Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 2



4

Đêm hôm sau, ta gặp được bộ mặt ngái ngủ của Triệu Đoan Hoa.

Nàng ta mỉm cười dịu dàng nói: “Hôm qua, muội cùng thái tử ca ca, Thừa Ân đệ đệ và La đại ca chơi đùa đến tận khuya, làm ồn tỷ tỷ rồi. Là lỗi của muội! Đêm hôm qua, La đại ca tặng muội một hồ ánh sao, thật sự rất đẹp. Trâm cài tóc của tỷ tỷ cũng rất đẹp. Muội cùng La đại ca đã chọn rất lâu mới chọn được một màu xanh từ đầu đến đuôi, thật đúng là rất hợp với tỷ tỷ.”

Nàng ta nhún người hành lễ rồi thong thả, đắc ý rời đi.

Ta tháo xuống cây trâm trên đầu, lần đầu tiên trong lòng trào dâng lên nỗi căm hận!

Ta muốn đập nát cây trâm này.

Nhưng rồi ta lại tự nhủ mình không nên tin lời nói của nàng ta mà nên đi hỏi La Thần.

Ta đến nhà La Thần đợi rất lâu mới gặp được hắn.

La Thần mặc một bộ áo gấm, sang trọng đẹp đẽ. Trông thấy ta, mặt hắn hiện lên vẻ chột dạ.

Ta hỏi La Thần về chuyện cây trâm.

Hắn do dự một lúc rồi nói: “Huynh không biết nên chọn quà gì nên mới nhờ Đoan Hoa muội muội.”

“Vậy huynh tặng lễ vật gì cho muội ấy?”

Hắn mím chặt môi không nói.

Bởi vì hồ ánh sao đó chính là lễ vật mà trước kia hắn từng nói sẽ tặng cho ta.

Để hồ nước có thể sáng lấp lánh như ánh sao, hắn đã âm thầm bí mật tìm kiếm pha lê khắp nơi.

Ta giả vờ không biết kế hoạch ấy, còn lén lút giúp đỡ hắn tìm kiếm pha lê.

Mất một năm, hắn mới phủ đầy pha lê lên hang động. Chỉ cần thắp một ngọn nến, pha lê trong hang động sẽ phát sáng và rọi xuống hồ nước. Ánh sáng trên mặt hồ sẽ phản chiếu lên trên đỉnh hang động.

Một hồ ánh sao, soi sáng lẫn nhau, đẹp như một giấc mơ.

Ta đợi đến lúc mười sáu tuổi, vẫn luôn một mực đợi hắn tặng cho ta.

Lúc sinh thần mười sáu tuổi, ta không nhận được lễ vật ấy. Ta tự nhủ, có lẽ hắn muốn tặng ta vào dịp lễ quan trọng khác.

Không ngờ sau bao ngày chờ mong, hồ ánh sao kia đã trở thành lễ vật hắn tặng cho Triệu Đoan Hoa.

Màu xanh trên chiếc trâm ngọc bích kia thật mỉa mai!

Ta vứt mạnh cây trâm xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi làm xước mu bàn tay của La Thần, máu tràn ra ngoài.

Ta bỗng giật mình, chưa kịp nói lời xin lỗi thì hắn đã nổi giận:

“Nam Bình, đúng là ta đã tặng hồ ánh sao cho Đoan Hoa. Nhưng muội đã có được rất nhiều thứ rồi, còn Đoan Hoa muội muội chẳng có gì cả. Muội đừng hẹp hòi, tính toán chi li như vậy được không?”

Ta tính toán chi li?

Nếu ta thật sự tính toán chi li, thì ban đầu sẽ không thương yêu nàng ta như muội muội của mình.

Nhưng Triệu Đoan Hoa không xứng với sự yêu thương, đùm bọc của ta.

Răng ta lạnh buốt, gằn từng chữ một: “La Thần, những thứ muội có vốn là sinh ra đã có sẵn. Muội không trộm không cướp, tại sao phải chia sẻ cho người khác? Nếu huynh đau lòng nàng ta, thì huynh nên chia sẻ đồ của mình cho nàng ấy chứ không phải dùng cách ‘của người phúc ta’.”

“Hồ ánh sao kia là của ta. Ta tặng nàng ấy thì liên quan gì đến muội? Hay là muội cho rằng ta đã là vật trong túi của muội, tùy muội sai khiến?”

Lòng đau như cắt, đôi môi run rẩy không nói nên lời, ta chỉ đành quay lưng rời đi.

Xưa nay ta và La Thần chưa từng nói những lời nặng nề như thế, bây giờ chỉ vì Triệu Đoan Hoa mà thốt ra rồi.

