Khúc Biến Tấu Ánh Trăng

Chương 34



Sơ Lễ: "......"

Sơ Lễ: "Em không phân biệt được trái phải vậy đó, có làm sao!"

Trú Xuyên: "Không sao, chưa thấy qua người thiểu năng còn có thể kiêu ngạo như vậy......Kiêu ngạo như vậy thì đỏ mặt cái gì?"

...... Tên thẳng nam đáng chết, ngươi nhìn ra được cái gì mà đỏ mặt cái gì là thiếu nữ trời sinh má đỏ hây hây à?

Sơ Lễ xấu hổ muốn chảy thành nước, lúc vừa mới xuống taxi còn đi như bay, lúc này phát hiện mang giày ngược đột nhiên không đi được nữa, mạnh mẽ bình tĩnh khập khiễng đi về phía trước hai bước....... Đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài, người đàn ông đứng lên, đem ghế đẩy đến chỗ cô——

Sơ Lễ nhân tiện không cần trả lờ câu hỏi của anh khi nãy, vì thế liền thuận thế ngồi xuống, cúi đầu đổi giày, một bên đổi một bên hỏi: "Lão sư ngài không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì, cũng đâu phải ta cắn nhau với người khác bị thương ở cằm và đuôi phải đi khâu lại."

Trú Xuyên duỗi tay sờ sờ đầu Nhị cẩu, Nhị cẩu phảng phất nghe thấy giọng điệu trào phúng của chủ nhân, nâng lên đầu chó đánh rớt tay anh, Trú Xuyên "Hừ" một tiếng, đem đầu to của nó ấn lại trên giường......

Sơ Lễ duỗi đầu xem Nhị cẩu, trên cằm còn có một vết khâu, vì phải khâu và bôi thuốc nên lông đuôi cũng phải cạo đi, cái đuôi như cành cây trụi lá chỉ chừa lại một nhúm lông ở ngọn, giống như sư tử con, xấu quá trời..... Đại khái lúc này vừa gây tê qua, miệng Nhị cẩu không khép được, một giường đều là nước dãi.

Sơ Lễ nghĩ nghĩ lại hỏi: "Kia nhị cẩu không có việc gì nhỉ?"

Trú Xuyên: "Nghe nói bởi vì cắn hàm dưới, lúc ấy chảy rất nhiều máu. Khiến tiểu cô nương của cửa hàng thú cưng sợ tới mức bật khóc...... Hiện tại xem ra cũng tốt đi, còn sống."

Sơ Lễ ngập ngừng duỗi tay, phát hiện Nhị cẩu không ghét bỏ cô, vì thế tay nhẹ nhàng dừng ở trán nó: "Đánh thắng không?"

Trú Xuyên: "......"

Ánh mắt không nói nên lời của Trú Xuyên quá trực diện, Sơ Lễ rụt tay về, có điểm xấu hổ: "Rốt cuộc đánh thì cũng đánh rồi, em liền thuận tiện hỏi kết quả một chút."

"Ngươi người này tư tưởng rất có vấn đề, về sau sinh con chắc sẽ dạy thành bá chủ trường mẫu giáo." Trú Xuyên nhìn chằm chằm cô một lát sau chậm rãi nói, "...... Con chó chăn cừu Đức kia bị xé nửa lỗ tai, dù sao chó chăn cừu Đức chỉ là giống đại hình khuyển, Alaska là cự hình khuyển, thể trọng đại khái so sánh thì Nhị cẩu nặng hơn một nửa đi, nghe nói chủ nhân của con chó kia cuối cùng liều mạng mới kéo được chó nhà mình dưới móng vuốt của Nhị Cẩu, con chó béo phì này cao lớn như núi Thái Sơn...... Nếu không sao lại bị người ta cắn bị thương ở cằm?"

"......" Sơ Lễ sờ sờ lỗ tai Nhị Cẩu, "Có thể, mấy hộp thức ăn cho chó kia không ăn không trả tiền."

Thuận tiện khen Xuyên công tử ôn nhu như ngọc, thật không hổ là viết sách, không cần có mặt ở hiện trường nghe người thứ ba truyền đạt mà kể lại vẫn sinh động như thật, tràn ngập cảm xúc.......Sơ Lễ gãi gãi lỗ tai cho Nhị Cẩu, cố nén lại lời khích lệ "Thực mạnh mẽ" không lại bị người ta trào phúng tư tưởng có vấn đề, đành phải quanh co lòng vòng hàm súc nói: "Nhìn không ra tới, cứng đầu cứng cổ còn rất hung hăng."

