đem ra luôn không?"

Nhân viên trong bếp chạy ra nói.

Trang Pháp Anh quay sang hỏi người đang cắm mặt vào ly caramel đá xay: "Em muốn ăn kem bây giờ không? Mẫu thử cho mùa xuân tới"

Tô Hy Niệm đôi mắt sáng rỡ gật đầu: "Vâng ạ"

Nhân viên lại chạy vào trong khi ra mang theo 5 ly kem với những màu sắc khác nhau, trang trí vô cùng bắt mắt.

"Vị quả xoài, vị đào, vị ô mai, vị dứa, vị socola"

Tô Hy Niệm lần lượt thử từng ly, mỗi ly đều ngon đết mức mà khiến cô cười tít mắt. Tô Hy Niệm thích ăn kem, là đứa có thể ăn chục cây kem trong 1 ngày ăn đến đau cả họng lúc nhỏ, nhưng từ lúc nằm viện điều trị thuốc cô hầu như không bao giờ được ăn, chỉ dịp tết về nhà năn nỉ làm nũng lắm mới được phép ăn 1 cây lấy vị.

Lúc xuất viện đến giờ, Tô Hy Niệm mới được ăn thoả thích tuy nhiên cô cũng không dám ăn nhiều quá độ.

Trang Pháp Anh ở 1 bên chống cằm nhìn vẻ mặt vui vẻ quên trời đất của Tô Hy Niệm. Điệu bộ được ăn kem là vui vẻ vẫn hệt như ngày xưa, lúc đó em ấy hay đánh nhau bị thương thường len lén khóc trong tiệm nhà cô, sợ người ta thấy mình yếu đuối toàn quẹt tay đến đỏ cả mắt để cố không khóc.

Khi đó, Trang Pháp Anh thường hay mời bạn nhỏ ăn kem que của mấy chiếc xe kem leng keng trước trường học.

"Hồi đó, chú bán kem hay gọi em là khách quý nhỉ. Em đã ăn chắc cả nghìn cây chỗ chú ấy"

"Ừm, ngày nào em cũng ăn. Còn có, chị cũng mua cho em nữa"

Tô Hy Niệm nhớ người đầu tiên bản thân thầm thích là Trang Pháp Anh bởi vì khi đó cô ấy giống như mặt trời toả sáng xuất hiện trong mắt cô vậy.

Trang Pháp Anh bận học nhưng rảnh rỗi sẽ ra tiệm ăn gia đình phụ, luôn dịu dàng với tất cả các bạn học sinh, thích cười và là nữ thần trong mắt các cậu học sinh trung học năm đó.

Năm 12 tuổi, Tô Hy Niệm lần đầu gặp Lưu Di Anh 19 tuổi. Cô cảm thấy chị gái trong tiệm ăn của má Hồng thật sự xinh đẹp, chị ấy giống như tiên nữ trong mấy quyển truyện cổ tích.

Thời gian dần qua đi, "tiên nữ" trở thành "mối tình đơn phương" trong lòng một đứa nhóc chập chững trưởng thành - lần đầu biết thương mến một ai đấy và lần đầu biết thì ra trên thế giới này "tình yêu" không chỉ dành cho "1 nam và 1 nữ", cho đến mãi về sau người đó trở thành là "bạch nguyệt quang" nơi xa phủ đầy trong hồi ức của Tô Hy Niệm.

Đầu tháng 12, mùa đông, thành phố C.

Thành phố C cách thành phố A 3 giờ đi máy bay, khí hậu cũng lạnh nhưng cảnh quan ở đây rất đẹp, mang hơi thở thiên nhiên nhiều hơn những thành phố khác.

Tô Hy Niệm chẳng đem vali, chỉ đeo đúng 1 cái balo theo. Cô đứng ở cửa sân bay tìm kiếm bảng tên ghi tên mình.

"Xin chào, anh ở công ty du lịch Strong đúng không?"

