Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 12



27

Đêm tiệc năm mới.

Lý Thừa Trạch nhìn ta muốn nói lại thôi.

Ta cố ý đi khỏi tiệc rượu, đến nơi yên tĩnh dạo bộ.

Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân gọi ta lại:

“Nam Bình…”

“Tỷ tỷ…”

Ta quay đầu, yên lặng nhìn bọn họ.

Lý Thừa Trạch hít một hơi thật sâu: “Nam Bình, xin lỗi, lúc trước là huynh không đúng. Huynh cho rằng muội không phải do mẫu hậu sinh ra, trong lòng oán hận muội, mới không ngừng nhắm vào muội. Huynh…không trông mong muội tha thứ, cũng không mong muội giống như trước kia, chỉ hi vọng muội bình an mạnh khỏe. Huynh hứa với muội, những gì đã xảy ra trong quá khứ, huynh nhất định sẽ bù đắp cho muội.”

Hắn mặt đầy tha thiết nhìn ta.

Miệng nói không cầu được tha thứ, nhưng trên mặt hiện rõ mau tha thứ ta đi nào, mau để ta được giải thoát khỏi hổ thẹn tội lỗi.

Con người hắn, ta đã nhìn rõ từ lâu.

Khi còn nhỏ, hắn cũng như thế, cho ta ngọt ngào ban đầu, càng hy vọng ta sẽ mang ơn đội nghĩa, tốt nhất là khắc ghi cả đời, vĩnh viễn không phản nghịch hắn.

Hắn tốt với ta, nhưng lại không hi vọng ta giỏi hơn hắn, vậy nên sau khi nghe Thái phó khen ta, hắn tức giận đến mức mấy ngày liền không lên lớp nghe giảng. Vì vậy, lúc hắn từ chỗ mẫu hậu biết được rất có thể ta không phải con ruột của mẫu hậu thì càng nóng lòng muốn đến chèn ép ta.

Ta cụp mắt rồi khóc. Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Lý Thừa Trạch hoảng rồi: “Nam Bình…”

“Thái tử điện hạ, ta không thể nào quên được những việc huynh đã làm với ta. Huynh vì Triệu Đoan Hoa, không nhận người muội muội này, trong mắt của huynh, Triệu Đoan Hoa mới là muội muội, ta là cái gì cơ chứ?”

“Không phải, ta và muội cùng một mẹ sinh ra, Triệu Đoan Hoa chỉ là con của dì. Nói tình thân, chúng ta càng thân thiết hơn, ta tốt với muội ấy, chỉ vì muội ấy lẻ loi một mình…”

“Thái tử ca ca!” Giọng nói bi thương của một nữ tử truyền tới từ trong bóng tối.

Vẻ mặt Triệu Đoan Hoa không thể tưởng tượng được nhìn thái tử, vành mắt phút chốc ầng ậc nước mắt.

Nàng ta lấy tay che miệng lùi từng bước một, quay người chạy thật nhanh.

Lý Thừa Trạch bỗng hoảng hốt, ánh mắt bối rối trốn tránh, hắn nhanh chóng nói với ta một câu: “Nam Bình, muội về trước đi.” rồi đuổi theo Triệu Đoan Hoa.

Lý Thừa Ân vội đến mức giậm chân: “Lý Nam Bình, ngươi xem ngươi chạy đến cái chỗ quái quỷ gì vậy, khiến thái tử ca ca và tỷ tỷ tức giận rồi.”

“Ngươi gọi ta là gì?” Ta bình thản hỏi.

Lý Thừa Ân rụt đầu lại, dường như hắn mới ý thức được bản thân tới đây để làm hòa với ta, nhưng hắn vừa oán trách ta, lại gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.

Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Lý Thừa Ân gọi sau lưng ta: “Sao tỷ nhỏ nhen thế, chẳng qua ta nhất thời chưa phản ứng kịp thôi mà.”

