Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Chương 16



Kết thúc cuộc trò chuyện buổi sáng không vui vẻ gì cho cam, hắn ra ngoài, tôi lên lầu.

Trước khi đi, hắn bất ngờ bổ sung: “Kết hôn cũng sẽ không kết hôn với người khác, chỉ có em.”

Tựa như nhìn ra tôi đang nghĩ hắn không có tình nhân thì có thể đi kết hôn.

Tôi lạnh mặt lắng nghe, hơi bực tức.

Cái gì mà “chỉ có em”.

Người này luôn tự biên tự diễn như thế.

Giọng hắn rất dịu dàng, nói rất chân thành không có chiều hướng bá đạo ngang ngược, khẩu khí cũng mang đôi phần thương lượng.

Nhưng với tôi, hắn sai một chỗ thì là sai mọi chỗ.

Kế tiếp hắn còn tỏ ý muốn ngồi lại với tôi, tôi mặc kệ đối phương.

Hắn vừa xoa dịu tôi vừa ngập ngừng lui ra cửa.

Thật ra, hắn chỉ nói là đã chia tay tất cả tình nhân, chứ không có lỗi nào cả.

Có lẽ hắn thật sự muốn bù đắp cho tôi.

Bất kể mục đích là gì.

Lên lầu hai, đẩy cửa phòng, trong phòng sạch sẽ như ban đầu.

Chỗ này đã từng cực kỳ bừa bộn, giường bị dây thừng và dây xích quấn đến không thể nhận ra, trên mặt thảm đâu đâu cũng có dấu vết ẩu đả, còn có đất cát tung tóe khắp nơi, nhưng bây giờ nó lại không khác gì ban đầu.

Ga trải giường thảm trải sàn mới tinh, cùng một kiểu dáng với khuya hôm trước.

Chắc hẳn hắn không muốn tôi bước lại vào phòng mà có cảm giác không vui.

Nhưng phòng thì có thể quay về trạng thái ban đầu, còn quan hệ giữa chúng tôi thì lại không thể.

Vali và những hộp bánh quy đều được trả về vị trí cũ, tất cả những đồ lặt vặt có thể cải trang thành hung khí trong phòng ngủ không hề bị dịch chuyển đi đâu.

Hắn rất săn sóc. [kuroneko3026]

Nếu không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, thì tôi sẽ không giở lại chiêu cũ, bệnh viện vẫn còn một người đang nằm đó.

Những ngày sau, tôi vẫn không quan tâm hắn.

Bị bắt trở về vì chạy trốn, sau loạt sự tình đó, mặc dù thái độ của tôi gần gũi với hắn hơn trước, nhưng không đếm xỉa thì vẫn là không đếm xỉa.

Song dù tôi có thế nào, hắn vẫn một mực mỉm cười, tốt tính vô cùng.

Tôi đối xử với hắn tốt hơn hay tệ đi, thì phản ứng của hắn vẫn bao hàm sự bao dung ở trong.

Tôi phớt lờ hắn, đẩy tay hắn, hắn đều cười, không hề giận dữ, còn lại gần ôm tôi.

Không còn ánh mắt uy hiếp, nhưng cũng không như vẻ dịu dàng lúc đầu, so với chúng, càng khắc sâu hơn.

Tôi không thích đắp kín chăn ngủ, nhưng ngủ rồi lại bị lạnh, hắn luôn nằm bên cạnh chờ khi nào tôi sắp ngủ rồi thì kéo chăn lên cho tôi.

Tôi nói không cần, hắn trả lời chốc nữa em sẽ ngủ ngay ấy mà.

Có một ngày đang ngủ, tôi trở mình, hắn đắp chăn cho tôi, vô tình tôi dụi đầu vào trong ngực hắn.

Lúc ấy hắn nhẹ nhàng ôm tôi, hôn cũng cực kỳ dịu dàng, qua ngày hôm sau còn nói là hắn vui đến thế nào.

Ngoại trừ vẫn kiên quyết không cho tôi ra ngoài, thì bất cứ chuyện gi hắn cũng theo ý tôi.

Vô tình hay cố ý, thái độ của tôi dành cho hắn tốt hơn một chút, chỉ thoáng biểu hiện gần gũi thôi, hắn tỏ ra hạnh phúc ngất ngưởng ngay.