"Cô là Tô Hy Niệm? Đúng đúng tôi đến đón cô"

Cả 2 di chuyển ra xe, Tô Hy Niệm thích thú nhìn chiếc xe cắm trại màu hồng siêu to đậu ở phía ngoài.

"Người cuối cùng của đoàn. Mọi người làm quen giới thiệu với nhau nhé. Trong xe đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, đồ ăn hết rồi. Ở mỗi trạm cắm trại chúng tôi sẽ trang bị thêm nếu cần và có nhân viên hỗ trợ tại đó mọi yêu cầu của mọi người.

Ipad có bản đồ và lịch trình, mọi người có thể thong thả đi bất cứ đâu và chọn bất kì điểm cắm trại nào muốn chỉ cần báo trước 3 tiếng khi đến để nhân viên hỗ trợ. Trong 1 tuần tới hy vọng mọi người sẽ có trải nghiệm tuyệt vời nhất có thể.

Tôi xin cảm ơn các vị"

Người đàn ông trong bộ vest nói xong cúi đầu chào. Lại dặn dò vài thứ trên xe xong cũng rời đi.

Tô Hy Niệm vẫn luôn im lặng, cô là kiểu người sợ người lạ ngay lần đầu gặp. Trong đoàn đi lần này ngoài cô, có 1 cặp vợ chồng trạc 40 tuổi, 1 cô gái khoảng 20 mấy, và 1 bà lão phải tầm 60 tuổi.

Tô Hy Niệm cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy bà ấy, cô không nghĩ ở độ tuổi này người già sẽ thích những chuyến đi phiêu lưu như vậy. Tuy dịch vụ công ty này có tốt đến đâu, mọi thứ được hỗ trợ tận tình đi nữa thì việc di chuyển nhiều cũng rất vất vả, nhất là trong trời mùa đông.

"Xin chào, bà lớn nhất nên bà xin giới thiệu trước nhé. Bà tên là Trần Hồng, gọi bà Trần là được, bà 72 tuổi,, ở thành phố D, thích du lịch. Mong mấy đứa đừng thấy phiền lòng nha, bà khoẻ lắm đừng lo"

Bà Trần mỉm cười hiền từ, lại chìa ra mấy túi đặt sản thành phố D cho mọi người.

Tiếp đến, đôi vợ chồng trông có vẻ rất hiền từ cũng bắt đầu giới thiệu:

"Bà cứ gọi cháu là A Tân, vợ cháu - Tiểu Mỹ. 2 đứa cứ gọi cô chú là chú Tân cô Mỹ là được nha. 2 vợ chồng già hồi trẻ làm lụng quá chẳng đi đâu, giờ có tiền một chút cháu muốn đưa cô ấy đi trải nghiệm"

Người đàn ông cười xoa xoa đầu vợ bên cạnh.

"Mong mọi người giúp đỡ, 2 vợ chồng đến từ thành phố B", cô tiểu Mỹ mỉm cười nói.

"Cháu gọi là Trạc Kỳ Đường, thành phố A, 26 tuổi, nhân viên công ty thiết kế đồ hoạ. Mong mọi người chỉ giáo thêm"

Cô gái trẻ đưa danh thiếp cho mọi người.

Cuối cùng, khoảng khắc Tô Hy Niệm lo sợ đã đến là tới lượt cô giới thiệu bản thân. Lỗ tai và mặt của cô đều đỏ cả lên, ngượng ngùng cúi đầu 90 độ, nói:

"Cháu tên..Tô Hy Niệm, 21 tuổi, thành phố A. Mong giúp đỡ"

"Ở đây chú và cô có thể lái xe, trong 2 đứa ai lái xe được"

"Cháu có thể", Trạc Kỳ Đường nói.

Tô Hy Niệm lắc đầu: "cháu không ạ"

Sau đó 3 người kia chia nhau ra thời gian lái xe, kiểm tra xe và lên lịch trình đường đi cho những ngày sắp tới, còn Tô Hy Niệm và bà Trần phụ trách chia đồ ăn, sắp xếp đồ trên xe.