Ta dừng bước: “Còn không mau theo ta?”

“Hả? Đi đâu cơ?”

“Còn đi đâu nữa? Tất nhiên là đi Tướng phủ. Bốn người chúng ta phải giảng hòa, ta không muốn mẫu hậu đau lòng, người bị kẹt ở giữa huynh đệ tỷ muội chúng ta cũng rất khó xử.”

Lý Thừa Ân hoan hỉ vui vẻ bám lấy tay ta: “Đúng, chúng ta đi mau.”

Khoảnh khắc đó, tựa hồ ta quay về lúc nhỏ, khi đó Triệu Đoan Hoa vẫn chưa tới, mẫu hậu vẫn cho rằng ta là con ruột của bà. Lý Thừa Ân thân thiết với ta, luôn theo bản năng mà ôm lấy cánh tay ta làm nũng.

Mãi đến khi thái tử nhắc nhở hắn nam nữ khác biệt, thái phó phạt hắn vì bài vở, hắn lòng đầy oán hận xòe tay chịu đòn, sau đó hắn bắt đầu cảm thấy ta phiền phức.

Có Lý Thừa Ân dẫn đường, bọn ta nhanh chóng đến Tướng phủ.

Lý Thừa Ân đi vào như thể đây là nhà mình, không cần người bẩm báo, tùy tiện bước thẳng vào trong, hướng về viện của Triệu Đoan Hoa.

Đi được nửa đường, Lý Thừa Ân bỗng nhiên ngừng bước.

Hắn trợn to mắt, lại hoài nghi mà dụi dụi mắt.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy dưới ánh trăng, trong rừng trúc, thái tử điện hạ và Triệu Đoan Hoa đang quấn quýt bên nhau, tiếng khóc biến thành tiếng ư ư bị chặn miệng.

Lý thừa Ân vội vàng như thể bản thân là kẻ trộm, nhanh chóng kéo ta: “Đi mau, chúng ta xem như chưa nhìn thấy gì cả.”

“Muộn rồi…”

Ánh lửa sáng lên, chiếu sáng thái tử và Triệu Đoan Hoa.

Hai người hoảng hốt nhìn về phía ánh sáng, nhìn thấy La Thần mặt mày sa sầm.

Mà lần này, La Thần không nhịn nữa, trực tiếp ra tay đấm vào mặt thái tử.

Ta đợi hắn đấm vài cái, mới nhanh chóng xông vào, một chân đạp La Thần ra, sau đó ta với Lý Thừa Ân kéo Lý Thừa Trạch và Triệu Đoan Hoa chạy…

Đêm ấy không biết người khác thế nào chứ ta ngủ rất ngon. Từ khi khi Tạ Vô Dạng qua đời, hiếm lắm ta mới ngủ một giấc yên ổn như vậy.

28

Nhiều ngày sau đó, Triệu Đoan Hoa hoảng sợ không yên trốn trong hậu cung.

Nàng ta cố gắng giải thích là bản thân quá đau lòng, thái tử điện hạ chỉ muốn an ủi nàng ta, hai người không làm gì cả.

Thế nhưng mẫu hậu đã tức giận cho nàng ta một cái tát: “Đồ ngu xuẩn! Hôm nay, học sinh của La tể tướng thi nhau dâng sớ hặc tấu thái tử. Vì người mà thái tử có vết nhơ, La tướng và bổn cung trở mặt, ngươi còn dám nói bản thân không làm gì.”

Triệu Đoan Hoa bụm mặt ngơ ngác: “Dì à, ban đầu nếu không phải Lý Nam Bình tính kế con và thái tử, La Thần sao lại nghi ngờ con? Con và thái tử sao có thể bị người hiểu lầm?”

Nàng ta họa thủy đông dẫn, đẩy ta lên phía trước làm lá chắn.

