Khúc Hát Ru

Chương 41: “Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung đâu!”



Tô Diệu Ngôn đã từng hỏi Mạnh Nguyễn: Thẩm Đoạt đáng giá sao?

Mạnh Nguyễn không biết người khác định nghĩa một người là tốt hay xấu như nào, đáng giá hay không đáng giá, nhưng những người khác không giống cô.

Trong mắt người khác, với điều kiện của Mạnh Nguyễn thì cô có thể có những sự lựa chọn tốt hơn.

Nhưng những người khác, không phải cô.

Tình cảm cũng giống như người uống nước biết nó là nước nóng hay nước lạnh. Đối với Mạnh Nguyễn mà nói, Thẩm Đoạt quả thực không phải là tốt hơn.

Anh là sự lựa chọn tốt nhất.

“Chúng ta hãy cùng nhau đếm ngược, chào đón năm mới đến!”

“10, 9, 8…”

Mạnh Nguyễn nhìn màn hình lớn.

Dòng người xung quanh cô, có người đang đếm ngược, có người lại vẫy vẫy tay, có người lại mỉm cười lặng lẽ chờ đợi… Năm mới đến, mọi thứ đều là một khởi đầu mới.

Mạnh Nguyễn đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, khi cô quay đầu lại, đôi mắt nai cong lên.

Cô nắm lấy tay người con trai, ấn chặt tấm thẻ ước nguyện vào trong tay anh, kiễng chân hôn lên môi anh.

“3, 2…”

“1 ——”

“Từ nay về sau, em là của anh.”

Trong phúc chốc, bên tai vang lên tiếng pháo hoa rực rỡ!

Thẩm Đoạt cảm thấy như được tái sinh.

Dưới bầu trời đêm đầy pháo hoa và bông tuyết bay bay, người con trai siết chặt eo cô gái, khóa chặt cô ở trong vòng tay, áp xuống một nụ hôn nồng nhiệt kéo dài…

“Chàng trai, không ai có khả năng thay đổi được những gì đã xảy ra. Nó sẽ đi theo cháu suốt cả đời, như một cái bóng. Một ngày nào đó, nếu cháu và Nhuyễn Nhuyễn ở bên nhau, hai đứa thậm chí còn tiến tới hôn nhân, người khác hỏi đến đến quá khứ của cháu và ba mẹ cháu, cũng chính là hỏi đến Nhuyễn Nhuyễn. Dù cháu không muốn lặp lại những sai lầm cũ, kéo dài bi kịch của ba mẹ cháu, nhưng khi hiện thực như tòa núi lớn đè xuống, miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, cháu sẽ vì Nhuyễn Nhuyễn mà làm đến bước nào?”

Khi Phó Lam hỏi vấn đề này, Thẩm Đoạt đã cảm thấy rất tự ti.

Anh đã nếm trải đủ mùi vị bị người khác khinh thường, chế giễu, anh hoàn toàn không đành lòng với việc Mạnh Nguyễn vì ở bên cạnh anh mà cũng phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng và những lời sỉ nhục.

Thẩm Đoạt lúc đó cúi đầu, không nói gì.

Mà hiện tại, anh ôm cô và hôn cô.

Thẩm Đoạt tự nhủ với chính mình rằng: Cho dù núi có cao, có nặng như thế nào, anh đều sẽ vì cô mà chống đỡ nó.

***

Sau khi lễ chúc mừng năm mới kết thúc, đám đông dần dần tản đi.

Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt tay trong tay bước ra khỏi quảng trường, đi đến con đường yên tĩnh bên cạnh.

Bây giờ đã là 12 giờ rưỡi.

“Anh đưa em về nhà.” Thẩm Đoạt nói.

Mạnh Nguyễn mím môi, hai mắt đảo qua lại, nhỏ giọng nói: “Em không thể về được.”

Cô giải thích rằng cô vốn dĩ không định về nhà mà là muốn tới nhà Tô Diệu Ngôn. Tiểu khu cô ở là một khu đặc biệt, một khi đã hạ lệnh đóng cổng thì bảo vệ sẽ không cho ai vào. Nếu cô muốn quay về thì phải báo cho mọi người trong nhà biết, chứng minh danh tính của cô rồi đích thân dẫn cô đi vào.