Đêm ấy, ta giận đến mức không ngủ được.

Trong mơ, ta đã tập luyện rất nhiều lần làm thế nào mới có thể cãi thắng chuyện này một cách hợp lý và đầy thuyết phục.

Đáng tiếc! Sau đó, ta không bao giờ có cơ hội để thực hiện nữa.

Ta đã mười sáu tuổi, vốn nên bàn bạc hôn kỳ với La Thần. Nhưng nhà họ La không có hành động gì, mẫu hậu cũng không hề nhắc đến.

Ta và La Thần không liên lạc, đôi bên như người xa lạ.

Trái lại, Triệu Đoan Hoa và La Thần ban ngày đi chơi, ban đêm đi dạo phố.

Đối với nàng ta, lệnh cấm trong cung chỉ là hình thức, không có tác dụng gì cả.

Ta đã từng hỏi mẫu hậu về lệnh cấm trong cung, nhưng bà chưa kịp cất tiếng thì Lý Thừa Ân đã cướp lời:

“Trước kia tỷ tỷ ở Phủ Châu, chưa từng đến kinh thành. Tỷ ấy ra ngoài dạo chơi nhiều thì đã làm sao? Tỷ ấy không có tốt số như tỷ, được sinh ra ở một nơi tốt. Tỷ đã có được nhiều lắm rồi, vậy mà vẫn còn lắm chuyện. Tỷ ấy sống tốt hơn khiến tỷ đố kỵ đến thế ư?”

Đầu óc ta quay cuồng, mãi một lúc sau mới nhận ra, “tỷ tỷ” mà đệ ấy đang nhắc đến chính là Triệu Đoan Hoa.

Vẻ mặt ta lạnh lùng: “Đệ đau lòng muội ấy chưa từng dạo qua kinh thành. Vậy đệ có biết, từ lúc ta được sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng được nhìn qua cảnh đêm bên ngoài Tử Cấm thành?”

Lý Thừa Ân bối rối trong giây lát, ngậm miệng không nói.

Mẫu hậu lạnh nhạt nói: “ Con đang oán trách mẫu hậu sao?”

“Không phải, con chỉ nói sự thật mà thôi.” Ta cắn môi, trong lòng đắng ngắt.

Mẫu hậu cụp mắt, không muốn nghe ta nói thêm nữa.

Người ra lệnh dọn dẹp mâm đũa, không quan tâm ta đã no chưa.

Lý Thừa Ân vội vội vàng vàng chuồn mất.

Lúc đi ngang qua người ta, đệ ấy thấp giọng: “Tỷ chọc giận mẫu hậu rồi, tốt nhất là đi phật đường quỳ chép kinh. Gần đây mẫu hậu thích đọc Kinh Hoa Nghiêm.”

5

Mẫu hậu thật sự tức giận rồi. Bà không gặp ta nữa.

Đôi khi, ta nhìn thấy bà từ xa. Bà nở nụ cười hiền lành, trìu mến với thái tử ca ca, Lý Thừa Ân và Triệu Đoan Hoa. Nhưng khi ánh mắt bà bắt gặp ta, nụ cười ấy sẽ tắt hẳn, lông mày hơi nhíu lại.

Ta hỏi Lục Ngạc, có phải ta rất đáng ghét không?

Lục Ngạc vô cùng đau lòng: “Sao công chúa lại nghĩ như thế? Công chúa xinh đẹp lại tốt bụng. Những cung nữ và thái giám của các cung khác đều muốn được hầu hạ ở chỗ của người. Bọn nô tỳ thích chủ tử như người nhất.”

Ta nhìn muội ấy, lòng rối bời.

Ta chiếm được lòng yêu thích của các cung nữ, thái giám. Nhưng dường như phụ mẫu, huynh đệ, vị hôn phu của ta đều không thích ta.

Cuối cùng ta vẫn quyết định chép “Kinh Hoa Nghiêm”.

“Kinh Hoa Nghiêm” gồm khoảng tám trăm ngàn từ.

Vừa bắt đầu, ta chép không thành thạo, luôn mắc lỗi nên phải chép đi chép lại nhiều lần.

Lục Ngạc sốt ruột. Muội ấy đau lòng ta phải chép lại từ đầu hết lần này đến lần khác đến nỗi cổ tay run lẩy bẩy. Giọng muội ấy nức nở khuyên nhủ và an ủi ta: “Điện hạ, ngài phải tĩnh tâm. Tĩnh tâm mới có thể viết chữ đẹp. Ngài đừng hoảng loạn.”

Đúng vậy!

Ta không được hoảng loạn.