Lúc này, Nhị Cẩu cả đêm đối diện với bộ mặt chết chóc của chủ nhân, lúc này tốt xấu gì cũng gặp được một người ôn nhu liền nắm chặt thời cơ mà hừ hừ một tiếng, chính là cái đuôi bị khâu, đau, bất động...... Trú Xuyên nhìn thấy Nhị Cẩu nhà mình đức hạnh xấu xí mà cay đôi mắt, xoay người đi lấy một cái ghế dài lại, ngồi cạnh Sơ Lễ—— Sơ Lễ lúc này như là nhớ tới cái gì nên lấy tay về ngồi ngay ngắn hỏi: "Lão sư ngài xuống máy bay liền tới đây ạ? Buổi tối ăn cái gì, em đi mua đồ ăn cho ngài......"

Vừa nói một bên đứng lên.

"Ngồi xuống." Trú Xuyên lời ít mà ý nhiều.

Sơ Lễ "Bẹp" lại ngồi xuống, một bộ dáng "Ngài phân phó tiểu nhân làm"...... Tầm mắt của anh ở trên mặt cô đánh giá một vòng, sau đó chậm rãi hỏi: "Gọi ngươi tới là mua cơm cho ta?"

"......" Chẳng lẽ không phải?

"...... Ăn ít đi một bữa cũng không chết đói, ngươi không phải tìm ta có việc? Nói đi, ngươi bên kia lại sao lại thế này," nam nhân khẽ hừ một tiếng, "Không tin một cái họa sĩ có thể khiến ngươi phát điên như vậy, gào khóc um sùm, ta cái gì cũng chưa nói ngươi ở bên kia đã giống như bị dẫm đuôi chó......"

Bị nhắc lại chuyện vừa rồi, Sơ Lễ "Tạch" mà đỏ mặt: "Em không phải xin lỗi ngài rồi sao?"

"Ta biết," mặt Trú Xuyên không cảm xúc, "Hiếm khi nghe được, cho nên muốn ngươi cường điệu nhấn mạnh lại một lần nữa."

"........................" Sơ Lễ nhìn khuôn mặt đặc biệt đẹp trai này, nghĩ thầm nửa giờ trước cô đại khái bị ma quỷ ám ảnh mới có thể cảm thấy anh đặc biệt bất lực đặc biệt đáng thương, "Là công việc bên kia xảy ra một ít vấn đề, ngoài tiến độ của 《 Lạc Hà Thần Thư 》không thuận lợi, bên chỗ 《 Hoa lễ 》cũng xảy ra vấn đề—— còn nhớ ngày đó em gọi điện thoại cho ngài rồi rời đi một lúc không? Chính là vì Tiểu Điểu xin nghỉ, Lão Miêu nháo muốn em xem đơn đặt hàng《 Hoa lễ 》vì là công việc quen thuộc, lúc đó em sốt ruột cùng ngài nói chuyện cho nên liền xảy ra vấn đề....."

"Cái gì vấn đề?"

"Số lượng chế tác đơn đặt hàng bị sai lệch, những người tiếp xúc qua đơn đặt hàng, toàn bộ đều bị nghe chửi một trận sau đó tiến hành trừ lương! Trừ thật nhiều a!" Sơ Lễ hít sâu một hơi, "Thảm nhất chính là khi nãy em vừa nhận được thông báo của chủ nhà phải đóng tiền nhà quý sau...."

"Ngươi diễn phim truyền hình a, một bộ lại một bộ."

"Em cũng cảm thấy, cuộc sống này như thế nào lại so drama như vậy, làm người sao lại gặp nhiều xui xẻo như vậy? Hiện tại em có hai lựa chọn khó khăn là đi ra đường ngủ hay là uống gió Tây Bắc."

"Chủ nhà đòi tiền, nhà ngươi chẳng lẽ nhìn ngươi bị chết đói?"

"Em thử qua rồi, nhưng mà ba em vẫn luôn chờ em thất vọng bần cùng muốn chết đói về nhà xin tiền, sau đó sẽ mạnh mẽ bắt em về nhà làm giáo viên tiểu học dạy ngữ văn...."

