Không Vũ Lực Không Hợp Tác

Chương 2



Mặc dù biết thủ hạ sẽ thấy, nhưng hắn vẫn không xem ai ra gì, hôn tôi trên máy bay.

Vì để tránh phải nói chuyện với hắn, lên máy bay tôi vội vàng nhắm mắt ngủ, lúc tỉnh lại thì nhận ra hắn đang hôn mình, khá bất ngờ, chắc hắn đã tính toán được thời gian tôi tỉnh, giờ tôi chỉ thầm thắc mắc là tôi không còn gì, còn thiếu hắn rất nhiều tiền, vậy mà vẫn tổn hao sức lực bắt tôi đến cùng là vì điều gì.

Là mèo bắt chuột chăng, để tôi không lần ra được suy nghĩ của hắn, trên đường mang về nhà thì vui vẻ chơi đùa, đến khi về địa bàn lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn không cần che giấu.

Năm đó chẳng phải hắn đối xử với tôi như vậy sao.

Tôi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt chừng như là thâm tình, để ánh mắt khổ tâm tạo ra ấy rơi vào khoảng không.

Tôi có can đảm phản kháng trắng trợn thế này là vì từ trước đến nay hắn luôn ra vẻ lịch thiệp đạo mạo ở bên ngoài, chắc chắn bây giờ sẽ không làm gì tôi.

Nhưng về đến nhà hắn, có lẽ sẽ trả lại tôi gấp mười lần.

Có thể đả kích hắn, làm hắn lộ ra chút ít xấu xa trước mặt thuộc hạ và người ngoài, tôi thấy không tệ chút nào, còn sau này thì để sau này tính tiếp.

Hắn đối xử với ai ra sao tôi không biết, chứ đối với tôi, trước giờ hắn là kẻ có thù tất báo, một khi tôi làm ra chuyện hắn mất mặt, cho dù nó nhỏ hơn cả hạt bụi trên chóp mũi, thì hắn cũng có thể chỉnh tôi sống không bằng chết.

Chẳng qua là mắng hắn vài câu, hắn cũng đáng bị mắng, vậy mà lại tàn nhẫn đến quyết tâm đối xử với tôi như vậy.

Cho dù không phải người trong cuộc, đứng ở góc độ công bằng hợp lý nhất, là người qua đường với thân phận nào, thì tôi cũng chỉ có thể cho hắn bốn chữ đánh giá hành vi năm đó: Không bằng cầm thú.

Nhưng nếu bị hắn bắt được, cũng không có gì quá lắm, hắn dám dẫn tôi đi bên cạnh, nói vậy có đánh chết tôi cũng không cho hắn vẻ mặt tươi tỉnh khi đứng trước người ngoài — đương nhiên đứng sau cũng không.

Sẽ bị trừng phạt thế nào tôi cũng nhận hết, đừng tưởng rằng bị anh dẫn về, tôi còn có ý nghĩ sống sót.

Dám đối xử với tôi như trước đây, có liều mạng cũng phải giết chết anh.

Bà cụ người nước ngoài ngồi ghế bên cạnh nhích đến gần nói hai người xứng đôi lắm, vừa vặn giải vây bầu không khí, cũng giúp tôi tránh khỏi khả năng bị ngược đãi, về mặt ý nghĩa mà nói, có lẽ tôi nên cảm ơn bà.

Nếu hắn dám to gan động thủ với tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh trả, tuyệt không nương tay, dù chỉ là tự vệ, nhưng tôi không hứng thú gì với chuyện động tay chân với người ở trên máy bay.

Đối với nội dung bà cụ nói, tôi vờ không nghe thấy, không để ý đến bà.

Tuy tôi trông trẻ hơn so với tuổi thật, nhưng nhìn ngang nhìn nghiêng gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, không đến nỗi có khả năng bị hiểu nhầm thành phụ nữ.

Đàn ông thông thường bị nói thành như thế chắc chắn đều sẽ không vui, huống hồ tôi với hắn là kẻ thù gặp lại, vô cùng đỏ mắt.

Người đàn ông ngồi bên nhìn tôi, cười với bà cụ, lễ phép thấp giọng trả lời gì đó.

Hai người trò chuyện, hữu hảo vui vẻ, thỉnh thoảng bật cười ra tiếng, hai đôi mắt đồng thời niềm nở chuyển hướng sang tôi.

Hắn nói chuyện với bà cụ rất lớn, hết sức muốn nghe tôi nghe được, nói vài câu lại quay đầu qua quan sát phản ứng của tôi.

Tôi như bị điếc, chỉ thầm nghĩ trên máy bay nên phát túi ngủ cho hành khách để ngăn chặn toàn bộ  âm thanh dối trá và ánh mắt phóng xạ.

