Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 6



13

Biết là do thái tử làm, ta lại trở nên bình tĩnh hơn.

Đánh rắn đánh chỗ bảy tấc.

Muốn báo thù này thì phải khiến hắn đau khổ. Vì thế, lúc thái tử chuẩn bị mang ngân lượng cứu trợ thiên tai đến địa phương lấy lòng dân chúng, thì hắn chợt nổi mẩn đỏ khắp người, không thể ra gió, buộc phải nằm nghỉ trong phòng.

Nhiệm vụ này rơi vào tay nhị hoàng tử Lý Thừa Niên, con của Vạn quý phi.

Do cái chết của Vạn quý phi, những năm qua, nhị hoàng tử âu sầu, chán nản, bị phụ hoàng đối xử lạnh nhạt. Nay đột nhiên được giao nhiệm vụ, hắn nước mắt rưng rưng cảm động, liên tục bày tỏ tấm lòng chân thành của mình.

Ngày xuất phát, hắn ngồi trên lưng ngựa, phong độ phi phàm, tinh thần phấn chấn, dẫn theo đoàn quân phi nước đại về phía Nam.

Trong khi đó, thái tử bôi thuốc mỡ khắp người, khỏa thân đập phá đồ đạc trong phòng. Hắn biết việc này có điều khuất tất, tự nhủ nhất định hắn sẽ điều tra rõ.

Nhưng điều tra thế nào mà cuối cùng lại tra xét đến chỗ của Triệu Đoan Hoa.

Hắn bỗng mất bình tĩnh.

Triệu Đoan Hoa khóc lóc ỉ ôi nói mình không hay biết gì, không hề biết trong điểm tâm có trái vải, càng không ngờ thái tử ăn vải sẽ bị nổi mẩn đỏ.

Đây là bí mật riêng tư của Lý Thừa Trạch, trong cung chỉ có mẫu hậu và Lý Thừa Trạch biết, ngay cả Lý Thừa Ân cũng không biết. Lý Thừa Trạch không làm được gì, chỉ có thể tha thứ cho nàng ta.

Ta gặp lại Triệu Đoan Hoa trong bữa tiệc tẩy trần đón tiếp nhị hoàng tử trở về.

Nàng ta mỉm cười thì thầm vào tai ta: “Tỷ tỷ, thái tử ca ca đã biết tỷ là người phá rối sau lưng. Huynh ấy sẽ tặng tỷ một phần quà lớn, mong rằng tỷ vui vẻ nhận lấy.”

Không lâu sau, mẫu hậu chỉ vào một vị lang quân ngồi ở bàn khách nam: “Tam Lang nhà Tống tướng quân trông rất thanh lịch, tướng mạo dễ mến, không biết đã có hôn phối hay chưa?”

Tống tướng quân vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống trả lời.

Lòng ta chợt khẩn trương.

Tống tướng quân xuất thân võ tướng thế gia. Có lẽ do ông nghe lời của vị đạo sĩ giang hồ nào đó, lo sợ nhiều đời cầm binh quyền sẽ bị hoàng đế nghi kỵ, nên con cháu Tống gia được chia làm hai nhóm.

Một nhóm theo Tống tướng quân ra sa trường gi.ế.t giặc, lập chiến công; nhóm còn lại theo con đường làm quan, khoa cử nhập sĩ.

Từ nhỏ Tống Tam Lang đã không giỏi võ, chỉ có thể theo con đường học hành. Tiếc thay, hắn học hành cũng chẳng ra làm sao, nhưng lại giỏi bắt chước dáng vẻ ăn chơi trác táng của các công tử nhà giàu.

Mẫu hậu từng than thở, nguồn gốc tai họa và rắc rối của Tống gia có thể là do Tống Tam Lang, vậy mà bây giờ bà lại khen Tống Tam Lang tướng mạo dễ mến?

Bà ta nói dối không sợ bị sét đánh à?

Mà lời nói đáng bị sét đánh hơn còn ở phía sau.

Mẫu hậu cười nói tiếp: “Nam Bình công chúa của bổn cung cũng chưa có hôn phối, Tống tướng quân thấy thế nào?”

Toàn thân ta lạnh toát, muốn đứng dậy từ chối.