Nghe thấy bốn chữ "Giáo viên ngữ văn", Trú Xuyên lộ ra biểu tình trào phúng, đại khái cũng cảm thấy đề nghị này tệ đến đáng sợ...... Sơ Lễ tức khắc như là tìm được tri kỷ: "Đúng không? Làm biên tập đang tốt như vậy, mới vừa ký được《 Lạc Hà Thần Thư 》 lại ký tiếp 《 Biến mất công viên giải trí 》, đang là một ngôi sao đang lên trong giới biên tập, em sao có thể đi làm giáo viên ngữ văn!"

Trú Xuyên ngồi ở đó, nhìn Sơ Lễ phẫn hận nói không ngừng, đột nhiên cảm thấy buổi tối hôm nay làm sao vậy, đầu tiên là ở đây chiếu cố một con chó ngốc đánh nhau đến thừa sống thiếu chết, tiếp tới chiếu cố một cái....

Nghênh đón một tiểu cô nương so drama.

...... Xem anh như ca ca tri âm.

Trú Xuyên đang ở trong lòng chửi thầm, lúc này di động vang lên ——

Anh cầm lên nhìn, trực tiếp tắt máy.

Nhưng mà đối phương siêng năng lại tiếp tục gọi đến, Trú Xuyên không thể không cầm lên nhìn lần nữa, hơi hơi nhíu mày, đang chuẩn bị tiếp tục tắt máy, lúc này, đột nhiên cảm giác được có ánh nhìn sâu kín từ bên cạnh..... Người đàn ông hơi hơi sửng sốt ngẩng đầu, vừa lúc thấy Sơ Lễ trầm mặc nhìn mình, trên mặt viết: Ngài lúc trước cũng tắt điện thoại của em như vậy?

Trú Xuyên: "......"

Trú Xuyên: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Sơ Lễ quay đầu lại, Trú Xuyên cúi đầu nhìn di động, do dự một lúc cuối cùng vẫn là ấn tiếp điện thoại, "Xin chào" một tiếng, tạm dừng, lại nói: "Ba?"

Sơ Lễ vừa nghe vừa đem khuôn mặt hóng dưa quay lại, Trú Xuyên như đoán được cô sẽ làm vậy, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, dùng bàn tay khác không cầm điện thoại nhéo cằm cô, đem mặt cô quay đi——

Sơ Lễ đẩy tay anh ra, nhìn anh với vẻ mặt giống như Nhị Cẩu chờ anh mang đồ ăn tới, liền chỉ kém dán hai lỗ tai đến rồi đem cái đuôi lắc qua lắc lại!

"Con ở bên ngoài...... Ngài như thế nào biết Nhị Cẩu cùng người ta đánh nhau? Miệng của Giang Dữ Thành không có khóa kéo a!"

"Con đi thành phố B nghỉ ngơi, đem gửi nó cho cửa hàng thú cưng—— cái gì ngược đãi, ngài nói chuyện dễ nghe một chút, ăn ngon uống tốt cung phụng 250 tệ một ngày, đồ hộp đều là mang từ nhà, mỗi ngày có một tiếng đi dạo phố, con ngược đãi ai?"

"Khâu hai vết, không có việc gì..... Một lúc nữa hết gây tê có thể dắt về nhà—— như thế nào liền không về nhà được? Bị cắn cằm cùng cái đuôi, chân lại không bị gãy! Con không dắt nó trở về chẳng lẽ cõng nó trở về?!"

"Sao đột nhiên lại an bài con tuần sau về tham gia Hội nghị Hiệp hội nhà văn thuận tiện mang nó về nhà? Con nói con không đi! Chó cũng không cho các người..... Tuổi bao nhiêu rồi còn cùng con trai tranh chó, ngài già mà không đứng đắn a!"

Giọng của Trú Xuyên chưa từng bất đắc dĩ lại bực bội rồi bất đắc dĩ như vậy, sắc mặt Xuyên diễn viên thay đổi liên tục trông thật đẹp mắt—— Sơ Lễ ngồi bên cạnh nghe với vẻ mặt cao hứng, Trú Xuyên đột nhiên xoay người giật lấy điện thoại di động của cô, mở bản ghi nhớ ra và gõ với một tay——

Trú Xuyên: 【 Ngươi không có chuyện gì sao, chó ngươi cũng thấy, chuyện ngươi cũng kể rồi, về nhà đi, muốn đi tìm Kiển nương nương vẽ bìa thì đi lấy roi thúc ngựa, trong khi ta còn chưa đổi ý. Tạm biệt. 】

Sơ Lễ lấy di động về, cũng đánh chữ: 【 Không có việc gì, ngồi lại một lát. 】

Trú Xuyên: "......"