“Tô Diệu Ngôn?” Thẩm Đoạt có chút ấn tượng với cái tên này: “Anh đưa em tới nhà cô ấy.”

Mạnh Nguyễn nắm chặt tay Thẩm Đoạt, cúi đầu che đi khuôn mặt ửng hồng của mình, nói: “Cũng đã muộn lắm rồi, em cũng không muốn gọi điện cho Diệu Diệu nữa. Với cả không chừng cô ấy còn đang ở bên ngoài đón giao thừa với bạn học, em đến thì phải chờ rất lâu mới được nghỉ ngơi.”

Thẩm Đoạt nhất thời không biết giải quyết như thế nào.

Trong lúc đang cân nhắc phải làm như thế nào, cô gái ngẩng đầu, cong mắt với anh: “Anh ở chỗ nào?”

***

Thẩm Đoạt đưa Mạnh Nguyễn đến khách sạn mà anh đã đặt phòng.

“Phiền cô cho tôi đặt thêm một phòng nữa.”

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn người con trai tuấn tú và người con gái ngọt ngào thanh lịch trước mặt, thầm nghĩ đây là thú vui mới của mấy đôi tình nhân sao?

Cosplay cộng với chơi trò trốn tìm?

“Chàng trai, đêm nay chính là đêm giao thừa đó.” Cô gái ở quầy lễ tân nói: “Đừng nói là lấy thêm một phòng, anh muốn thuê một phòng cũng không thể ý chứ.”

Thẩm Đoạt ngẩn người, sau đó nói với Mạnh Nguyễn: “Đổi sang khách sạn khác.”

Cô gái ở quầy lễ tân lập tức nói: “Đêm nay nếu không đặt trước thì ở chỗ nào cũng không còn phòng đâu. Nếu anh sẵn sàng bỏ tiền thì cứ đi đặt một phòng ở khách sạn 5 sao cũng được.”

“…”

“Có cần tôi xử lý việc trả lại phòng của anh không?” Cô gái ở quầy lễ tân cho rằng công việc vẫn quan trọng hơn là thú vui tình yêu: “Nếu anh hủy phòng bây giờ thì sẽ không đặt lại được nữa.”

“Chúng tôi không hủy! Không hủy!”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, ôm lấy cánh tay Thẩm Đoạt.

“…”

Hai người về phòng cất đồ, sau đó đi đến cửa hàng tiện lợi 24h bên ngoài khách sạn.

“Em muốn mua cái bàn chải màu tím này với cái khăn lông màu vàng nhạt này.”

Thẩm Đoạt cầm lấy từng thứ một.

Lấy đồ dùng cá nhân xong, Mạnh Nguyễn tranh thủ lấy thêm hai gói đồ ăn vặt yêu thích của mình nữa.

Thẩm Đoạt ở bên cạnh nhìn, kìm nén một hồi lâu không biết nên nói thế nào, nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo…

Anh nghiến răng rồi hỏi: “Hay em gọi hỏi Tô Diệu Ngôn xem cô ấy còn ở buổi tụ hội không?”

Nụ cười tươi trên mặt Mạnh Nguyễn lập tức biến mất, cô không vui, nói: “Anh như vậy là không chào đón em đúng không? Được, vậy em tự mình tìm một khách sạn nào đó cũng được.”

Thẩm Đoạt không đồng ý.

Hôm nay ở đâu cũng hỗn loạn như vậy, làm sao anh có thể để cô một mình đi thuê phòng ở khách sạn chứ? Không an toàn chút nào.

“Vậy thì anh phải cho em ở lại.” Mạnh Nguyễn xoay người cười trộm: “Không thì em cũng sẽ ăn vạ không đi.”

Thẩm Đoạt bất lực lắc đầu, từ trước đến nay anh không bao giờ có thể từ chối cô được.

Cả hai đi đi lại lại mất 10 phút.

“Những thứ em muốn mua đều ở đây hết rồi.” Mạnh Nguyễn lại lấy thêm một gói đồ ăn vặt nữa: “Anh có muốn mua gì không?”

