Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 4



8

Ta quỳ gối, gục đầu xuống đất. Mặt đất lạnh lẽo khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn.

Sự im lặng của phụ hoàng như tiếng trống vang vọng bên tai.

Một lúc lâu sau, phụ hoàng nói: “Trẫm chấp thuận.”

Người xưng “trẫm” với ta, mà không phải là “phụ hoàng”.

Đáng lẽ ta nên hiểu từ sớm.

Người trong hoàng tộc, cái gọi là tình thân cha con, mẹ con đều không vượt qua được đạo lý quân thần.

Ta khấu đầu tạ ơn, rồi từ từ lui ra ngoài.

Lúc ta bước chân ra khỏi cửa, giọng nói của phụ hoàng yếu ớt vang lên: “Nam Bình… đừng oán hận mẫu hậu của con.”

Ta im lặng trong chốc lát rồi trả lời: “Vâng!”

Ta dọn đến phủ công chúa, sau này sẽ không quay về nữa.

Không gặp thì xem như không quen biết.

Không gặp thì không cần yêu thương.

Không gặp thì không hận nữa.

Năm sau, ta tròn mười bảy tuổi. Những công chúa khác, mười bảy tuổi đã thành thân và sinh con, ta mười bảy tuổi vẫn chưa định thân.

Dường như mẫu hậu cũng quên mất chuyện này. Thay vào đó, người sắp xếp cho Triệu Đoan Hoa định thân với La Thần.

Lễ định thân rất hoành tráng. Ta không đi, trốn trong phủ công chúa uống rượu.

Song, có những kẻ cố tình không muốn ta dễ chịu.

Lý Thừa Trạch dẫn theo Lý Thừa Ân, La Thần, Triệu Đoan Hoa đến tận cửa. Bọn họ mời ta uống rượu.

Lý Thừa Trạch lạnh lùng nói: “Từ khi muội dọn vào phủ công chúa, tính tình ngày càng lập dị, làm như sợ người ngoài không biết huynh muội chúng ta bất hòa vậy! Hôm nay La Thần và Đoan Hoa định thân, mọi người đều đến chúc mừng, chỉ thiếu mỗi mình muội. Muội chúc phúc cho Đoan Hoa xong ta cũng không hứng thú quấy rầy muội nữa. Sau này, La Thần chính là muội phu của muội, ta hy vọng muội hiểu rõ thân phận của mình.”

Đây không phải đến để xin được chúc phúc.

Đây là diễu võ dương oai, muốn ta sau này không được dây dưa với La Thần. Đây là đến để làm chỗ dựa cho Triệu Đoan Hoa.

Ta nói: “Cút! Đồ bổn cung vứt đi, ai thèm cứ lấy, đừng ở đây chướng mắt.”

Lý Thừa Trạch tức giận: “Lại muốn ăn đòn đúng không?”

Hắn giơ bàn tay lên. Bỗng một bóng người nhanh chóng nhảy tới che trước mặt ta, là Tạ Vô Dạng.

Ta đẩy Tạ Vô Dạng sang một bên, giận dữ rút cây trâm trên đầu ra, không hề sợ hãi đối mặt với Lý Thừa Trạch:

“Nào, đánh đi! Một kẻ nhu nhược chỉ dám đánh nữ nhân. Hôm nay, nếu ngươi dám động một sợi tóc của ta, ta cùng ngươi cá chết lưới rách. Ngày mai, nhất định ta sẽ làm ầm ĩ đến Kim Loan Điện, tự vẫn trước mặt phụ hoàng. Để xem ngươi còn ngồi ở vị trí thái tử được nữa không!”

“Muội điên rồi! Đúng là không biết lý lẽ mà!”

Đúng vậy, ta điên rồi.

Từ ngày cắt đứt quan hệ tình thân với họ, ta đã phát điên rồi.

Ta chỉ vào mặt Lý Thừa Trạch, giận dữ hét lên: “Một lũ đê tiện, cút hết ra ngoài!”

Cây trâm bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lý Thừa Trạch không nén được tức giận, quay người bỏ đi.

Lý Thừa Ân tức tối đạp Tạ Vô Dạng một cái mới chịu rời đi.

Đôi mắt Triệu Đoan Hoa đỏ hoe: “Tỷ tỷ, muội và mọi người không có ác ý đâu…

La Thần thở dài: “Nam Bình, muội… làm ta quá thất vọng rồi.”