Trú Xuyên: 【 Ngày mai không đi làm? 】

Sơ Lễ: 【 Không có việc gì, ta......】

Chữ còn chưa đánh xong di động đã bị đoạt đi, ngẩng đầu đối điện một đôi mắt màu trà, người đó ghét bỏ liếc cô một cái, dùng khẩu hình nói "Tịch thu" sau đó trực tiếp đem di động của cô bỏ vào túi áo mình, tiếp tục gọi điện thoại——

"Cái Hiệp hội kia con đã nói không đi, vì cái gì cố chấp như vậy."

"Không nghĩ sẽ đi tham gia, lần này làm con tham gia cái hội nghị kia còn muốn cướp chó của con, càng sẽ không đi....... Kỹ thuật đàm phán này của ngài không một ai làm."

"Không thương lượng, không thương lượng."

"Nào có cái gì vì cái gì! Nhị cẩu hiện tại miệng chó đều khép không được, cái đuôi cạo giống như trọc đầu, con sao có thể mang nó ngồi máy bay —— Thùng đựng hành lý địa phương là chỗ cho con chó ngốc sao, lỡ như nhiễm bệnh hoặc bị va chạm ở đâu, nó liền cam tâm tình nguyện ở bên trong sao!"!"

Trú Xuyên trực tiếp đứng lên, Sơ Lễ co người lại còn thuận tay ôm đầu Nhị Cẩu phòng ngừa chủ nhân của nó nổi điên vô cơ làm nó bị thương..... Cũng may lúc này nhân viên công tác của cửa hàng thú cưng đi qua, nhắc nhở: "Tiên sinh, yên lặng."

Trú Xuyên nhìn nhân viên công tác một cái, lại yên lặng ngồi xuống, rốt cuộc ngừng gào với bên kia —— vài giây sau, trên mặt anh xuất hiện một cái biểu tình giống như bị sét đánh: "Cái gì kêu ta nuôi chó giống như làm màu?"

Lần này, Sơ Lễ một bên nghe trộm không nhịn được cười thành tiếng.

......

Trú Xuyên nghe điện thoại xong rõ ràng tâm tình không tốt lắm, Sơ Lễ cũng không rõ anh nói tham dự hội nghị là chuyện gì, lúc trước có nghe qua Trú Xuyên gia nhập Hiệp hội nhà văn ở quê nhà, chỉ là với những cô dì chú bác tác giả thế hệ trước luôn lấy ba anh Trú Cố Tuyên tiên sinh làm đại diện....quan hệ không được tốt cho lắm.

Xem qua thì mở cái hội nghị gì cũng không muốn đi, xem ra lời đồn là thật sự.

Lúc này Nhị Cẩu đã hết thuốc gây tê, ở trên giường bắt đầu không yên ổn, Trú Xuyên nhìn xung quanh thấy mèo ốm chó bệnh tới tới lui lui, phòng giải phẫu sủng vật ở bên kia lâu lâu truyền đến tiếng khóc của chủ nhân, cũng chịu không nổi nữa, đem Nhị Cẩu giao cho Sơ Lễ, mình đi lái xe chuẩn bị đem Nhị Cẩu về nhà.......

Sơ Lễ ở lại với Nhị Cẩu một tiếng, đi động rung lên, phát hiện là Trú Xuyên nhắn tin cho cô: Tới rồi.

Ngẩng đầu liền thấy, một chiếc Porsche màu trắng bạc ngừng ở trước cửa bệnh viện thú cưng—— người với người sao lại kém xa nhau đến vậy, có người mở Porsche, có người cầm di động tìm một cái cầu vượt để làm chốn dung thân vào ngày mai.

Sơ Lễ nhờ sự trợ giúp của nhân viên công tác bệnh viện thú cưng đưa chú chó béo lên xe, nhân viên bệnh viện thú cưng còn hài hước sờ đầu Nhị Cẩu: "Đừng trở lại, có quay lại cũng hãy chọn ngày chị đây nghỉ phép, biết không?"

Sơ Lễ: "......"

Trú Xuyên: "......"

