Khuê Anh Vi Tú

Chương 4



13

Tùy Cẩn Vũ đến Phủ Thừa Tướng hỏi tội:

“Phó Khanh Dung, không phải nàng đã mất trí nhớ sao? Cớ gì lại thân mật với Tam Đệ như thế?"

Sau khi Tam hoàng tử trở lại kinh thành thì thường xuyên mời ta đi ngoại ô ngắm hoa, ngồi thuyền hoa vãn cảnh hồ, còn đến cả Bách Hoa Các lựa chọn chút son phấn.

Sắc mặt Thái Tử dữ tợn:

“Nàng là Thái Tử Phi tương lai, cô không cho phép nàng qua lại với nam tử khác!”

“Thái Tử, thần nữ nghe phụ thân nói, thái độ của Bệ Hạ với chuyện hủy hôn cũng xuôi xuôi rồi. Chắc hẳn ít ngày nữa ngài ấy sẽ phê duyệt thôi.”

“Khanh Dung, cô tốt với nàng như vậy mà nàng thực sự muốn rời bỏ cô sao?”

“Thần nữ cũng chẳng khác gì những cô nương khắp thiên hạ, đều muốn trở thành sự tồn tại duy nhất trong lòng người thương.”

“Bất kể trước hay sau khi thần nữ ngã khỏi xe ngựa, lần nào Thái Tử cũng lựa chọn đứng về phía Hà cô nương.”

“Ân huệ cùng người khác chia sẻ Thái Tử này lớn quá, thần nữ không nhận nổi, cũng không dám nhận.”

“Khanh Dung, không phải như vậy! Nàng biết cô và Tam đệ trời sinh đã là đối thủ một mất một còn. Xuất thân của hắn tốt hơn cô, lại còn được Phụ hoàng thiên vị. Nếu không phải Thiên Hậu chế.t bất đắc kỳ tử, vị trí Thái Tử này làm sao đến phiên cô ngồi. Vi Vi là phụ tá đắc lực của cô, thay cô phát minh ra các loại vũ khí lợi hại. Sẽ có một ngày cô khiến Tam đệ thua tâm phục khẩu phục.”

“Thái Tử nghĩ nhiều rồi. Tam hoàng tử chưa từng muốn tranh đoạt với người. Thay vì ở trong bốn bức tường nơi hoàng cung này, Tam hoàng tử càng khát vọng phiêu du đất trời bao la hơn.”

Tùy Cẩn Vũ chộp lấy bả vai ta:

“Khanh Dung, sao nàng lại biết Tam đệ muốn gì? Chẳng lẽ, nàng đã nhớ lại chuyện trước kia?”

Thấy vẻ mặt hoang mang ngơ ngác của ta, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Không đâu. Nếu nàng nhớ lại chắc hẳn phải biết rõ năm đó không có cô lên tiếng thì nàng đã sớm mất mạng rồi.”

“Điện Hạ có ý gì?”

Tùy Cẩn Vũ không nói gì thêm, đẩy cửa xông ra ngoài.

14

Đêm khuya tĩnh mịch, một tiếng vang lớn đánh thức ta.

Tiểu Viên vẫn còn sợ hãi trong lòng:

“Tiểu thư, nãy nô tỳ vừa đi nhà xí, thấy có tia sét loé sáng nửa bầu trời!”

Đầu ta nảy ra một linh cảm chẳng lành.

Hôm sau, trong triều truyền ra tin tức Thái Tử dẫn người tìm được thiên thạch rơi xuống tối qua.

Hắn rêu rao khắp nơi rồi mới mang về cung nộp lên Khâm Thiên Giám.

Trên thiên thạch có khắc văn tự cổ xưa: Tam hoàng tử giế.t phụ hoàng đoạt ngôi vị, phá vỡ kỷ cương trong triều đình.

Tiểu Viên hồng hộc chạy về, lo lắng nói với ta:

“Binh lính thân tín Tam hoàng tử mang về đều đã bị nhốt lại.”

“Tam hoàng tử thì sao?”

“Bệ Hạ nửa tin nửa ngờ, giam lỏng ngài ấy ở lãnh cung, không cho phép ra ngoài nửa bước.”

Lòng ta hiểu rõ.

Hoàng Đế yêu ai yêu cả đường đi.

Sau khi Tiên Hậu đột ngột qua đời, ngài một mực không lập ai làm hoàng hậu nữa.

Ngài tuân theo nguyện vọng của Tiên Hậu, đưa chàng đi biên thùy rèn luyện để tránh xa cuộc chiến vương quyền.

Không ngờ mãi mới có thể quay về kinh thành thì lại nhận được cảnh cáo từ thiên thạch.

Ta nén lại nỗi bất an trong lòng, thì thầm vài lời căn dặn bên tai Tiểu Viên.

Tiểu Viên nghiêm mặt, rảo bước ra ngoài.

15

Chớp mắt đã đến sinh thần của Quý Phi.

Hà Vi bày cho Thái Tử dựng một sân khấu tráng lệ, rồi lại tìm người hát hay nhảy đẹp đến ngày đêm mua vui cho Quý Phi vốn thích xem kịch.

Bộ đồ ăn bát đĩa đũa thìa của cả Hoàng Đế, Quý Phi lẫn Thái Tử đều được làm bằng vàng ròng.

Hoàng Đế nửa đùa nửa thật hỏi:

“Chẳng lẽ ái phi nửa đêm sai người đi trộm quốc khố của trẫm?”

Quý Phi hờn dỗi nói:

“Bệ Hạ lại giễu cợt thần thiếp!”

Càng nhìn Hà Vi, Quý Phi càng thấy vừa lòng.