Triệu Đoan Hoa bất chợt khẽ rên “ưm” rồi ngã vào lòng ta, ta vô thức giơ tay đỡ lấy.

Triệu Đoan Hoa ôm lấy ta, cười yếu ớt: “Cảm ơn tỷ tỷ, lúc nãy muội thấy hơi choáng váng.” Mọi người bận rộn vây quanh, khiến ta không đứng dậy được.

Trải qua một hồi phá rối của nàng ta, việc này xem như ván đã đóng thuyền.

Tống tướng quân quỳ xuống tạ ơn, mẫu hậu mỉm cười gật đầu và đứng dậy rời khỏi.

Ta liếc mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Đoan Hoa rồi chợt buông tay khiến nàng ta ngã nhào xuống nền nhà, chén bát rơi loảng xoảng trên người nàng ta.

Triệu Đoan Hoa ngẩn người, lúng túng đến mức quên cả khóc.

La Thần, Lý Thừa Trạch sải bước tới.

La Thần nhanh tay cởi áo choàng, khoác lên người Triệu Đoan Hoa đang ướt sũng nước hoa quả rồi ôm chặt nàng ấy, tức giận trừng mắt nhìn ta.

Gương mặt Triệu Đoan Hoa ướt đẫm nước mắt, nàng ta khóc nức nở không thôi.

Lý Thừa Trạch bày ra tư thái của trữ quân dạy dỗ: “Nam Bình, xin lỗi Đoan Hoa ngay.”

Đây là lần đầu tiên ta và Lý Thừa Trạch phát sinh mâu thuẫn công khai trước mặt nhiều người như thế. Trước đây, mặc dù ở trong cung ta và hắn gây gổ song đối ngoại luôn là đồng lòng, giống như mẫu hậu đã nói, huynh muội như thể tay chân, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Nhưng từ lúc ta dán lên cửa tờ giấy “Thái tử và c.hó không được phép đi vào”, thì tất cả mọi người đều biết ta và thái tử có mâu thuẫn.

Mọi người đang nhìn ta. Ta cảm nhận được có ác ý, cũng có thiện ý trong đó.

Giọng nói ta trở nên lạnh lẽo: “Đừng tưởng như vậy là xong chuyện, dù có ch.ế.t, ta cũng không để ngươi đạt được ý đồ.”

“Thân là đích trưởng công chúa, hở ra là sống sống c.h.ế.t c.h.ế.t, còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ gả cho Tống gia khiến muội ấm ức vậy à?” Lý Thừa Trạch vẻ mặt thất vọng, như thể ta thật sự là người thân của hắn vậy.

Mỉa mai làm sao!

“Thái tử điện hạ, ngươi sắp đặt mối hôn sự này cho ta với ý đồ Tư Mã Chiêu, ai nấy đều hiểu rõ, ta thấy hổ thẹn vì ngươi!”

Ta tức giận rời đi.

Đi vào hậu cung, ta bị chặn ở cửa như thường lệ.

Khoảnh khắc đó, sự kích động thôi thúc ta gặp mẫu hậu hỏi rõ ràng đã bị dập tắt.

Ta hướng về phía Khôn Ninh cung dập đầu ba lần.

Một lạy, tạ ân sinh thành.

Hai lạy, tạ ân dưỡng dục.

Ba lạy, cảm tạ vì không còn tình nghĩa, để ta không có gánh nặng, có thể yên lòng ân đoạn nghĩa tuyệt.

Ta đứng dậy, lạnh lùng nói với thị vệ gác cửa: “Thay bổn cung chuyển lời cho mẫu hậu, chúc mừng mẫu hậu đã được như ý nguyện. Từ nay về sau, người chỉ có có một nữ nhi là Triệu Đoan Hoa.”

Ta lảo đảo bước đi, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.

14

Ta bắt gặp Tam Lang của Tống gia ở cửa cung.

Thân hình béo ú của hắn lấm la lấm lét núp ở một góc tường. Nhìn thấy ta, hắn liền xông tới nhưng bị Tạ Vô Dạng bắt lấy.

“Ôi… đau… đau… đau… Điện hạ tha mạng! Ta chỉ muốn nói với ngài vài lời mà thôi.” Tống Tam Lang mếu máo sắp bật khóc.