Trú Xuyên thanh toán hóa đơn với bệnh viện thú cưng, tự nguyện yêu cầu thanh toán hóa đơn tiền thuốc men cho chú chó chăn cừu Đức kia..... Sơ Lễ theo dõi toàn bộ quá trình cho đến Trú Xuyên quẹt thẻ xong ngẩng đầu nhìn cô: "Còn không lên xe ở lại nhìn cái gì?"

Sơ Lễ: "Em cũng muốn Nhị Cẩu cho em một ngụm, ngài không cần cho em quá nhiều, đủ 4000 tệ tiền thuê nhà là được."

"Chó người ta có giấy xác nhận huyết thống, ngươi có không?"

"......" Sơ Lễ nghĩ nghĩ, "giấy khai sinh bệnh viện Nhân dân 2 tại Thành phố H?"

"......" Trú Xuyên lộ ra vẻ mặt "Lười đến nghe ngươi nói khùng nói điên", giật giật khóe môi, "Ngươi cho ta lên xe."

Một hàng phía sau bị Nhị Cẩu chiếm giữ, Sơ Lễ chỉ có thể xám xịt đi lên mở cửa ghế phụ, lên xe mới vừa ngồi ổn đã bị nhắc nhở cài đai an toàn, Sơ Lễ "ồ ồ" hai tiếng, người bên cạnh lại thình lình nói một câu: "Nếu ngại hàng phía trước để chân không thoải mái thì đem cái ghế dựa đẩy ra......"

Không đợi Sơ Lễ trả lời, lại cúi đầu nhìn chân cùng vẻ mặt ngẩn người "Ngươi đang nói cái gì" của cô, Trú Xuyên tạm dừng, giả bộ hờ hững: "Quên đi, không có gì."

Xe nổ máy đi được 5 mét, Sơ Lễ phản ứng lại: "Ngài có phải hay không muốn đánh nhau?"

Trú Xuyên một tay cầm vô lăng: "Xin đừng cùng tài xế bắt chuyện."

Sơ Lễ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy cửa hàng bên đường bay nhanh xẹt qua, lúc nhìn thấy một cái nhà ăn tên "Ba ba tiệm cơm cafe", cô đột nhiên nhớ tới một cái gì đó: "Vừa rồi là Trú Cố Tuyên tiên sinh gọi điện cho ngài? Nói cái gì? Mời ngài về tham dự hội nghị Hiệp hội nhà văn? Chuyện này không phải là chuyện hiếm mỗi năm mới có một lần sao? Sao không đi?"

Sơ Lễ vừa nói vừa quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, trên mặt không có một tia cảm xúc dư thừa: "Không đi, Nhị Cẩu vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, về sau ta không nghĩ đem có gửi cho cửa hàng thú cưng."

"Vậy về sau ngài làm sao ra khỏi cửa?...... Liền vì cái này không đi tham gia hội nghị?"

"Không biết, nếu tìm không thấy người chăm sóc nó thời điểm không có ta, khả năng cuối cùng giống như lão già nói là mang lên máy bay sau đó gửi về nhà? So với cửa hàng thú cưng tốt hơn...... Cửa hàng thú cưng quá nhiều chó."

"????"

Sơ Lễ mặt người da đen dấu chấm hỏi.

"Nó lại không thích xã giao, thời điểm đi dạo cũng không thèm liếc mắt tới mấy con chó khác, cùng mấy con chó khác đi dạo cùng nhau nó bực bội." Trú Xuyên nhàn nhạt nói, "Cái kia thì có lợi ích gì, ngươi cơm nước xong cùng một đám lão thái thái ra quảng trường khiêu vũ ngươi chịu không? Tại đó toàn bộ thế giới đang hỏi ngươi có đối tượng chưa sau đó giới thiệu cho ngươi một đội trưởng đội bảo an cao lớn uy mãnh ở tiểu khu cho ngươi."

Sơ Lễ: "A?"

Trú Xuyên: "Tham gia cái hội nghị kia liền nói cái này."

Sơ Lễ kinh ngạc: "Hiệp hội nhà văn còn quản chuyện kết thân của tác giả độc thân?"

".................. Cùng ngươi nói chuyện sao lại lao lực như vậy." Trú Xuyên một chân dẫm phanh lại, chờ đèn đỏ, "Sao ngươi lại có vẻ mặt hâm mộ? Gả không được thì giảm béo, làm việc chăm chỉ kiếm tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ —— quản được miệng bước ra chân, thật sự không được vào miếu thắp cao hương cũng được."