Tuy tôi không nói chuyện, không có bất kỳ đòi hỏi nào, nhưng hắn vẫn lo nghĩ mọi thứ cho tôi.

Về chuyện này, tôi cảm nhận được tình cảm của hắn.

Trong tình cảnh tôi không nói lời nào, muốn chăm sóc chu đáo cho tôi, mặc dù có kinh nghiệm sống với nhau trước đây nhưng vẫn cực kỳ khó khăn.

Tôi không muốn làm bộ làm tịch, nhưng muốn tôi đòi hỏi yêu cầu này nọ với hắn, tôi không nói được.

Hắn luôn làm rất nhiều chuyện vì tôi, mỗi khi có thời gian thì đều dành cả cho tôi.

Đối với sự im lặng của tôi, hắn cũng thể hiện sự kiên nhẫn và thấu hiểu chưa từng có.

Dù rằng vẫn không có gì để nói với hắn, nhưng thái độ của tôi với đối phương dần dần êm dịu đi.

Không phải là tôi không nhìn thấy người khác đối xử tốt với mình.

Nhưng cũng vậy thôi.

Một hôm nào đó tôi tìm hắn nói chuyện.

Hắn rất hồi hộp và mong đợi, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, bao bọc tôi, tựa như tôi nói gì hắn cũng có thể chấp nhận.

Tôi nghiêm túc nói với hắn mình đã ở chỗ này lâu vậy rồi, muốn trả tiền thuê và phí sinh hoạt, nếu không thì sẽ áy náy.

Hắn yên lặng, rất lâu vẫn không trả lời.

Hoàn toàn không có ý khuyên nhủ dỗ dành, thậm chí còn không có ý định lên tiếng, không giống với hắn trong khoảng thời gian qua.

Tôi lặp lại lần nữa, dứt khoát thanh toán một lần cả khoản tiền thuê và phí sinh hoạt lần trước.

Lần trước, tôi và hắn đều biết là lần nào.

Hắn nhìn tôi, đôi mắt cố định trên mặt tôi, nhưng ánh mắt lấp lánh, thật lâu sau tôi mới nhận ra hắn đang khóc.

Bỗng chợt không nỡ lòng.

Xưa nay hắn chưa từng khóc.

Điều tôi nói không phải vấn đề lớn lao, không phải nói muốn rời khỏi hắn, cũng không phải nói muốn giết hắn.

Cho dù vào những lúc ấy, hắn cũng không hề khóc.

Không biết vì sao, hắn đối xử với tôi như thế này.

Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp người nào đối xử với người khác như vậy.

Những chuyện khác tôi đều cho qua, song với yêu cầu “bên nhau lần nữa” của hắn thì thái độ từ chối vẫn hết sức rõ ràng.

Phớt lờ lâu đến vậy, thỉnh thoảng nói chuyện lại là kiên quyết từ chối, bất kể là ai bị đối xử như thế cũng sẽ nhận ra tôi không chấp nhận yêu cầu “lại ở bên hắn”, vậy mà hắn không mảy may lùi bước vì thấy khó khăn.

Thời gian rảnh rỗi sau khi xong công việc gần như đều dùng hết cho tôi.

Lúc rảnh, sợ tôi bí bức thì đi ra ngoài dạo với tôi, có lúc nổi hứng còn không dẫn theo vệ sĩ.

Hắn nói hắn một lòng muốn cho tôi cảm giác ấm áp của gia đình, nói tôi ăn nhiều cay đắng rồi, đều là lỗi của hắn.

Còn nói ra ngoài với tôi, hắn thăm thú được rất nhiều chỗ, thoải mái sau ngày dài làm việc.

Nhưng tôi cảm thấy rõ, có lúc đi với tôi, hắn rất mệt mỏi.

Không phải ảo giác.

Với tất cả những chuyện hắn làm, vì không tránh khỏi sẽ nhớ đến việc xưa nên tôi không cảm động là bao, nhưng có những lúc, bỗng lại hơi mềm lòng nhẹ dạ.

Dần dà, tôi nghĩ đến những tháng ngày sau này, nếu tương lai hắn không làm gì, bất chợt lộ ra bộ mặt thật, thì chẳng những chuyện của công ty, mà cả những chuyện từng phải chịu đựng, tôi cũng không có ý định thù hằn hắn quá lâu.