Ta: …

Bộ dạng hèn nhát của hắn trông vừa thô bỉ vừa buồn cười.

Tạ Vô Dạng nhăn mặt, chẳng những không buông mà còn mạnh tay hơn nữa.

Tống Tam Lang khóc thật rồi.

Ta ra hiệu Tạ Vô Dạng buông ra, lạnh nhạt nói: “Nói đi!”

Tống Tam Lang dùng tay áo lau nước mắt, ấm ức khẽ nói: “Ta biết điện hạ không thích ta. Mà ta thì đang sống những ngày tháng ăn chơi vui vẻ, cũng không muốn rước một ngọn núi về đè lên đầu mình mà.”

Ta cẩn thận đánh giá Tống Tam Lang.

Ta thừa nhận do chịu ảnh hưởng của mẫu hậu, nên ta luôn có thành kiến với Tống Tam Lang, nhưng bây giờ, ta lại cảm thấy hắn hơi thú vị.

Tống Tam Lang nói tiếp: “Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, điện hạ không thể từ chối, ta cũng không thể chối từ, cầu mong điện hạ đừng trách ta. Chi bằng chúng ta cùng nhau nghĩ cách xem làm thế nào hủy bỏ mối hôn sự này?”

Hắn nói đúng, nhưng ta không thể dễ dàng tin tưởng hắn.

Ta hỏi: “Ngươi có biện pháp nào không?”

Tống Tam Lang đắc ý nói: “Điện hạ cứ việc đợi tin tức của ta là được.”

Trong lòng băn khoăn, nhưng ta cũng chỉ có thể chờ đợi.

Không lâu sau, tin tức Tống Tam Lang dạo thanh lâu truyền khắp nơi.

Tiếp đó, lại nghe tin hắn bị Tống tướng quân đánh bầm dập một trận.

Chẳng mấy chốc, lại có tin lan truyền rằng Tống Tam Lang trần như nhộng bị ném ra khỏi thanh lâu.

Hiện tại, Tống tướng quân đang lôi Tống tam lang vào cung gặp mẫu hậu xin tội, xem ra hắn sẽ phải ăn thêm một trận đòn nữa.

Lục Ngạc vừa chê bai vừa buồn cười: “Tên Tống Tam Lang này cũng không phải hư hỏng, có điều những kế sách của hắn không hay lắm.”

Hắn dùng cách tự bôi nhọ mình, nghĩ rằng bản thân đầy tật xấu thì mẫu hậu sẽ ghét bỏ.

Hắn không biết rằng, mẫu hậu ghét ta đến nổi chỉ muốn gả ta cho người mà bà chán ghét.

Bị giày vò vài lần, Tống Tam Lang suýt mất nửa cái mạng. Hắn sai người truyền lời cho ta, nói hắn hết cách rồi, chỉ có thể dựa vào ta mà thôi.

Đêm khuya, ta cùng Tạ Vô Dạng đột nhập Tống phủ.

Tống Tam Lang nằm trên giường, mặt sưng như đầu heo, trên mông có vết thương, nằm sấp trên giường rên la thảm thiết.

Nhìn thấy ta, nước mắt hắn rơi như mưa: “Điện hạ…”

Nắm đấm của Tạ Vô Dạng chững lại.

Ta cau mày, vốn tưởng rằng Tống tướng quân chỉ đánh vài đòn cho có lệ, không ngờ ông lại ra tay nặng như thế.

Nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có thể làm cho sự việc trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Mẫu hậu ấn định hôn kỳ cho ta. Chẳng bao lâu sau, bà sai cung nữ thử hôn* đến Tống phủ.

(*试婚宫女cung nữ thử hôn: cung nữ kiểm tra “năng lực” của phò mã tương lai, sau đó báo cáo lại toàn bộ “biểu hiện” của phò mã tương lai cho hoàng hậu hoặc thái hậu.)

Sau khi cung nữ thử hôn hồi cung bẩm báo tình hình thực tế, mọi người ở kinh thành đều biết Tống Tam Lang “không được”.

Mẫu hậu phái nhiều đợt ngự y đi Tống phủ, cuối cùng chứng thực đúng là Tống Tam Lang "không được”.