Sơ Lễ mờ mịt: "...... Cho nên mặc kệ kết thân?"

Trú Xuyên: "Ta như vậy yêu cầu kết thân?"

Như thế nào không cần?

Ngoại trừ lớn lên đẹp trai còn có tiền, vấn đề quan trọng chính là tính tình thực xấu, giống thần tiên mới sống được với ngươi.

Không phải người thường.

Sơ Lễ nhìn chằm chằm Trú Xuyên nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh: "Từ từ hình như em hiểu ý của ngài—— ngài là không thể nói chuyện được với các tác giả lão sư văn học truyền thống, không có chủ đề chung, bọn họ muốn giáo huấn ngài tư tưởng nội dung của văn học truyền thống, bất kể những điều đó phù hợp hay không phù hợp với thói quen sáng tạo của ngài, phải không? "

Trú Xuyên: "Chỉ số IQ tốt lên rồi đó còn có thể nói chuyện được —— là ý tứ này không sai."

Sơ Lễ nghĩ nghĩ, như suy tư gì đó nói: "Văn học truyền thống cũng có rất nhiều chỗ đáng học hỏi, nếu có thể cùng tiểu thuyết đương đại của người trẻ kết hợp thì hẳn rất thú vị mới đúng, kết hợp những suy nghĩ sâu sắc với tính giải trí, đó chính là thông qua hứng thú để giáo dục..... Nghe bọn hắn nói này đó không có hại mà."

Trú Xuyên: "Lão Miêu mỗi ngày giáo dục ngươi, ngươi thích nghe không?"

Sơ Lễ: "......"

"Những người đó cũng như vậy, tựa như Lão Miêu không thực sự nghĩ sẽ biến người trở thành một biên tập đủ tư cách, Nguyên Nguyệt Xã không phải vì thiếu hụt nhân tài mà tuyển người mới, thật ra là vì muốn mở rộng thị trường, gia tăng sự định giá mà tuyển người mới, kiểu vậy; những cái người già kia cũng không nhất định thật sự muốn chia sẻ điều tốt đẹp với ngươi, mà hơn thế, là muốn thể hiện điều đó cho người khác: Xem, nên làm ta đều làm, đừng lại nói ta không có bao dung, là chính hắn học không giỏi!"

Sơ Lễ nghĩ đến Lão Miêu, sau đó cảm thấy mình bị lý luận tà ma ngoại đạo của Trú Xuyên thuyết phục —— xác thực là Lão Miêu cái gì cũng muốn giáo huấn cô, cái gì đều cũng sẽ nói với cô, nhưng chỉ một cái ánh mắt liền hiểu, Lão Miêu chưa từng xem trọng Sơ Lễ.

Hơn nữa, hắn chỉ là đang làm cho xong việc mà thôi ——

Vấn đề giống như chuyện đơn đặt hàng lần này, nhân viên làm không tốt, Lão Miêu là cấp trên thậm chí lại càng cõng một cái nồi to.

Sơ Lễ lâm vào trầm tư, nghĩ nghĩ, đối với mấy cái ngụy biện của Trú Xuyên □□, cô nắm chặt trong đai an toàn: "Chính là, em không có trốn tránh."

Ngươi nói ai trốn tránh? Trú Xuyên quay đầu liếc cô một cái.

"Em biết Lão Miêu không tốt, Tiểu Điểu là cái phế vật, hai người bọn họ rắn chuột một ổ khi dễ người khác, luôn hy vọng lúc Nguyên Nguyệt Xã bắt đầu sa thải người, bị đi là người mà trong mắt bọn họ luôn thấy dư thừa là em —— đây là hiện trạng bên trong ban biên tập《 Ánh trăng 》," Sơ Lễ nhíu mày, "Nhưng là em chưa từng nghĩ tới bởi vì mấy cái người này mà không đi làm, cự tuyệt công việc biên tập, Nguyên Nguyệt Xã dù sao cũng là nền tảng lớn......"

"Nguyên Nguyệt Xã thật sự là quá tốt, tài nguyên nhiều, tác giả có sức hấp dẫn lớn, vô số sách bán chạy," Sơ Lễ nói, "Chẳng lẽ muốn em bởi vì hai người kia, từ bỏ một mảnh rừng tài nguyên nhiều như vậy?"

