Không Yêu Nữa, Nay Mệt Rồi

Chương 1: Là cái cô học dốt thì phải



Edit Ⅰ beta: Thịt Ba Chỉ

“Hôm nay, trên đường đến trường, tao nghe thấy cậu bạn đứng cạnh Minh Vu Diệp nhắc tới mày đấy.” Cô bạn ngồi cùng bàn đang nhóp nhép nhai bánh mì hành băm, bỗng nói.

Đôi mắt Cố Tử Hâm sáng rực, phút chốc không để bụng mùi hành cô ghét nhất nữa.

Cô làm gì cũng giỏi, mỗi tội học dốt.

Khuôn mặt xinh xắn, gia đình khá giả, đàn, thơ, cờ, vẽ, cô mà đứng thứ hai thì đố ai đứng thứ nhất!

Thoắt cái tự tin đầy mình.

“Thế, anh ấy có nói gì không?”

Dù sao cũng phải khen “xinh” chứ, nhờ?

Bạn cùng bàn nhai kĩ nuốt chậm, xong xuôi mới nói, “Anh ấy bảo….Không biết mày là ai.”

Không cái con mẹ nó biết! Cố Tử Hâm điên tiết nện tay xuống bàn, đau đớn hét to.

Nhà cô ngay đối diện nhà Minh Vu Diệp đó, một tuần ít nhất cũng chạm trán nhau hai, ba lần cơ mà? Đã thế, khu nhà cao cấp thì có mấy ai sống đâu, vỏn vẹn có vài nhà thôi á!

Về lý do tại sao cô bạn cùng bàn gặp anh mà không gặp cô, dù nhà hai người khá gần, tất nhiên là bởi, đêm đêm cô đều “chăm chỉ tu luyện bí thuật”, sao dậy sớm được chứ!

Đẳng cấp của cô, mấy bé ngoan ngủ sớm dậy sớm sánh không nổi.

“Đúng rồi, anh ấy còn nói……”

Cô bạn có vẻ đã quá quen cái tính cáu bẳn của Cố Tử Hâm, lại nhả dao tiếp.

“Là cái cô học dốt thì phải.”

“Thôiiiiii, mày có thể ngậm mồm, tao không nghe nữa đâu.” Tim Cố Tử Hâm đau gần chết, nghe nữa chắc toang mất, “Tao thề, từ giờ không đeo với chả bám gì hết!”

“Lại nữa.” Bạn cùng bàn khinh khỉnh, đưa bánh bao cho Cố Tử Hâm, muốn vỗ về trái tim “íu đúi” của cô nàng.

Từ tận đáy lòng mình, Cố Tử Hâm rất căm ghét việc học. Có thể đỗ vào một trong năm trường Trung học tốt nhất thành phố, phần lớn là nhờ cha già, phần không nhỏ là nhờ may mắn, phần xíu xiu là nhờ một tuần vắt sức dùi mài kinh sử của Cố Tử Hâm trước ngày thi.

Trong quãng thời gian mòn mông trên ghế nhà trường, điều duy nhất thu hút cô là Minh Vu Diệp.

Ở trường, chẳng ai nhàn trứng ngồi bầu chọn hoa khôi, hot boy, nhưng Minh Vu Diệp quá đẹp trai, nữ sinh trong trường không một ai không biết tới anh.

Những nữ sinh theo đuổi anh thì kể hoài không hết.

Tất nhiên, trong số những nữ sinh lớn gan ấy, không có cô. Đơn giản, cô muốn chơi chiêu “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”.

WeChat** của anh, cô năn nỉ mãi mới xin được từ một người bạn của bạn cô, cậu bạn ấy còn dặn mãi: “Phải kín mồm đấy nhé, đừng khai tớ ra, nếu anh ấy mà biết tớ bán đứng anh ấy, tớ chết chắc luôn!”

Cô gửi lời mời kết bạn với anh, vốn tưởng như đá chìm đáy biển, không ngờ ngay ngày hôm sau, anh chấp nhận.

“?”

Đây là tin nhắn đầu tiên anh gửi cho cô.

Có lẽ muốn hỏi cô là ai.

Nếu không trả lời liệu có bị kéo vào danh sách đen không nhỉ?……Mà nếu trả lời thì lấy đâu ra cớ để nhắn tin tiếp? Nếu bảo thẳng là em thích anh, khéo có thả thính tới cuối đời cũng không đổ mất…….

Nghĩ ngợi linh tinh một lúc, cô vô ý gửi meme gấu trúc* cho anh.

Sau đó, cuộc trò chuyện của họ dừng ở đây.

Tới tận bây giờ.

“Haizzzz.” Cố Tử Hâm chán nản nhìn cái meme từ hai tháng trước của cuộc trò chuyện.

“Đàn anh, anh đang học gì thế?”

Ngón tay thon dài gõ lia lịa, khung thoại màu xanh nhanh chóng xuất hiện dưới meme.

Nếu anh ấy không trả lời, cô nhất định sẽ bỏ cuộc.

“Vật lý.”

Cố Tử Hâm sốc.

Cô trợn trừng mắt nhìn điện thoại, hít sâu một hơi, muốn nổ phổi.

Vì tiếng hít thở hơi lớn, cô bị giáo viên Ngữ Văn nhắc nhở.

Song, trong lòng vẫn sướng không chịu được.