Thẩm Đoạt nói không.

Nhìn thấy cô muốn đi tới quầy tính tiền, anh thật sự không thể giả vờ câm điếc nữa.

Anh nhìn đi chỗ khác, khớp xương tay nắm chặt chiếc xe đẩy hàng hiện lên rõ ràng, thấp giọng hỏi: “Em, em, mua, mua đồ ngủ chưa?”

Mạnh Nguyễn: “…”

Nửa tiếng sau, tiếng nước vang lên trong phòng tắm.

Thẩm Đoạt ngồi trên ghế sofa một lúc lâu.

Vừa ngước mắt lên, ánh mắt liền chạm vào tấm kính pha lê dài từ trên trần xuống đến sàn nhà của phòng vệ sinh. Rõ ràng là không thể nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, cả người không được tự nhiên.

Hít sâu một hơi.

Thẩm Đoạt lấy chăn và ga giường dùng một lần mà anh mua ra, sắp xếp chúng cẩn thận, kiên quyết không nhìn vào tấm kính…

Trong phòng tắm, Mạnh Nguyễn vừa gội đầu vừa ngâm nga một bài hát.

Đầu gỗ ngốc!

Cô bây giờ chính là đích thân tới theo dõi, nếu lời tỏ tình vừa rồi của anh chỉ là để cô ổn định lại trước, sau đó bỏ trốn ngay trong đêm, cô sẽ để anh chết trong khách sạn ngay ngày đầu tiên của năm mới.

Gần 40 phút trôi qua, bây giờ đã gần 3 giờ sáng.

Cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nóng ẩm tản ra khỏi phòng tắm, hương thơm ngay lập tức tràn ngập khắp căn phòng.

Thẩm Đoạt tức khắc cứng đờ!

Nắm chặt tay, anh thoáng quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang thò ra từ cửa phòng tắm.

Cô mặc chiếc áo phông đen mà anh hay mặc khi ngủ, chiều dài chỉ dài hơn đầu gối cô chưa đầy 10 centimet.

Làn da trắng nõn của cô dưới chiếc áo màu đen của anh giống như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, trắng sáng rạng ngời. Chưa kể sau khi tắm nước nóng xong, hai má trắng nõn của cô ửng hồng, kiều diễm và quyến rũ.

“Em tắm xong rồi.” Mạnh Nguyễn nói: “Anh mau đi tắm đi.”

Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống.

Anh chỉ vào mái tóc dài đang được quấn lại của cô, khàn giọng nói: “Vẫn còn ướt.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Không sao đâu, bây giờ em đi sấy là nó khô ý mà. Anh mau đi tắm đi.”

Thẩm Đoạt không chớp mắt, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, cô ngồi ở trên ghế sofa, người con trai cao lớn ở phía sau nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Mái tóc của cô vừa mềm lại vừa dày, những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khắn của anh xen vào giữa những sợi tóc, tạo thành một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, đặc biệt hài hòa.

“Em mặc quần áo của anh, anh còn cái nào để mặc không?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Vừa rồi không phải là cô không muốn mua đồ ngủ.

Mà là mỗi khi cô mua quần áo về xong đều có thói quen giặt sạch trước rồi mới mặc, nếu không cô sẽ thấy khó chịu khi mặc nó. Huống chi, quần áo ngủ ở cửa hàng tiện lợi vừa rồi chỉ có khách sạn mới sử dụng tạm thời trong trường hợp khẩn cấp, kiểu dáng cực kỳ khó coi.

Tay đang sấy tóc cho cô của Thẩm Đoạt dừng một chút, trầm giọng nói: “Ừ.”

Tuy rằng anh chỉ ở lại trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh vẫn chuẩn bị thêm một bộ nữa để đề phòng… Nhưng anh không bao giờ nghĩ đến, “trường hợp đề phòng” lại là như bây giờ.

Sấy khô tóc xong, Mạnh Nguyễn vội vàng mở gói đồ ăn vặt ra.

Cô đã không ăn gì cả ngày hôm nay, lúc này cô thực sự đói.