Đối phương thể hiện rõ ràng thái độ chịu lỗi, hao tổn thời gian, tinh lực cùng với sự xoa dịu trong thời gian dài.

Tôi thừa nhận rằng thương tổn có thể chữa trị được.

Dẫu sao, tôi cũng không có sức lực, không có năng lực trả thù hắn, tôi chỉ muốn bắt đầu lại, một mình sinh sống quãng đời còn lại.

Với những gì hắn từng làm với tôi, mặc dù không thể tha thứ, nhưng tôi đã nhẹ lòng rồi.

Chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì nữa, thì có thể xóa bỏ việc xưa.

Thế nhưng hắn nói sống bên hắn lần nữa, tôi tuyệt đối không bằng lòng.

Mỗi lần hắn nhắc đến đến đề tài này, hai người chúng tôi chắc chắn sẽ căng thẳng.

Hắn khi thua khi thắng, luôn cố gắng thương thuyết với tôi trong khoảng thời gian tôi bắt đầu không còn quá kháng cự này.

Nhưng thông thường chỉ mới mở đầu, tôi sẽ im lặng đứng dậy bỏ đi, còn hắn vội vã đuổi theo.

Mấy ngày sau đấy là chiến tranh lạnh.

Lúc nào ghét hắn quá, buổi tối không muốn ngủ cùng, thì tôi sẽ ngồi đọc sách cả đêm trước bàn hay ở bên cửa sổ.

Hắn luôn thuyết phục tôi đi ngủ, tự ôm chăn ngủ dưới thảm lót sàn, tặng giường lại cho tôi.

Tôi đã từng ngủ trên tấm thảm tương tự nên rất là thích hợp; còn hắn ngủ, bất luận thế nào cũng không hợp nổi.

Hắn mới là chủ nhân của căn nhà này, tôi không hề có suy nghĩ giọng khách át giọng chủ.

Vì không muốn nửa đêm còn chạy ra hành lang ầm ĩ nên tôi đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.

Chốc sau, hắn luôn đi đến, ghé sát cửa nhỏ giọng hỏi: “Cùng ngủ trên giường, anh không nói gì nữa, nhé?”

Chính sách giả thương xót luôn hữu hiệu, nghĩ đến chuyện người ta vì mình mà nghỉ ngơi không đủ, rốt cục phẩm hạnh của bản thân nằm đâu, tôi đành đi ra, ngủ cùng hắn.

Nhưng chuyện tôi đáp ứng chỉ có thế.

Khi không có hắn bên cạnh, người làm và vệ sĩ vẫn sẽ theo sau tôi, thái độ vẫn như ban đầu, không vì tôi từng công kích một người trong số họ mà âm thầm giở sắc mặt với tôi sau lưng cậu chủ, hoặc làm chuyện gì đó.

Tôi biết mặc dù nhóm người đó đều rất trung thành với hắn, nhưng hẳn là hắn cũng tiêu tốn và động viên bọn họ rất nhiều.

Kể từ khi bị hắn nhốt trong ngôi nhà này, tôi không gặp ai khác ngoài những người đó.

Những người quen biết lúc trước, hắn không nói để tôi thấy họ, mà tôi cũng không yêu cầu gặp.

Tôi không có ai muốn gặp trong tình cảnh như này.

Bạn bè, chủ yếu là quen biết thông thường.

Tôi chỉ có một người thân bất cứ khi nào cũng có thể gặp mặt, lên thiên đường mất rồi.

Từng tưởng có thêm một người khác nữa, nhưng nhận ra chỉ là ảo giác của mình.

Hắn nói có thể là tôi muốn gặp một người, rồi tìm người đó đến cho tôi.

Người giúp việc lớn tuổi đã từng chăm sóc cho bà nội, cũng chăm sóc cho tôi từ tấm bé, tôi gọi bà là bà bà.

Bà đã về hưu trở về quê hương một vài năm trước khi nhà chúng tôi xảy ra chuyện, bây giờ có lẽ đã 80 tuổi.

Quả thật giờ đây bà là người mà tôi có thể gặp.