Ta chậm rãi quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu muốn trách thì cứ trách con đi. Ban đầu, mỗi lần con và Đoan Hoa muội muội xung đột, thái tử ca ca đều bảo vệ muội ấy, con cũng muốn thái tử ca ca đứng về phía con một lần. Lại thêm lần trung thu trước đó, con hiểu lầm nên mới phạm sai lầm lớn, xin mẫu hậu trách phạt.”

Mẫu hậu ngẫm nghĩ như chợt nhớ ra điều gì đó, bà tức giận trừng mắt nhìn Triệu Đoan Hoa: “Quay về Tướng phủ của ngươi, sau này không triệu không được bước vào trong cung, càng không được bước vào đông cung nửa bước.”

Triệu Đoan Hoa trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin: “Dì, đến người cũng không tin con sao? Cha, nương con nếu như vẫn còn trên đời, bọn họ nhất định sẽ tin con.”

Nàng ta khóc lớn rồi chạy ra ngoài.

Mẫu hậu đau lòng muốn đuổi theo.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay áo bà: “Mẫu hậu, để muội muội yên tĩnh một mình đi! Muội ấy bây giờ tâm tình đang phiền loạn, nói gì cũng không nghe lọt, nói nhiều chỉ tăng thêm tranh cãi. Dù sao phụ mẫu muội ấy đã hi sinh vì đất nước, là thần tử có công, nhường muội ấy một chút cũng là lẽ đương nhiên.”

Mẫu hậu hít sâu vài hơi, nén xuống cơn giận, nhưng tay cầm tách trà, lại dùng sức, rất mạnh…

Triệu Đoan Hoa ở lại trong cung.

Nàng ta và La thần không ai chịu cúi đầu, rơi vào thế giằng co.

Mà thái tử thì đang sứt đầu mẻ trán, ngày ngày quỳ trong ngự thư phòng bị phụ hoàng khiển trách đến mặt đỏ tía tai, cũng không quan tâm được đến nàng ta.

Đúng lúc này, Vận Nương lại mang thai.

La Thần cất nhắc Vận Nương làm quý thiếp. Triệu Đoan Hoa ngồi không yên được nữa, nàng ta hùng hổ quay về Tướng phủ, muốn ngăn chặn tất cả. Đam Mỹ Cổ Đại

Song lần này La Thần không giữ mặt mũi cho nàng ta nữa. Mặc kệ Triệu Đoan Hoa buông cứng nắn mềm hay rơi nước mắt cầu xin, hắn cũng nhất quyết muốn trừng trị Triệu Đoan Hoa tội không chung thủy, không giữ trinh tiết.

“Nếu như nàng thấy uất ức quá, có thể tìm thái tử ca ca của nàng đến trừng phạt ta.”

“La Thần, ta và thái tử ca ca trong sạch, huynh đừng hòng mở miệng bôi nhọ.”

“Ồ, trong sạch kiểu răng môi quấn quýt hả?” La Thần cười lạnh.

Triệu Đoan Hoa không nhịn được nữa, vung tay muốn cho La thần một cái tát, nhưng ngay lúc đó, Vận Nương xông lên đón cái tát ấy, rồi nghiêng người nặng nề ngã xuống đất, dòng máu tươi giữa chân nàng chảy ra…

Triệu Đoan Hoa sững sờ, cho đến khi La Thần vung tay tát nàng ta một cái nàng ta mới bừng tỉnh.

“Nếu Vận Nương có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

Tình yêu đôi lứa khi xưa đã biến thành oán hận.

Ta không nhịn được ngồi trên mái nhà uống một chén rồi lại một chén.

Cuối cùng ta đã hiểu “Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân” là hiu quạnh ra sao.

(Dịch nghĩa: Nâng cốc mời trăng sáng, đối diện với bóng như biến thành ba người, trích “Nguyệt hạ độc chước- kỳ một”-Lý Bạch)

Tạ Vô Dạng, chàng dưới suối vàng có ổn không?