Thẩm Đoạt quan sát vài giây, thấy cô không có vẻ gì là ngượng ngùng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm lấy đồ dùng cá nhân đi vào phòng tắm.

Khi cửa phòng tắm vừa khép lại, Mạnh Nguyễn liền nấc cụt một tiếng.

Cô nhanh chóng che miệng lại!

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.

Mạnh Nguyễn còn lâu mới không lo lắng, không ngượng ngùng!

Nhưng ngoài sự lo lắng và bối rối ra thì không có gì khác, cô tin tưởng đầu gỗ ngốc một trăm phần trăm.

Mạnh Nguyễn xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, đang chuẩn bị mở gói đồ ăn vặt ra thì điện thoại rung lên.

Là một tin nhắn văn bản.

—— Mạnh Nguyễn, anh đã thích em 6 năm! 6 năm! Cho dù có bất cứ cô gái nào tỏ tình với anh, anh đều lập tức từ chối, bởi vì từ trước tới giờ trong lòng anh chỉ có một mình em. Em không thể cho anh một cơ hội sao? Anh nhất định sẽ không làm em thất vọng! Cũng sẽ không làm ba mẹ em thất vọng đâu!

Sau khi đọc tin nhắn, Mạnh Nguyễn chỉ có thể dùng ba từ để nhận xét: Bệnh thần kinh.

Cô xóa tin nhắn rồi kéo số đó vào danh sách đen. Đúng lúc này, trên điện thoại xuất hiện một tin nhắn Wechat.

Đại Tráng: [Bảo bối, ngủ chưa? Trên nhóm cấp ba sắp nổ tung chảo rồi! /Nheo mắt cười/]

Sau đó, một loạt ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại được gửi tới.

Không biết Quách Bác Văn có chuyện gì mà tự nhiên phát điên, hơn nửa đêm rồi còn điên cuồng tỏ tình với Mạnh Nguyễn trong nhóm lớp cấp ba, còn nói rằng nếu không phải Mạnh Nguyễn thì anh ta sẽ không kết hôn với ai cả.

Một vài bạn học nữ trong nhóm ủng hộ anh ta, nhưng cũng có người lại chanh chua nói rằng, Mạnh Nguyễn là nữ thần nên mới được săn đón như vậy, chứ người khác có muốn cũng không đổi lấy được tình yêu si mê như này.

Mạnh Nguyễn tức giận đến mức suýt nữa thì bảo Tô Diệu Ngôn thêm cô vào trong nhóm, trực tiếp giải quyết mọi chuyện.

Nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết.

Chuyện của Quách Bác Văn, một lúc nào đó cô sẽ ra tay giải quyết anh ta.

Không bao lâu sau, anh đã tắm xong và đi ra.

Mạnh Nguyễn lúc này đã chui vào trong ổ chăn lướt điện thoại.

Khi cô vừa nhấc mí mắt lên liền nhìn thấy người con trai trong chiếc quần mặc ở nhà màu xám cùng với áo thun màu trắng, mái tóc hơi hất lên trên, những giọt nước trên trán lững thững dọc theo khuôn mặt chảy xuống xương quai xanh… Quá mức quyến rũ.

“Đầu, tóc.” Mạnh Nguyễn cảm thấy hình như chức năng ngôn ngữ của cô bị trục trặc rồi: “Ướt, ướt, cảm lạnh.”

Thẩm Đoạt nói “Ừ”, sau đó lấy khăn khô lau tóc, đường cơ trên cánh tay lên xuống theo động tác lau tóc.

“…”

Mạnh Nguyễn quyết định lướt điện thoại tiếp, trái tim đập loạn lên.

Chờ Thẩm Đoạt xong xuôi hết mọi việc thì cũng đã là 4 rưỡi sáng.

Sự bối rối trong căn phòng tăng vọt lên đến đỉnh điểm.

Mạnh Nguyễn dựa lưng vào đầu giường, đọc một bài báo khoa học nổi tiếng về khả năng sinh sản của ruồi xanh hơn mười lần; trong khi Thẩm Đoạt ngồi trên ghế sofa, như một bức tượng.