“Cút!” Giữa hai đầu lông mày ta bị sưng tấy, đau nhức; huyệt thái dương giật giật.

Đợi người đi hết, ta tự tay viết một dòng chữ to trên giấy: “Thái tử và c.hó không được phép vào!”

“Dán tờ giấy này trên cửa lớn cho mọi người xem.”

9

Ngày hôm đó, ta sao chép hơn một ngàn bản. Ta sai người dán đầy các bức tường đông, tây, nam, bắc của phủ công chúa, để người dân ở bốn con đường đông, tây, nam, bắc đều có thể nhìn thấy.

Đêm ấy, Lý Thừa Trạch bị phụ hoàng mắng.

Phụ hoàng phạt hắn đến xin lỗi ta, còn bắt hắn tự tay gỡ bỏ từng tờ giấy trên tường của phủ công chúa.

Lúc hắn gỡ giấy trên tường, ta giám sát và theo hắn đi một vòng phủ công chúa.

Đi xong ta mới nhận ra, phủ công chúa rất rộng.

Gỡ xong tờ giấy cuối cùng, Lý Thừa Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta, trên môi nở nụ cười châm chọc:

“Chúc mừng muội giành được sự sủng ái của phụ hoàng, nhưng nhớ đừng cậy sủng mà kiêu.”

“Làm sao được sủng ái như thái tử điện hạ cơ chứ? Đêm hôm khuya khoắt còn được phụ hoàng triệu kiến. Không như ta, đã ba tháng rồi chưa được gặp phụ hoàng.”

Lý Thừa Trạch “hừ” lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Ta vui sướng trở về phủ công chúa, nhưng mơ hồ cảm thấy có người đang theo dõi ta.

Ta bình tĩnh cất tiếng: “Cút* ra đây!”

Tạ Vô Dạng thật sự lăn* tròn từ trong bụi cỏ ra ngoài, sau đó lặng lẽ quỳ dưới chân ta.

???

Ta nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Tạ Vô Dạng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thuộc hạ chỉ biết lăn* như vậy, không biết cách lăn nào khác.”

Ta: “...”

(*滚: cút, lăn, cuộn. Trong câu mệnh lệnh thường nghĩa là “cút” mà chàng ngốc Tạ Vô Dạng lại nghĩ là “lăn”.)

Lục Ngạc cười khúc khích, thì thầm bên tai ta: “Công chúa, Tạ Vô Dạng bị thương ở đầu, hắn không nhớ được gì ngoại trừ tên của mình. Bây giờ, đầu óc trở nên trì độn, người khác nói gì hắn cũng tin. Đội trưởng của đội thị vệ thấy dáng vóc hắn rắn chắc, còn biết một ít quyền cước, nên để hắn làm thị vệ trong phủ.”

Ta ngẫm nghĩ, hóa ra là tên ngốc nhưng vẻ ngoài lại khá tuấn tú.

“Hôm nay Lý Thừa Ân đá ngươi một cái, có đau không?”

“Đau ạ! Bị bầm luôn rồi.” Hắn nói rồi vén vạt áo lên, tốc độ cực nhanh.

Da thịt trắng bóc đập vào mắt ta.

Ta giật mình: “To gan, cút ra ngoài.”

Hắn ta tủi thân cuộn tròn cơ thể, tay ôm lấy đầu rồi lăn đi như con quay.

Ta nhịn không được bật cười: “Này! Đứng dậy, dùng chân mà đi.”

Tạ Vô Dạng đứng dậy, cười rạng rỡ với ta.

Hàm răng trắng tinh…

Ta chợt sửng sốt.

Hàm răng trắng sáng như vậy, hắn không giống như người xuất thân từ gia đình bình thường…

10

Niềm vui của ta chẳng kéo dài được bao lâu thì người trong cung của mẫu hậu đến.

Ma ma đến truyền lời cười mỉm chi: “Nương nương nói, ‘Kinh Hoa Nghiêm’ của công chúa chép rất tốt, nay muốn công chúa chép thêm một bản ‘Kinh Pháp Hoa’ cho nương nương.”

Ta bình tĩnh nhìn bà ta.

Nụ cười trên mặt ma ma sắp không giữ được nữa.

Ta hỏi thẳng: “Mẫu hậu muốn giúp Lý Thừa Trạch trút giận đúng không?”

“Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Đối với nương nương, công chúa và thái tử đều như nhau. Chép kinh cầu phúc cho mẫu thân là luân thường đạo lý. Nếu công chúa không muốn, nô tỳ sẽ trở về bẩm báo hoàng hậu nương nương.”

“À!”

Ta cụp mắt, sự chán ghét trong lòng từ từ dâng lên.

“Nói với mẫu hậu, ta sẽ chép. Khi nào chép xong ta sẽ đích thân đưa cho người.”

Ma ma cáo lui.

Ta ném quyển “Kinh Pháp Hoa” sang một bên, không chút cảm xúc nghĩ: không chép xong thì ta không cần đi gặp bà ấy. Song, ta vẫn cảm thấy phiền muộn.

Ta dẫn Lục Ngạc đi leo núi.

Dưới chân bậc thang của Vạn An Tự, có người đi một bước lại quỳ xuống lạy một lạy, cứ thế mà đi lên núi.

Lục Ngạc nói, làm như vậy mới thể hiện được lòng thành, cầu nguyện trước mặt Đức Phật mới linh nghiệm. Muội ấy nói tiếp: “Công chúa, người có ước muốn gì thì nói ra để nô tỳ thay người quỳ lạy, cầu phật tổ phù hộ.”

Ta trầm ngâm: “Không cần! Ta không có ước muốn gì cả.”

Khi đó, ta tràn ngập cô đơn và chán nản, cảm thấy đời này không có gì để lưu luyến.

Không ngờ sau này, ta cầu xin thần phật khắp nơi, chỉ xin có thể quay ngược thời gian, vãn hồi mọi chuyện.

Cơm chay ở Vạn An Tự rất ngon, ta ở trên núi ba ngày liền.

Ba ngày sau, ta mang một phần cơm chay xuống núi, ra roi thúc ngựa, đi thẳng đến hoàng cung.

Vừa vào đến hoàng cung, ta gặp ngay Lý Thừa Ân khí thế hung hãn. Hắn giận dữ nhìn ta: “Ngươi còn biết trở về à? Mẫu hậu vì ngươi mà bị bệnh. Ngươi không ở trong cung chăm sóc mẫu hậu mà ở bên ngoài ung dung, nhàn nhã, vui vẻ. Ta chưa từng thấy kẻ nào bất hiếu như ngươi.”

Ta đi vòng qua hắn: “Tránh ra!”

Hắn tức đi.ên lên, giơ chân đá bay hộp cơm chay trên tay ta và nói: “Xu đàm phụ thế*, lại đến lấy lòng phụ hoàng chứ gì?”

(*Xu đàm phụ thế-趋炎附势: xu nịnh và nương cậy vào người có quyền lực, thường mang ý sỉ nhục.)

Hộp cơm chay lăn “lộc cộc” trên mặt đất, cơm và đồ ăn vương vãi khắp nơi.

Ta nheo mắt, nhấc chân đạp Lý Thừa Ân ngã xuống đất.

Ta hung hăng nắm lấy cổ áo của Lý Thừa Ân, lạnh lùng nói: “Ông ấy là phụ thân của ta, ta đối xử tốt với ông ấy thì đã làm sao?”

Không ngờ rằng, đột nhiên Lý Thừa Ân rút cây trâm ra đâm ta.

Ta không kịp né tránh, chỉ đành mở to mắt ngả người về sau.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhanh chóng chắn trước mặt ta, cây trâm đâm xuyên qua lòng bàn tay, máu đỏ tươi bắn tung tóe.

Một bàn tay khác của người ấy nắm chặt và rút cây trâm ra khỏi lòng bàn tay rồi vứt đi thật xa.

Là Tạ Vô Dạng!

Mặt hắn tái nhợt, lòng bàn tay chảy máu, nhưng hắn vẫn kéo ta đứng lên và che chở ta ở sau lưng.

Lúc ấy, máu ta sôi trào lên.

Ta đẩy hắn ra, điên cuồng dùng sức đá Lý Thừa Ân, mỗi cú đá như đang trút bỏ mối hận trong lòng.

Mãi cho đến khi vài tên thị vệ chạy đến bảo vệ hắn, Tạ Vô Dạng ôm chặt lấy ta, ta mới dừng lại như cạn kiệt sức lực.

Ta nhìn chằm chằm Lý Thừa Ân, hắn cũng trừng mắt nhìn ta.

Ta và hắn căm thù nhau, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống đối phương.