Mối hận cũ đâm hắn bị thương để chạy trốn, cộng thêm hận mới hoàn toàn xem thường hắn ngày hôm nay, rõ ràng con người ngồi bên hận tôi muốn chết, lại cứ thích ra vẻ người yêu hạnh phúc trước mặt mọi người.

Không muốn cười mà vẫn có thể cười tươi đến thế, không bằng đi quảng cáo kem đánh răng đi.

Suốt chuyến bay, hễ hắn muốn nói chuyện với tôi, tôi đều vờ không để tâm, vờ ngủ, vừa giảm bớt nỗi lo mà vừa ít tốn công sức.

Lúc xưa ầm ĩ với hắn, kịch liệt phản kháng, đúng là ngu xuẩn.

Về đến nhà hắn, người làm ra báo đã chuẩn bị xong cơm nước, hắn dặn dò lát nữa dọn lên trên lầu, chúng tôi ăn trên đó.

Có lẽ là muốn báo mối thù tôi không đếm xỉa đến hắn suốt chuyến đi trước, rồi mới chậm rãi tính toán nợ cũ.

Trên đường đi, dù hắn muốn thực hiện các thủ đoạn trừng phạt không tưởng cũng rất khó vì điều kiện có hạn.

Tùy ý hắn vậy, tôi đi theo lên lầu.

Hắn đi về hướng không phải phòng ngủ của hắn, chắc hai năm qua, hắn đã chuẩn bị căn phòng chuyên để dạy dỗ, chờ bắt được tôi về sẽ triển khai thân thủ.

Tôi yên lặng bước theo sau.

Từ lâu tôi đã không còn sợ thập đại cực hình Mãn Thanh của hắn, thầm nghĩ dân không sợ chết, thì sao lại lấy cái chết ra để dọa dẫm?

Song hắn bất ngờ dừng bước, quay đầu lại lộ ra hàm răng trắng, làm tôi giật nảy mình.

Tôi lập tức khôi phục lại vẻ mặt cứng nhắc bằng tốc độ ánh sáng, nhìn hắn đẩy cửa bước vào, xong vào theo sau.

Thật bất ngờ, dường như chỉ là một căn phòng ngủ thông thường.

Chờ đến khi hắn kéo rèm cửa sổ ra, tôi càng thêm nhận rõ: Căn phòng này trang trí gần như là y đúc với căn phòng ngủ lúc trước của hắn.

Không biết vì sao hắn phải phí công tốn sức chuyển phòng ngủ qua bên này như vậy, hay là vốn có vài phòng ngủ giống hệt nhau?

Năm đó tôi bị giam trong nhà này, hầu như không bước ra khỏi phòng ngủ, không biết rõ lắm cấu tạo căn nhà.

Một năm giam cầm, tuy có ăn có uống gặp lúc hắn vui sẽ được cho phép ra ngoài tản bộ một lúc, trong phòng cũng rất sáng sủa rộng rãi, nhưng tuyệt đối khiến tôi hiểu rõ cái gọi là tăm tối không ánh mặt trời.

Trước đó tôi kiêu căng tự mãn thế nào chứ, nhưng vì đổi được một cơ hội đi dạo ở hành lang lầu hai, mà để mặc cho hắn chà đạp.

Khi ấy mỗi ngày đều sống trong địa ngục.

Đối với chuyện này, chính tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm, lần đầu gặp phải chuyện như vậy, trạng thái tinh thần của tôi không hề đúng, cực kỳ sai.

Còn giờ lại khác, tâm thái tôi rất tốt, khoảng chừng bị giam một năm nửa năm cũng không thành vấn đề, nếu hắn muốn diễn lại trò cũ thì tốt nhất là tôi nên tuyệt vọng từ giờ còn kịp.

Hắn đứng bên cửa sổ quay đầu lại nhìn tôi, vẫn là ánh mắt nồng nàn ấy, như muốn tôi nói chuyện, nhưng tôi không nắm bắt được ý nghĩ biến thái, sợ bản thân nhất thời bất cẩn kích thích gì đó, nên không dám trưng bừa vẻ mặt.

Hắn bước lại, bàn tay dao động vài lần trước mắt tôi, đương nhiên tôi nhìn thấy, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn lom lom hắn.

Đối với biến thái, nên lấy bất biến đối phó vạn biến.

Hắn thấy tôi không có ý tứ lên tiếng thì cười khẽ, ôm tôi đến bên giường.

Tôi thuận theo cùng hắn bước đến giường, ngồi xuống.

Tôi vẫn sợ hãi, hết cách rồi.

Nhưng nếu vượt quá mức độ nhẫn nhịn, tôi sẽ không nhịn nữa, giờ đây tôi không còn người quan trọng nào để hắn có thể lấy ra uy hiếp.

Một tay hắn đỡ vai tôi, một tay nhẹ nhàng đẩy tôi ngã xuống giường, ánh mắt động tác dịu dàng chân thành.