Ta sẽ từng chút một đòi lại công lý cho chàng, chàng nhất định phải phù hộ cho ta đấy!

Vận Nương nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba tháng. Ba tháng đó, La Thần thật sự nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Khi ta gặp được nàng ấy trong tiệm bán y phục, nàng ấy sắc mặt hồng hào, xem ra cuộc sống không tồi.

Vận Nương cười: “Thuốc bổ uống đến mức muốn nôn rồi, nếu như ta thật sự mất đứa con, bổ như vậy cũng bổ quá rồi, nói chi đó là giả. Có điều, có thể khiến Triệu Đoan Hoa mất mặt như vậy, ta rất vui.”

Triệu Đoan Hoa và La Thần trở mặt hoàn toàn, hai người đối với nhau tựa như không nhìn thấy.

Mà sau khi mẫu hậu không còn ủng hộ Triệu Đoan Hoa, cuộc sống của nàng ta trong tướng phủ cũng không còn dễ dàng. Phu nhân tướng phủ hận Triệu Đoan Hoa cắm sừng con trai bà, bà ấy không thể tìm thái tử trách cứ nên càng muốn giày vò Triệu Đoan Hoa.

Trên triều đình, thái tử rơi vào tình thế ngày càng khó khăn.

Hắn lúc trước được tể tướng ủng hộ, vạn sự hanh thông, bây giờ từng đường đi nước bước đều khó khăn, làm việc hầu hết đều không thuận lợi.

Thế nhưng, bọn họ không biết sự việc càng không thuận lợi sắp ập đến rồi.

Cách nửa năm trời, nhị hoàng tử từ Phủ Châu bí mật về kinh.

Hắn vừa trở về đã đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc kể khổ: “Phụ hoàng, nhi thần suýt nữa không quay về gặp người được nữa rồi.”

Từ miệng người hầu, phụ hoàng biết được, nhị hoàng tử trên đường đi tới Phủ Châu đã nhiều lần gặp phải thích khách, sau đó không thể không cải trang thành khách thương nhân trốn thích sát.

Cùng bởi vì vậy, hắn tra ra chân tướng án loạn dân của Phủ Châu: Phủ Châu vốn không hề có thổ phỉ bạo dân, chỉ có dân chúng khổ sở bị ép đến không sống nổi.

Lúc phụ thân của Triệu Đoan Hoa còn đảm nhiệm chức thái thú Phủ Châu năm ấy, hắn tác oai tác quái, sưu cao thuế nặng, ép cho dân chúng không còn đường sống, không thể không vào rừng làm cướp.

Sau này, triều đình phái binh dẹp loạn, phụ thân của Triệu Đoan Hoa sát hại lương dân rồi vu khống thành giặc loạn, còn tự ý chiêu mộ nam nhân trong các gia đình dân chúng đi khai thác hầm mỏ, đưa phạm nhân trong nhà lao đến hầm mỏ đào khoáng sản, dẫn đến thương vong vô số.

Phạm nhân không đủ thì hắn đi bắt bớ dân lành. Chỉ cần người dân phạm vào những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, đáng lẽ chỉ cần phạt chút tiền là được, nhưng lại bị cưỡng ép phán tội bắt đi hầm mỏ.

Bao nhiêu người vì vậy mà tan nhà nát cửa.

Sau này, Phủ Châu bạo động, người dân cầm gậy đứng lên, giết phụ thân của Triệu Đoan Hoa, mà bọn họ cũng đánh đổi cái giá là tính mạng, bị coi là loạn dân, bị triều đình trấn áp.

Ngược lại, phụ mẫu của Triệu Đoan Hoa lại có được tiếng thơm, lan truyền rộng rãi.

Thái thú mới nhậm chức biết Triệu Đoan Hoa là quận chúa, lại được hoàng hậu và thái tử bao che, sai càng thêm sai, biết là án oan nhưng vẫn đành tiếp tục.