Cho dù Triệu Đoan Hoa lấy lòng thế nào thì mẫu hậu vẫn là mẫu thân của ta. Mẫu thân ruột thịt của ta sẽ không thể nào không yêu thương nữ nhi của chính mình chỉ vì một người ngoài.

Chỉ cần ta chép xong kinh thư, bày tỏ lòng hiếu thảo của mình, chắc chắn mẫu hậu sẽ không bỏ mặc ta.

Ta bình tĩnh lại, quả nhiên chữ viết dần dần trở nên đẹp hơn.

“Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai.

Dục vi chư phật long tượng, tiên tố ngưu mã chúng sinh.

Bất vi tư kỷ cầu an lạc, đãn nguyện chúng sinh đắc ly khổ.”

(Tạm dịch:

Một đóa hoa một thế giới, một chiếc lá một Như Lai.

Muốn thành phật, thành rồng, thành voi, trước làm trâu ngựa cho chúng sinh.

Không cầu hạnh phúc cho riêng mình, chỉ mong chúng sinh thoát bể khổ.)

Suốt ba tháng, ta vẫn luôn chép kinh thư.

Ngày hoàn thành, ta sai người đóng những bản chép tay ấy thành một cuốn sách thật bắt mắt.

Ta dâng cuốn sách kinh thư lên mẫu hậu với mong muốn lấy lòng bà.

Cuối cùng, mẫu hậu cũng chịu gặp ta.

Bà lật xem quyển kinh thư, đầu lông mày giãn ra: “Không tệ, rốt cuộc con cũng hiểu chuyện rồi!”

Niềm vui sướng dâng trào từng chút một từ sâu đáy lòng. Sự vất vả ba tháng qua là xứng đáng.

Ta cùng mẫu hậu trò chuyện như trước kia. Cho đến khi Triệu Đoan Hoa lao vào trong vòng tay của bà như con chim én nhỏ quay về tổ.

“Dì ơi, người đoán xem hôm nay La Thần ca ca dẫn con đi đâu? Chàng dẫn con đi gặp mẫu thân và muội muội của chàng. Họ rất thích con, còn nói mong con nhanh chóng gả… Ôi, tỷ tỷ, sao… tỷ lại ở đây?”

Cung điện của mẫu hậu ta, tại sao ta không thể ở đây?

Chẳng lẽ, Triệu Đoan Hoa thật sự cho rằng mẹ của ta chính là mẹ của nàng?

Còn nữa, những lời nàng ta nói là thế nào?

Gả?

Gả cái gì?

Gả cho ai?

Hàng ngàn câu hỏi cùng nỗi sợ hãi trào dâng, nhưng lại bị tắc nghẹn trong cổ họng làm ta bỗng chốc lạc mất giọng nói.

Ta nghẹn ngào một lúc lâu mới nén giận hỏi: “Mẫu hậu, lời của muội ấy nghĩa là sao? La Thần và Đoan Hoa lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu muốn tác thành cho họ ư?”

“Vậy con thì sao? Con phải làm thế nào?” Cuối cùng ta cũng mất bình tĩnh, giọng run run hỏi.

“Nam Bình, con là đích trưởng công chúa*, dễ dàng tìm mối hôn sự khác. Trên đời này có rất nhiều nam nhân cho con lựa chọn. Con ưng ai, mẫu hậu sẽ cho con người đó, nhưng Đoan Hoa chỉ có mỗi La Thần mà thôi.”

(*Đích trưởng công chúa: con gái đầu tiên của hoàng hậu.)

“Mẫu hậu, người đang nói gì vậy? Con và La Thần định thân từ thuở nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Tình cảm mười lăm năm không sánh được với hai năm quen biết của huynh ấy và Triệu Đoan Hoa sao?”

“Vậy thì tại sao La gia không đến bàn chuyện cưới hỏi? Con vẫn không hiểu sao?”

Ta như bị sét đánh!

Đúng vậy!

Ta đã mười sáu tuổi. Nếu La Thần thật sự có ý định thì hắn đã sớm mời mẫu thân mình đến bàn chuyện cưới hỏi, tiến hành trình tự nghi thức rồi.

Nhưng hắn chẳng làm gì cả.

Mẫu hậu lại nói tiếp: “La gia đề nghị định thân với Đoan Hoa. Ta đã đồng ý rồi. Việc này đã trần ai lạc định. Nam Bình, con không được gây rối.”

Người đứng dậy, nhất thời không để ý, “Hoa Nghiêm Kinh” rơi từ trên đầu gối xuống đất thành một mớ hỗn độn.

Mẫu hậu cau mày.

Đại cung nữ đang muốn nhặt lên, ta đã giành trước một bước nhặt cuốn sách lên rồi ném mạnh ra ngoài.