Suy nghĩ một hồi, Mạnh Nguyễn cảm thấy mình vẫn nên chọn kịch bản của nam chính.

“Đã giờ này rồi, anh không đi ngủ sao?” Cô hắng giọng: “Anh không mệt sao?”

Thẩm Đoạt giật mình, nhìn cô rồi nói “Hả”, 5 giây sau mới nói tiếp: “Anh, anh, anh ngồi ngủ là được, em cứ ngủ đi.”

“…”

Thật sự coi mình là Đường Tăng sao? Còn ngồi ngủ nữa.

Mạnh Nguyễn mặc kệ anh.

Cô rút một cái gối ra rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sợ cái gì mà sợ, em còn chưa sợ nữa là. Cũng đâu phải chưa từng ngủ chung đâu!”

Thẩm Đoạt hoàn toàn ngẩn người.

Lúc trước chỉ là bọn họ tình cờ cùng nhau ngồi xem phim trên ghế sofa, sau đó ngủ quên rồi rúc vào nhau trong chốc lát, nhưng… Nhưng chuyện đó có thể so sánh với cái hiện tại sao?!

“Em đi ngủ.”

Mạnh Nguyễn tắt đèn bên cô đi rồi xoay người lại, để lại cho Thẩm Đoạt một cái đầu nho nhỏ.

“Làm sao! Anh thấy ngại, chẳng lẽ em không ngại sao? Làm như em là con ma mê sắc đẹp chiếm tiện nghi của anh không không bằng… Hứ! Anh muốn ngủ hay không thì tùy, ai buồn ngủ thì người đó tự biết! Dù sao thì ngày mai…”

Lời nói còn chưa dứt thì đèn bên kia đã được tắt đi.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối đen kịt, ngay cả duỗi năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy rõ. Mà một giây sau đó, vị trí phía sau Mạnh Nguyễn lún xuống.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Mạnh Nguyễn lúc trước còn bạo gan cầm kịch bản nam chính lập tức biến thành một con chim cút, tim cô đập loạn xạ, vô thức cuộn tròn mình lại.

Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của hai người và tiếng nhịp tim ẩn trong lớp chăn bông.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Đoạt khẽ nhúc nhích, Mạnh Nguyễn lập tức ngồi dậy.

“Anh định đi đâu!”

Trong bóng tối, Thẩm Đoạt không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.

Nhưng anh lại cảm nhận được sự bất an và sợ hãi ẩn trong lời nói của cô, trong lòng không khỏi đau đớn.

Anh nắm tay cô, nói: “Anh không đi đâu cả.”

Mạnh Nguyễn sụt sịt, chui vào trong lòng anh.

“Em còn tưởng rằng anh định chạy đi mất.” Trong giọng nói cô mang theo chút nức nở: “Nếu anh dám chạy, em sẽ đánh gãy chân anh!”

Thẩm Đoạt ôm cô, truyền cho cô nhiệt độ cơ thể mình càng nhiều càng tốt, nói với cô: “Không chạy, chỉ ở đây thôi.”

Mạnh Nguyễn nắm chặt góc áo anh, cọ cọ ở ngực anh.

Một lúc lâu sau, cô nói: “Anh gầy quá.”

Thẩm Đoạt không nói gì, thầm nghĩ người thực sự gầy mới là cô.

Trước đây, khuôn mặt cô nhỏ bằng một bàn tay lớn, hiện tại lại gầy hơn một nửa; Vòng eo gầy trước đây một tay có thể ôm hết, hiện tại anh cảm thấy chỉ cần anh dùng sức một chút nó cũng có thể gãy đôi; Còn cả quầng thâm dưới đôi mắt…

Thẩm Đoạt không dám hỏi trong khoảng thời gian này cô đã trải qua những chuyện gì.

Thẩm Đoạt thở dài, nói cho cô biết lý do anh đến thành phố B.

Không nghĩ rằng, cô gái vừa nghe xong trực tiếp đẩy anh ra, quay người lại không để ý đến anh.

Thẩm Đoạt lo lắng muốn dỗ dành cô, nhưng anh cũng không biết vừa rồi mình đã nói sai ở đâu khiến cô không vui như vậy.