Gần đây danh tiếng của Hà Vi lên như diều gặp gió.

Nàng ta cùng Thái Tử tìm được thiên thạch, còn mua tửu lầu xa hoa dưới danh nghĩa Đông Cung.

Ý tưởng của nàng cũng rất đa dạng.

Nào là mời ngự trù về hưu trong cung làm đầu bếp Michelin chuyên nấu những món ăn vô cùng tinh xảo.

Rồi lại mở chế độ hội viên, ai muốn vào tửu lầu cũng cần phải giao một số bạc lớn.

Hình thức kinh doanh mới mẻ khiến tầng lớp quyền quý hùa nhau đổ xô đến.

Hà Vi lập tức kiếm được bộn tiền, nàng ta mang hết đi lấy lòng Quý Phi.

Ta không có tâm trạng xem kịch bèn đi đến gần ao Phỉ Nguyệt ngắm hoa, đúng lúc bắt gặp Hà Vi đang rúc vào lòng Tùy Cẩn Vũ:

“Ta làm nhiều chuyện cho chàng như vậy rồi, tới khi nào chàng mới xin Hoàng Đế ban chiếu chỉ phong ta làm Thái Tử Phi?”

“Không vội!”

Giọng hắn bình thản.

“Nhưng mà cái Bách Hoa Các kia, không phải nàng nói danh tiếng của nó đang rất tốt sao, nàng có muốn mua đứt hết để bùng nổ lợi nhuận không?”

“Hừ! Đều tại ả tình nhân trong mộng của chàng! Đang yên đang lành lại đi giới thiệu cho đám phu nhân đỏm dáng. Quản lý cửa hàng nhất quyết không chịu bán. Mới mấy tháng ngắn ngủi mà mở mười chi nhánh trong vùng, đoạt hết khách của cửa hàng son phấn ta mới mở.”

“Quang minh chính đại không được thì lén lút ngầm phá nó đi!” Tùy Cẩn Vũ nham hiểm nói.

Hà Vi không sợ chút nào mà ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ hắn:

“Thái Tử, ta yêu dáng vẻ ra tay ngoan độc của chàng chết mất! Chúng ta thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã*.”

(*tương tự nồi nào úp vung nấy)

Bọn họ mải trò chuyện, không mảy may phát hiện ra phấn thơm ta rắc trong không khí đang nhẹ nhàng bay đến gần.

Chẳng mấy chốc hai người đã như củi khô gặp lửa bốc, bén đến bập bùng.

16

Trong bụi hoa, cái yếm đào của Hà Vi rơi xuống cùng với đai lưng của Thái Tử.

Ta căn đúng lúc này mà cao giọng hô lên đầy kinh hãi.

Người người xúm lại xung quanh hóng chuyện.

Hai kẻ đang quấn lấy nhau vội vàng sửa sang lại xiêm áo.

Có người khe khẽ bàn tán:

“Ta sớm thấy Hà Vi này không vừa mắt rồi. Ban ngày ban mặt dụ dỗ Thái Tử, quá không biết liêm sỉ!”

“Nàng mở tửu lầu dưới danh nghĩa Đông Cung, còn tìm kỹ nữ giỏi ca múa từ thanh lâu về để phục vụ quý tộc và quan lại, đâu khác gì tú bà.”

Dù Hà Vi nổi danh nhưng ra tay quá tàn nhẫn.

Nghe nói để có thể chiếm đất xây tửu lầu ở vị trí đẹp nhất, nàng ta sai người phóng hoả đốt nhà ông chủ trước đây. Còn dính đến mạng người nhưng Thái Tử bao che hết cho ả.

Hoàng Đế và Quý Phi tới.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Bệ Hạ nổi trận lôi đình.

Ngài nghiêm nghị quát Tùy Cẩn Vũ:

"Đường đường là Thái Tử của một nước mà ban ngày tuyên dâm, còn mặt mũi nào đảm đương người kế vị nữa."

Lời quở trách này nặng vô cùng.

Quý Phi tức chết rồi:

“Xin Bệ Hạ bớt giận! Nhất định là ả ti tiện này mơ tưởng có danh phận đến phát điên rồi nên mới bày trò trước công chúng để bức Thái Tử thuận theo ý mình."

Hà Vi cuống quít thanh minh:

"Không phải như vậy! Ta và Thái tử có uống một chút rượu nên mới bắt đầu choáng váng mơ màng."

Hoàng Đế phái người kiểm tra rượu trái cây bọn họ đã uống, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hà Vi nỗ lực bình tĩnh lại, đột ngột nhìn về phía ta:

“Phó Khanh Dung, nhất định là ngươi động tay động chân. Nếu không sao ngươi có thể trùng hợp là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của ta và Thái Tử."

Tùy Cẩn Vũ tức giận trừng ta:

“Điều Vi Vi nói có phải là sự thật không?”

Ta quay sang Hoàng Đế, trưng ra vẻ mặt bi thương nói:

“Như Bệ Hạ thấy đấy, có Hà cô nương ở đây thì Thái Tử sẽ vĩnh viễn không đứng về phía thần nữ.”

Hoàng Đế nhận ra quyết tâm trong mắt ta, ngài trầm ngâm một lát rồi nói:

“Dưa hái xanh không ngọt, hôn ước coi như bỏ!”

Tùy Cẩn Vũ không dám tin, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Ta khom lưng thật sâu hành lễ.

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười đắc ý.

Hà Vi đúng là tốt nghiệp chuyên ngành hóa học, nhưng nàng ta sao biết được.

Là ta đã yêu cầu Bách Hoa Các chế riêng một loại thuốc kích thích tình dục không màu không vị lại còn tan trong nước!