Muốn làm cứ làm, hà tất gì ra vẻ như vậy.

Hắn lật người tôi lại để tôi nằm sấp trên giường, bắt đầu cởi quần tôi.

Tôi phối hợp để hắn cởi xuống.

Hắn tách hai bờ mông tôi ra, ngón tay chạm nhẹ vào phần giữa.

Tôi run lên, đau cực kỳ.

Nhưng không sao, hắn muốn làm cứ việc làm.

“Bị thương sao không nói anh biết?” Lạ là hắn không ép lên, mà lại âm trầm đặt câu hỏi ở phía sau.

Không phải tiết mục trên máy bay đã diễn xong rồi ư, về đến địa bàn rồi mà vẫn làm bộ làm tịch làm gì, tôi không trả lời.

Hôm qua hắn làm rất nhiều lần, đã hai năm trời tôi không trải qua chuyện như vậy, mới bắt được tôi, đáng lý hắn phải nên rất phẫn nộ mới đúng, nhưng không hiểu sao lại cực cẩn thận, còn dùng gel bôi trơn, cho dù là vậy, tôi vẫn đau, xong chuyện thì không thoải mái chút nào, nhưng không nói với hắn.

Lúc đó hắn tự mình kiểm tra cho tôi, không chảy máu, nhưng từ khi ngồi trên máy bay, tôi đã cảm thấy nơi đó ngày càng đau nhức.

Xem ra, quả nhiên là bị thương.

Có điều tôi cũng không bận tâm, dẫu sao bị hắn bắt về rồi, thân thể không còn là của mình nữa, rơi vào tay kẻ địch, đương nhiên phải mặc kệ nó, để nó tự sinh tự diệt, càng sớm hư thối càng tốt.

Chờ đến khi nó hư rồi, hắn ném tôi đi, tôi có thể tự chữa trị, dù không chữa lành hẳn được, nhưng ba năm mới may may vá vá bù đắp lại ba năm cũ gì đấy, cuối cùng vẫn có thể đạt được tự do vững vàng.

Thành thật mà nói, tôi mệt mỏi lắm rồi, không muốn đấu đá tới lui với hắn nữa, trừ phi hắn lại định bắt tôi làm gì.

“Sao? Nói chuyện?” Hắn lên giọng.

Tôi vùi mặt vào trong gối, quyết định không quan tâm.

Muốn chém giết muốn lăng trì mặc hắn, muốn sử dụng bất kỳ thủ đoạn hạ lưu vô liêm sỉ nào cũng tự nhiên, muốn làm gì cũng được.

Một lát sau, phía sau không có dấu hiệu phát giận, trái lại nhẹ nhàng xoa lên tóc tôi, dọc từ trên xuống dưới.

“Lâu lắm rồi không thấy em, nhất thời anh không kìm chế được…” Hắn nói.

Lời nói tựa như đang xin lỗi, hiện tại tôi không quyền không thế, hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay anh cơ mà, tôi không hiểu.

Chốc sau, hắn đứng dậy bỏ đi, lúc quay lại cầm theo vài thứ, đặt lên giường cạnh eo tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy trong đó có lọ cồn.

Quả nhiên là muốn lấy cái danh chữa thương để giày vò tôi, đây là thủ đoạn lúc trước của hắn, mà tôi không thể chịu được đau đớn, ở quá khứ lần nào cũng phải nén đau không được lên tiếng, thật sự rất mất mặt.

Nhưng bây giờ sẽ không như thế.

Sau khi liếc mắt nhìn, tôi lần nữa gục mặt vào gối, quyết định không tạo ra âm thanh nào.

Hắn mở lọ cồn, bôi chất lỏng lên mặt sau của tôi.

Kỳ lạ là chỉ thấy lạnh, không đau rát gì cả.

Có lẽ cuộc sống lưu vong lang bạt hai năm qua giúp làm tăng năng lực chịu đau trong tôi.

Đây là chuyện tốt, xem ra hai năm với tôi cũng có ích nhiều đấy chứ.

Thế mà hắn lại lên tiếng ở phía sau phá vỡ ảo tưởng của tôi: “Có rát không? Đây là nước muối sinh lý nên không làm rát, nhưng nếu rát cứ nói, biết chưa.”

Nhàm chán.

Tôi không trả lời, cố gắng kéo cơn buồn ngủ đến.

Hắn bôi thuốc rất nhẹ tay, thuốc cũng giúp giảm bớt đau đớn, dường như tôi có thể ngủ thiếp đi, không cần nghe hắn lải nhải nữa.

Đến khi sắp đi vào giấc ngủ thì lại bị lay tỉnh, tôi giận mà không dám nói, mở mắt ra.

Nhìn bản thân, đã được ăn mặc chỉnh tề, có vẻ hắn không giống trước đây, bôi thuốc xong liền lạnh nhạt thờ ơ để tôi trần trụi nằm đó.