Cho đến khi ——

“Nếu anh không đến thành phố B, hoặc nếu anh không đến quảng trường Thời Đại, chúng ta không gặp được nhau…” Mạnh Nguyễn lau nước mắt, nuốt xuống nỗi cay đắng và sợ hãi đang trào ra trong lòng: “Có phải anh thật sự không cần tới em nữa đúng không?”

Thẩm Đoạt im lặng.

Mà sự im lặng này của anh đã chứng minh suy nghĩ trong lòng Mạnh Nguyễn —— Anh thực sự muốn chia tay.

Nếu không phải lần này gặp lại nhau trong biển người mênh mông, anh sẽ lặng lẽ bước qua nơi chứa đựng ký ức ban đầu của bọn họ như kế hoạch, sau đó trở về Tịch Giang, hoàn toàn buông bỏ tình cảm này.

Từ đó, không ai quấy rầy ai nữa.

“Thẩm Đoạt, anh là tên khốn nạn!” Mạnh Nguyễn cay đắng nói: “Tên khốn nạn!”

Thẩm Đoạt tự trách trong lòng, chống người lên vươn tay ra nhẹ ôm lấy cô: “Nhuyễn Nhuyễn, anh sai rồi.”

Mạnh Nguyễn không nói lời nào.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh sai rồi.” Thẩm Đoạt lặp lại: “Em cứ tiếp tục mắng anh đi.”

Mạnh Nguyễn xoay người đấm anh một cái!

“Mắng anh thì có ích lợi gì? Có ích lợi gì chứ?” Cô hét lên: “Trước đây em mắng anh chưa đủ sao? Anh có để câu nào ở trong lòng không vậy? Em bảo anh ngoan ngoan ở Tịch Giang đợi em, anh có chờ không? Còn nói chia tay với em! Nói chia tay!”

Mạnh Nguyễn đấm liên tục.

Thẩm Đoạt thành thật chịu đựng.

Đánh đủ rồi, đánh mệt rồi.

Mạnh Nguyễn xị mặt, nói: “Không có nếu. Anh đã đến đây rồi thì em sẽ không để cho anh đi đâu. Anh ước nguyện, em cũng đồng ý. Không ai trong chúng ta được đổi ý, không ai được phép.”

Thẩm Đoạt ôm cô vào lòng.

“Không đổi ý.” Anh nói: “Tuyệt đối không đổi ý.

Không bao lâu sau, Mạnh Nguyễn chìm vào giấc ngủ.

Mà người con trai bên cạnh cô vẫn kiên định nhìn cô như vậy, không đi ngủ.

Năm đó, khi xe cấp cứu đưa Thẩm Bân đi, ông vẫn còn hấp hối.

Thẩm Đoạt nắm tay ông, bảo ông nhất định phải kiên trì!

Thẩm Bân cười yếu ớt.

“Ba đã sớm mệt mỏi, thật sự mệt mỏi rồi.” Ông nói, một giọt nước mắt trào ra: “Người mà ba có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là mẹ con, mẹ con rời đi thật tốt. Mà con… Con, Tiểu Đoạt, ba cũng thực sự có lỗi với con. Ba xin lỗi.”

Thẩm Đoạt lắc đầu.

Anh đã lớn, không còn là cậu bé khù khờ chỉ biết sùng bái anh hùng như khi còn nhỏ.

Dù có oán hận và căm phẫn Thẩm Bân, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được một chút thất vọng và cô đơn của Thẩm Bân… Anh luôn muốn, luôn muốn thi đỗ vào một trường đại học tốt, sau đó có một công việc thật ổn định, có thể cho Thẩm Bân một tuổi già yên bình.

Như vậy, cuộc sống của Thẩm Bân sẽ tốt hơn.

“Con là con trai của ba, con họ Thẩm. Ba không thể ích kỷ mà ném con cho mẹ con được… Cho nên, ba hy vọng con đừng oán hận quyết định năm đó của mẹ con. Mẹ con cũng không còn cách nào khác.”

Nói xong, y tá phát hiện ra các số liệu trên máy không được ổn, bắt đầu cấp cứu.