Tôi không muốn cuốn bà vào vòng thị phi, nhưng bà đã đến rồi, xuất hiện trước tôi, tôi cũng không thể nói thẳng ra không gặp, làm tổn thương đến tấm lòng của bà.

Bà bà 80 tuổi, tinh thần vẫn khỏe mạnh, tôi lo bà đi đường vất vả, thành ra cực kỳ phản cảm với người đàn ông miễn cưỡng muốn đón bà đến đây.

Bà cố an ủi tôi, nói tinh thần và thể lực của mình đều khỏe, ở nhà còn có thể làm lụng, đi máy bay không mệt lắm.

Khi bà bước vào cửa, trông dáng vẻ tương tự với bà nội.

Nhưng ngay khi ngồi với nhau, bà bắt đầu khuyên bảo tôi, nói rất nhiều lời, ý chính là người đàn ông kia đối xử với người ta rất tốt, còn sắp xếp công việc cho con gái con rể bà trong công ty con, khiến bà tuổi già không phải lo nghĩ.

Bà liên tục kể lại đan xen những chuyện xưa cũ của bà nội và chuyện thú vị thời thơ ấu của tôi, tôi không chú tâm lắng nghe, chỉ đáp lời cho có, làm một người tiểu bối nghe trưởng bối huyên thiên là thái độ nên có.

Tôi chưa bao giờ hời hợt lấy lệ như vậy với bà nội, mà bà nội cũng chưa bao giờ nói như vậy.

Trước đây bà nội còn sống thì bà bà cũng không phải thế này.

Lúc trẻ bà sống ở nông thôn, nghĩa là một người phụ nữ có học có lễ nghĩa, ở bên bà nội, bà ấy chưa từng nói lời thừa thãi, đối với ai cũng đều đúng mực.

Tôi biết bà không sai, dĩ nhiên bà ấy nên cảm ơn với người chiếu cố cho con gái con rể mình.

Chỉ là càng tăng thêm cảm giác cảnh còn người mất trong tôi.

Cũng làm tôi hiểu, trên thế giới này, sẽ không còn ai đứng về phía tôi bằng bất cứ giá nào.

Tiễn bà bà về, tối đến.

Dù thế nào, mặc dù phản cảm hành động lần này của hắn, nhưng trước người bà chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn, tôi không lạnh nhạt từ chối hắn quá mức, vì vậy bầu không khí giữa hai chúng tôi khá tốt, buổi tối hắn lại gần hôn môi, thuận lý thành chương lên trên giường.

Chỉ cần hắn muốn, tôi sẽ không từ chối.

Ngoại trừ thuyết phục “ở bên hắn một lần nữa” ra, thì những thứ khác đều tạm tùy theo ý hắn.

Tôi vẫn giống lúc trước, không chạm cũng không ôm đối phương.

Tuy vậy, hắn vẫn như là tình nhân tốt nhất — lúc ở trên giường.

“Càng lúc càng hợp nhau.” Sau khi cả hai cùng lên đỉnh, hắn nằm sang bên cạnh, một tay chống đầu cười nhìn tôi, một tay vuốt ve người tôi nói.

Nói xong, lại cúi đầu hôn thêm đôi lần nữa.

Tôi vẫn còn quay người, hơi thở dốc, rồi lắng đọng dư vị.

Làm tình với hắn cực kỳ hưởng thụ, tôi không chán ghét.

Tôi trở mình, tay và người hắn lập tức áp sát theo từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Hai chúng tôi không nói gì rất lâu.

Tĩnh lặng, tôi để hắn ôm, còn hắn ôm tôi.

Ôm ấp của hắn là thứ tôi đã từng rất thích.

Vì sao lại xảy ra những chuyện mà khi nghĩ đến sẽ không tha thứ nổi như vậy chứ, tôi khá khó chịu.

Dường như hắn cảm giác được tâm trạng tôi dập dờn, bắt đầu gọi tên tôi, thả những nụ hôn lên lưng tôi, nỉ non nói yêu tôi.

Hắn còn nói: “Chúng ta kết hôn đi, vĩnh viễn bên nhau thế này.”

Không khí xung quanh êm dịu yên tĩnh, chìm vào trong lồng ngực ấm áp, người mình từng rất yêu thủ thỉ cầu hôn, nói muốn được bình yên bên nhau mãi mãi.