"Nhắm mắt làm ngơ, hoàn hảo tham gia chuỗi thức ăn, vì mạng sống sớm bỏ đi—— loại này cùng loại với cháo gà (*), chưa từng nghe qua?" Trú Xuyên hỏi.

(*) Cháo gà: Cháo gà cho tâm hồn, là một câu nói có tác dụng an ủi tinh thần và tăng cường động lực ( truyền cảm hứng), và nội dung là sự hiểu biết lạc quan hơn về thế giới hoặc một đoạn hành động. Nhịp sống gấp gáp hiện nay và những áp lực khắp nơi đôi khi đòi hỏi loại "liệu ​​pháp nghệ thuật ngôn ngữ" tạo động lực này.

"Không phải! Nhị cẩu còn biết đánh nhau tranh giành địa bàn, khi gặp một môi trường tuyệt vời nhưng nhận thấy không thể hòa nhập vào chuỗi thức ăn một cách hoàn hảo, làm sao lại xoay người bỏ trốn—— phải biến chính mình thành một đỉnh của một chuỗi thức ăn mới, một hoàn cảnh mới a!!!"

Trú Xuyên nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc mà liếc cô một cái, trong khi Sơ Lễ vung nắm đấm vào không trung——"Lão tử xinh đẹp như hoa, trang trước bảy phần trang sau tám phần, thân cao 1m8 tiền tiết kiệm 180 vạn nhà ở 180 mét vuông độc thân ưu tú nam tính chớ quấy rầy! Ngài không nói, chỉ biết né tránh, bọn họ làm sao biết ngài không cần bảo an ở tiểu khu, bọn họ còn tưởng ngài thẹn thùng."

Trầm mặc thật lâu.

Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Lải nhải."

Sơ Lễ mặt đỏ lên, giận dỗi quay mặt đi: "Đúng là, nói nhiều đạo lý như vậy sống cũng không quá tốt —— về nhà còn phải đi chọn lựa ngày mai đi ngủ dưới cầu nào!"

Lúc này xe đã chạy đến nhà Sơ Lễ, dưới sự chỉ huy của Sơ Lễ, anh đem xe dừng trước một nơi tương đối cũ nát...... Mở cửa xe ra thăm dò, Trú Xuyên hỏi: "Ở đây?"

Sơ Lễ: "Ở đây."

Trú Xuyên: "Liền vì sắp mắt đi nơi này mà hô to gọi nhỏ với ta?"

Sơ Lễ: ".................. Nơi này so với dưới vòm cầu cùng huynh đệ Cái Bang tụ tập một chỗ không phải tốt hơn sao?"

Sơ Lễ duỗi tay muốn mở cửa, không nghĩ tới người đang ngồi ở ghế điều khiển cởi bỏ đai an toàn xuống xe—— trơ mắt nhìn anh xuống xe ngẩng đầu nhìn chằm chằm tòa nhà cũ nát này nửa ngày, đó đó vòng qua chỗ Sơ Lễ, khom lưng mở cửa xe.......

Sơ Lễ hoảng sợ!

Còn tưởng rằng anh muốn đánh người ——

Không nghĩ tới sau khi anh mở cửa xe, đột nhiên chống lên cửa xe, nhìn tiểu cô nương đang ngồi bên trong nhìn mình với ánh mắt trông mong: "Người chuối, ta đột nhiên có một ý tưởng."

Sơ Lễ vẫn duy trì tư thế ngồi trong xe, vì Trú Xuyên chặn cửa cũng không thể đi xuống, đành ngoan ngoãn mà nói: "Nếu ngài muốn cùng em đánh nhau, em xin trả lời: Em không đồng ý."

Trú Xuyên: "......"

Trú Xuyên: "Thật sự thiểu năng."Sơ Lễ: "......"

Một bàn tay Trú Xuyên đỡ nóc xe, khuỷu tay của tay khác chống ở cửa xe, dưới ánh trăng, Sơ Lễ không thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông đối diện với mình...... Cô hơi mím môi, không biết vì sao, lại bắt đầu có chút khẩn trương.

Tim đập hơi mau, hy vọng anh nghe không thấy.

Phía sau tòa nhà có một bác gái bưng chậu rửa chân đi ra, đổ vào ven tường, liếc nhìn hai người đang pose dáng ở trước tòa nhà cũ nát, cảm khái ném xuống một câu "Thanh niên bây giờ", xoay người, đóng sập cửa lại.