Đương nhiên lần này tôi cũng không giống trước đây, không hung hăng chửi bới hắn.

Hắn thấy tôi tỉnh rồi, ngồi xuống mép giường, tựa đầu tôi tựa vào trước ngực hắn, cười híp mắt cầm bát sứ để ở đầu giường lên: “Ăn một chút rồi ngủ.”

Cười buồn nôn đến vậy.

Còn muốn đút tôi ăn à, làm như tôi bị trọng bệnh không khỏi, vào lúc tôi bị trọng bệnh thật sự, bị hắn hành hạ đến phát sốt mấy ngày, chẳng phải hắn vẫn sinh hoạt cầm thú với tôi mỗi đêm như bình thường sao, cũng lấy cái danh hay ho là bị sốt thì trong thân thể nhiệt độ càng thích hợp, thành ra tôi dây dưa kéo bệnh đến nửa tháng, bị bác sĩ chẩn đoán nguyên nhân là vì mắc chứng kén ăn không rõ.

Cả đời này hắn cũng sẽ không biết như thế khó chịu đến thế nào, thân thể, tinh thần, ý chí chịu mọi loại giày vò.

Khi ấy hắn từng có nửa điểm thông cảm cho tôi? Bây giờ bất luận hắn nghĩ gì, thì lấy nhân phẩm của hắn ra mà nói, tuyệt đối không thể có chuyện hối hận hay muốn bồi thường cho tôi, tôi mặc kệ tất thảy, tuyệt không tha thứ.

Lúc đầu nhìn thấy hắn đã buồn nôn, đến giờ càng thêm buồn nôn, thấy dáng vẻ giả mù sa mưa ấy thì mức độ buồn nôn của tôi lên đến đỉnh điểm.

Chắc hẳn hắn cũng rất hận tôi, tôi còn nhớ ánh mắt khủng bố lúc tôi chạy trốn và nghiến răng nói lời uy hiếp từ hắn.

Quá khứ, chỉ mắng hắn vài câu mà đã làm ra chuyện khủng khiếp đến thế, nói gì đến ám sát hắn để đào tẩu, thủ đoạn gì mà hắn không thể nhẫn tâm dùng đến đây.

Hiện giờ tôi lại bị bắt về, bốn bề vắng lặng, nên là thời điểm hắn thực hiện tuyên ngôn chắc chắn sẽ làm tôi phải hối hận vì đã bỏ trốn, vậy còn bày ra chính sách vỗ về cho ai xem.

Thật buồn cười. [kuroneko3026]

Nhưng tôi không phản kháng, hắn muốn đút tôi ăn cứ để hắn vui vẻ đút ăn là được.

Mặc dù đến cái nhà này của hắn, tôi đã bắt đầu kén ăn.

Hắn múc từng muỗng cháo trứng muối thịt nạc trong bát cho tôi, đôi mắt thể hiện tình nùng mật ý, vô tình nhìn vào nó làm tôi giật mình.

Tôi vờ không thấy, ăn cháo xong lập tức ngả đầu ngủ.

Hắn cầm khăn giấy lau miệng cho tôi, hôn lên mặt tôi, nói “Ngủ ngon” xong đi ra ngoài.

Làm toàn thân tôi phát tởm, qua rất lâu cũng không ngủ được.

Hắn đang có mưu tính gì, muốn dùng thủ đoạn quái lạ để trả thù ư? Hay là tôi vẫn còn giá trị lợi dụng nào đó?

Cũng có thể là chấp nhất đáng sợ của hắn dành cho tôi, muốn bắt đầu lại từ đầu chăng? Hắn hiểu rõ sau những gì hắn đối xử với tôi, thì chuyện này vĩnh viễn không thể.

Kệ xác hắn, bây giờ tôi chỉ xem hắn là không khí, không hận cũng không yêu hắn.

Bữa tối hắn không có ở đây, tôi được người làm mời xuống dùng bữa một mình, những người làm đều là người mới, tôi không quen mặt ai, họ không nói thêm một câu, không làm nhiều một chuyện, cũng là để chặn khả năng tôi dựa vào họ để chạy trốn.

Tôi dựa theo lời nhắn của người làm, ăn xong thì ra hoa viên tản bộ mấy bước, rồi về phòng hắn xem ti vi, 10 giờ đúng thay quần áo đi ngủ.

Dường như hắn không dự tính nhốt tôi trong phòng, dù thế nào, điều này tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Nhưng tản bộ mà có người đi theo, xem ti vi cách một lúc lại có người vào đưa nước trái cây, không chừng ngủ cũng có người canh giữ ngoài cửa.

Tôi biết lời nhắn của người làm chính là lời nhắn của hắn, bởi vậy hoàn toàn nghe theo.