Mẫu hậu nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ.

Bà sai ma ma đến phủ công chúa, hỏi ta chép “Kinh Pháp Hoa” xong chưa?

Ta giơ cánh tay lên và cười: “Đợi vết thương bình phục rồi bổn cung mới có thể chép kinh cho hoàng hậu nương nương.”

“Công chúa bị thương thật à?” Ma ma không tin, giọng điệu dò hỏi.

Ánh mắt ta bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo: “Có lẽ do mệnh của bổn cung và Tống Tam Lang tương khắc, hắn không may thì bổn cung cũng xui xẻo theo. Ta phải cảm ơn hoàng hậu nương nương đã chỉ hôn rồi.”

Ma ma: “Nương nương nói rồi, cho dù công chúa có phản đối thế nào đi nữa, thì mối hôn sự này như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không cho phép thay đổi.”

Ta bật cười: “Trong mắt người ngoài, bổn cung vẫn là nữ nhi của hoàng hậu nương nương. Bổn cung phạm lỗi, người khác sẽ trách bổn cung, đồng thời cũng sẽ trách luôn hoàng hậu nương nương. Mẫu hậu muốn lôi kéo nhà họ Tống, nhưng không biết bây giờ Tống tướng quân suy nghĩ thế nào về mẫu hậu đây?”

Sắc mặt ma ma biến đổi rõ rệt, bà ta nhanh chóng rời đi.

Tống Tam Lang âm thầm hỏi khi nào thì ta sẽ đưa thuốc giải cho hắn, hắn lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nương chiêu bài mà hắn ái mộ sẽ bị kẻ khác đoạt mất.

Ta trả lời: “Làm hoà thượng một lần hay làm hòa thượng cả đời, ta cho rằng ngươi phân biệt được.”

Tống Tam Lang lặng lẽ ngậm miệng. Sau khi vết thương lành lại, hắn suốt ngày ủ rũ, âu sầu, giày vò cha mình. Mỗi lần Tống tướng quân đi vào phòng của tiểu thiếp, hắn sẽ ở bên ngoài khóc lóc ỉ ôi.

Cứ tiếp tục như thế, hắn không đi.ê.n thì Tống tướng quân cũng sắp nổi đ.i.ê.n rồi, mà ông lại không thể đánh c.h.ế.t thằng con bất hiếu này.

Không còn cách nào khác, Tống tướng quân chỉ đành xin từ hôn.

Mẫu hậu thuận nước đẩy thuyền, hủy bỏ hôn ước.

Sự việc này đã dạy cho ta một đạo lý, nỗi khổ của người khác không liên quan gì đến những kẻ ngồi trên cao, chỉ khi nào điều đó ảnh hưởng đến lợi ích của họ thì họ mới bắt đầu nghĩ đến nỗi đau khổ của người khác.

Ngày từ hôn, Lý Thừa Trạch khí thế hung hãn xông vào phủ công chúa, lạnh giọng nói: “Không có nhà họ Tống, vẫn còn có nhà họ Chu, họ Triệu, họ Vương, ngươi cho rằng có thể trốn thoát được sao?”

Ta mở cửa phòng, bình tĩnh nói: “Vậy thì ngày mai, ta e rằng các công tử của nhà họ Chu, họ Triệu, họ Vương đều sẽ “không được”. Lúc đó, hy vọng thái tử điện hạ vẫn có thể lung lạc được lòng người.”

“Ngươi dám!”

Ta nhẹ giọng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Thái tử điện hạ, đừng nói đạo lý với người điên.”

Ánh mắt sợ hãi, hắn lùi về sau vài bước, sau đó chợt cười lạnh: “Vậy cứ thử xem người mà ngươi muốn gả có dám cưới ngươi không?”

Hắn vênh váo cười to rồi rời đi.

Ta nhìn vào bóng lưng hắn, nỗi oán hận dần dần dâng trào.

Hắn nói không sai. Ta có thể sử dụng hoàng quyền để không cần gả cho người mà ta không thích, thì hắn cũng có thể sử dụng hoàng quyền, để ta mãi mãi không thể gả cho người mà ta muốn gả.