Sơ Lễ: "Lão sư?"

"Ngươi muốn tìm một chỗ ở," Trú Xuyên nhàn nhạt nói, "Mà ta muốn tìm một người lúc ta đi vắng có thể chăm sóc Nhị Cẩu."

Sơ Lễ: "?"

Trú Xuyên: "Nhà ta còn có một cái gác mái, không lớn, cũng tầm 70 mét vuông, có phòng tắm cùng nhà vệ sinh riêng, còn có một cái ban công nhỏ, hiện tại đang để một đống đồ lặt vặt—— miễn phí tiền thuê nhà, chỉ cần mỗi ngày lau nhà nấu cơm rửa chén cho chó ăn, ngươi cảm thấy thế nào?

Sơ Lễ đại não trống rỗng ba giây.

Giây thứ tư, cô ngồi dậy, vươn tay bắt được cổ áo của người đàn ông đang khom lưng chống ở cửa xe:"Thật sự!?!?????"

Trú Xuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa,thiếu chút nữa bị cô đập cửa xe sứt đầu mẻ trán ——

"Là thật là thật," Trú Xuyên chụp tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, "Nhưng ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mắng một câu: Lưu manh, ai muốn sống cùng một lão già!"

"......"

"Tốt xấu cũng nên làm bộ làm tịch, vẻ mặt chiếm tiện nghi này của ngươi khiến ta cảm thấy mình đưa ra ý tưởng thật vớ vẩn."

"Có gì không tốt," Sơ Lễ kích động đến nói năng lộn xộn, "Đi ngủ ở vòm cầu cũng là một cùng một đống huynh đệ Cái Bang ở cùng một chỗ, có gì khác nhau, ít nhất ngài còn biết tắm rửa!"

"......"

"Cảm ơn chủ nhà! Sẽ nấu cơm thật ngon cho ngài! Khi nào chuyển nhà thì tiện ạ?"

Sơ Lễ nhảy xuống xe, vòng quanh anh như một chú chó nhỏ đi dạo một vòng, con chó chân chính bên trong xe ngược lại chỉ có thể nâng đầu to của mình lên nhìn ra ngoài, sau đó nghi hoặc mà oai oai nghiêng đầu——

Trú Xuyên cúi đầu nhìn tiểu cô nương nhảy nhót lung tung quanh mình, tiểu cô nương như thể tìm được hy vọng sống...... Trong quá trình cô chạy vòng quanh, đôi giày chạy đầy bụi tạo thành một vòng tròn, những dấu chân nhỏ in trên nền đất.

Đột nhiên nghĩ tới mấy giờ trước, cô phong trần mệt mỏi mà mang giày ngược đi đến trước mặt mình, hỏi anh: Lão sư ngài có sao không?

Trú Xuyên nhấc lên mí mắt, nhìn những tòa nhà cũ kỹ tối tăm phía sau, mấy giờ trước, cô có giống như bây giờ không, nhận được điện thoại của anh sau đó bước như bay mà từ trong bóng đêm nhảy ra hàng hiên ——

Dừng ở trên nền đất bẩn, lưu lại dấu chân thật sâu?

"......"

Tối tăm bao phủ trong đôi mắt của anh từ buổi chiều hôm qua như được quét đi mây mù, anh nhìn cô, lúc cô ngửa đầu nhìn mình, ánh trăng sau lưng anh phản chiếu vào đôi mắt cô, sáng tỏ sáng ngời......

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp."

"Cái gì?"

"Không có gì," anh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái trán trơn bóng của tiểu cô nương đang đầy vui sướng trước mặt, "Ngươi muốn khi nào dọn thì dọn."

Sơ Lễ đứng thẳng người, che lại cái trán, tuy rằng bị đánh nhưng không hề mắng chửi người, mà bởi vì vui mừng không ngăn được nhếch mép cười ngây ngô: "Em nên cảm tạ ngài thế nào....."

Người đàn ông hơi hơi nheo mắt, cong cong khóe môi.

Trong làn gió đêm, giọng nói trầm thấp từ tính, phảng phất ở bên tai cô ——

"Cho chó ăn dẫn chó đi dạo, còn có cho ta ăn...... Đương nhiên, ta không cần dẫn đi dạo."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!