Thẩm Đoạt bị bắt buông tay Thẩm Bân ra.

Thẩm Bân nhìn lên nóc xe với đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm: “Tôi thực sự có lỗi với rất nhiều người… Nhưng, nhưng cũng có người làm tôi thất vọng mà! Tôi làm tròn bổn phận, chăm chỉ làm việc, một lòng muốn chăm sóc ba mẹ, vợ con, cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp… Tại sao? Tại sao tôi lại rơi vào kết cục này chứ? Kết cục này của tôi, tôi nên tìm ai để hỏi đây? Tôi nên tìm ai…”

“Huyết áp của bệnh nhân giảm mạnh, chuẩn bị tiêm…”

Thẩm Bân đột nhiên mở to mắt, dùng hết sức lực gào lên một tiếng: “Đây là số mệnh!”

Cùng với tiếng hét này, ông ngừng thở…

Một khoảng thời gian dài sau đó, Thẩm Đoạt thường nằm mơ thấy Thẩm Bân nói những điều này với anh.

Anh càng ngày càng hiểu rõ những bất bình và phẫn uất của ba mình, bởi vì anh cũng vậy.

Anh chăm chỉ, khắc khổ chuẩn bị cho kỳ thi đại học, chỉ còn thiếu một môn nữa thôi, anh có thể nhận được giấy báo nhập học của trường đại học, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác từ đó.

Nhưng, mọi nỗ lực đều vô ích.

Anh có thể đổ lỗi cho ai chứ?

Ai phải chịu trách nhiệm cho anh đây?

Thẩm Đoạt đã nghĩ về nó rất lâu, rất lâu, cuối cùng nhận ra rằng mình không thể đổ lỗi cho bất cứ ai, cũng không ai phải chịu trách nhiệm cho những bi kịch của cuộc đời anh.

Đây là số mệnh rồi.

Nếu phải tìm ra một tên đầu sỏ gây tội nào đó, thì cũng không thể tiếp tục sống yên ổn được.

Bởi vì không ai có thể chống lại số phận được.

Kể từ đó, Thẩm Đoạt đã gác lại mọi lý tưởng và hoài bão của mình, không còn nghĩ đến cái gọi là tài năng và thiên phú nữa.

Chỉ cần tồn tại là được.

Tồn tại, mới có thể kiếm tiền, kiếm tiền mới có thể cứu sống được bà nội.

Mọi thứ khác đều không liên quan đến anh.

Mà mỗi đêm tỉnh lại sau giấc mộng, sự cô đơn vẫn không thể xóa sạch khỏi cuộc đời của anh. Chỉ có nụ cười của một cô gái.

Mặc dù Thẩm Đoạt chưa từng quên, nhưng anh cũng không dám hy vọng xa vời gì nhiều.

Vận mệnh đã mang đến cho anh những xiềng xích không thể nào phá bỏ được, bi kịch của anh cũng như bi kịch của ba mẹ anh đã sớm được mặc định, dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể thay đổi được.

Không nghĩ, không cần, không cầu, không tranh đấu.

Đây là tín điều của Thẩm Đoạt.

“Thẩm Đoạt… Thẩm Đoạt…”

Thẩm Đoạt thoát ra khỏi ký ức, nhẹ nhàng vỗ về cô gái trong lồng ngực, dịu dàng trấn an: “Anh ở đây.”

Cô gái siết chặt góc áo của anh ở trong tay.

“Đừng đi.” Cô lẩm bẩm: “Em sẽ ở bên cạnh anh… Anh đừng sợ, đừng sợ.”

Đáy mắt Thẩm Đoạt ươn ướt.

Cho dù vận mệnh như thế nào, cho dù anh đã quyết định chấp nhận số phận của mình, nhưng bây giờ, anh muốn đấu tranh!

Cho dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, cho dù kết cục có đẫm máu như nào, anh cũng không bao giờ buông tay nữa… Anh nhất định phải đấu tranh!

Thẩm Đoạt cúi người hôn nhẹ lên trán cô.

“Không đi.” Anh nói: “Ngoại trừ nơi nào có em, sau này anh sẽ không đi đâu cả.”