Nó mê hoặc tôi đến cỡ nào.

Nếu hắn chưa từng làm những chuyện kia.

Đôi mắt lấp lánh nước mấy ngày trước của hắn xẹt qua trong tâm trí tôi, tôi bỗng thấy rất bực bội.

Lát sau, hắn không nhắc lại, chỉ áp sát người, nắm chặt tay tôi, ngón tay nhịp lên tay tôi như đang dỗ dành.

Sau khi lắng xuống, tôi nghĩ đến chuyện hắn tìm bà bà đến đây.

Lần này hắn thất sách, để bà bà của tôi đứng về phía phe cánh của hắn, quay về khuyên nhủ tôi như thế chỉ tăng thêm sự phản cảm của tôi.

Mối quan hệ giữa bà bà với tôi càng gần gũi, thì bà càng nói những lời tốt đẹp cho hắn, tôi sẽ càng không vui.

Chẳng những không khuyên được tôi mà còn khiến tôi mất hứng.

Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Tôi không trả lời.

Hắn hỏi vài câu khác, rồi nói: “Đang nghĩ về bà bà? Anh giúp bà là vì em.”

Tôi biết, nhưng không đáp.

“Tuyệt đối sẽ không lấy bà ra để uy hiếp em.” Hắn thì thầm sau lưng.

Chừng như mỗi lần gặp chuyện như vậy, hắn luôn phải giải thích câu này với tôi, cảm tưởng như bất lực không thể làm gì.

Tôi và hắn đều biết, giữa hai chúng tôi không còn sự tín nhiệm lẫn nhau.

Cho dù hắn giải thích thì tôi cũng sẽ không tin, chí ít là bán tín bán nghi.

Thời gian qua cho đến nay, hắn kiên nhẫn đến mức vô lý, hao tâm tổn trí.

Hắn ôm tôi, tay như vô thức vỗ về thân thể tôi.

Rồi từ từ lên tiếng, nói là bà bà chủ động đến tìm hắn, ám chỉ không phải là hắn có mưu đồ với tôi.

Bà bà về hưu thì có một ít tiền hưu trí xem như là hậu đãi, đủ để bà sống cuộc sống ở quê, nhà chúng tôi thường sẽ gửi tiền gửi vật, nhưng bà đều dùng để phụ giúp con gái, cũng giúp cho cháu trai kết hôn, gia đình con cái bà không phải quá dư dả, nên sau này bà muốn đến xin bà nội tìm việc vặt tốt tốt cho con gái và con rể có chút văn hóa của mình.

Không tìm được bà nội, bà tìm đến những người vẫn xem là quen biết của năm đó, chỉ mỗi hắn còn nhớ bà, đồng thời rất để tâm giúp đỡ bà.

Hắn nói sở dĩ hắn nhớ được bà, hiển nhiên là vì tôi.

Tôi không nói gì.

Hắn chăm sóc cho người bà lớn tuổi mà tôi không chăm sóc được, tôi nên cảm ơn hắn mới phải, nhưng hắn lại lôi kéo bà ấy đến nói đỡ cho mình, hành động này không thể làm tôi sinh hảo cảm được.

Hắn dụi mặt lên lưng tôi, nhẹ giọng nói: “Sao không đổi góc độ để cân nhắc? Em chỉ cần biết, trước đây anh với bà ấy đều là người tốt với em, giữa chừng gặp phải rất nhiều trắc trở thăng trầm, người khác sẽ không liệt em vào sự ưu tiên hàng đầu, nhưng là người yêu em nhất, anh sẽ làm thế.”

Nói đến yêu, ngữ khí của hắn chan chứa sự lưu luyến, mặt dán vào lưng tôi.

Tôi không tỏ rõ ý kiến.

Hắn muốn từ từ làm tôi dao động, đích thật hắn đã thành công.

Tôi không có ý định tính toán chuyện xưa nào với hắn.

Nhưng tôi có giới hạn của riêng mình.

Sự tình chịu không thấu ấy, không tính toán nhưng không có nghĩa là có thể quên đi.

Nhưng tôi không ngờ, tình huống cho tôi thấy “ưu tiên hàng đầu” trong miệng hắn lại nhanh chóng xuất hiện như vậy.