Khước Lục

Chương 32



Đã mấy lần Chu Thải Thải muốn đến Đại học H dạo chơi, nhưng lần nào Diệp Kiều Lục cũng nói không rảnh.

“Ngay cả thời gian để ngủ mình còn không có, chứ nói gì đến chuyện yêu đương.” Học bù, dự thi, vẽ phong cảnh, sau đó lại còn bài thiết kế lớn cuối học kỳ, Diệp Kiều Lục bận ngập mặt.

Anh Nhị Cẩu từ sớm đã biến thành mây mù bay tít đến tận chân trời rồi.

Thật đáng thương cho Nhị Cẩu.

“Bớt làm màu đi!” Chu Thải Thải giả vờ tức giận, “Ảnh chụp của hai người lan truyền khắp trên diễn đàn trường học rồi. Ôm nhau cũng chặt thật đó.”

Diệp Kiều Lục sửng sốt, “Ảnh nào?”

“Ảnh của cậu cùng với đại soái ca. Nghe chủ đề tài kể lại đó chính là một tiết mục cường bạo ngang ngược.” Chu Thải Thải chỉ hận bản thân mình hôm đó không có mặt ở hiện trường.

“Ồ…” Diệp Kiều Lục nghe thế liền hiểu ra, ngay lập tức thanh minh: “Không phải là cường bạo ngang ngược, là cầu mà không được.” Không ngờ lại còn có cả ảnh chụp nữa, cô cứ nghĩ rằng ôm xong là xong rồi.

Chu Thải Thải líu cả lưỡi, “Cậu… cậu gặp được cái vận gì vậy…”

Diệp Kiều Lục cười cười, không trả lời. Cô đã bắt Diệp Kính ôm thì cậu ấy có dám không ôm không? Ha ha.

Cô có một thắc mắc khác, “Trường mình có diễn đàn sao?”

“Diễn đàn tự phát. Năm nay hai tên đẹp nhất trường đều nằm trong khoa bọn cậu.” Chu Thải Thải nổi giận, lặp lại câu nói vừa nãy: “Rốt cuộc cậu gặp được vận may gì vậy!”

Diệp Kiều Lục lại thất thần, “Hai người đó là ai?”

“…” Chu Thải Thải không còn gì để nói. “Hai tên đó, là Diệp Kính nhà cậu và Trâu Tượng.” Đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Diệp Kiều Lục phản đối, “Trâu Tượng còn kém xa Diệp Kính.”

“Dừng, Diệp Kính là của cậu, Trâu Tượng là của nữ sinh toàn trường.” Chu Thải Thải rên hừ hừ, nếu so sánh thì Trâu Tượng có nhiều điểm tốt hơn.

Diệp Kiều Lục tựa vào sofa, nhìn thấy Diệp Kính vừa tắm xong đi vào phòng, cô liền nói: “Mình phải học bù rồi, cứ như vậy đi.”

Chu Thải Thải nói tạm biệt rồi cúp máy.

Diệp Kiều Lục co chân lại, “Đêm nay bắt đầu ôn tập đi, chỉ bảo cho mình một chút về nội dung chủ yếu của cuộc thi.”

Diệp Kính gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cô nghiêng mình về phía trước, tiến đến gần cậu ngửi ngửi, sau đó lại ngửi lên cánh tay của mình. Quái lạ, sao mùi của cậu ấy khác với của mình.

Diệp Kính nhìn cô, mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt buông xuống trán.

Cô ngẩng đầu, “Cậu dùng sữa tắm hương chanh mình mua à?”

“Ừ.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, có lẽ là mùi của con trai khác với con gái thôi. “Diệp Kính, cậu có thấy mặt mũi Trâu Tượng đẹp trai hơn cậu không?”

Diệp Kính lạnh lùng, “Nhảm nhí.”

“Hiện tại cậu đang giữ vị trí đẹp trai nhất đó, thế mà cũng không biết.” Lúc nào rảnh rỗi cô phải vào diễn đàn nâng cao giá trị sắc đẹp của Diệp Kính lên mới được. Tâng bốc để cậu càng được tiếng đẹp trai hơn cả Giang sư huynh đã tốt nghiệp Học viện Điện tử viễn thông mà Chu Thải Thải sùng bái ba năm trước.

Cô mở sách giáo khoa ra, lại nghĩ tới một chuyện. “À phải rồi, hôm đó mình để cho cậu cầu mà không được, không biết đã bị người nào chụp ảnh lại rồi. Cậu có sợ không?”

“Cậu có muốn ôn tập không?”

“Cậu có sợ không?” Cô gặng hỏi.

Cậu thảnh thơi dựa vào tay vịn ghế sofa, “Cậu không sợ thì mình sợ cái gì?”

“Cậu có cả đống người theo đuổi, bức ảnh kia tung ra thì cậu sẽ mất hết giá thị trường đó.” Thời gian này lúc đến trường, nữ sinh vây quanh cậu càng ngày càng ít đi.

“Cậu đi theo mình ăn chực uống chùa lâu như thế, cho dù mình có thị trường tốt thì cũng bị cậu đảo lộn hết.”

“Với quan hệ này của chúng ta, sao lại nói là ăn chực uống chùa chứ? Mà mình cũng vẫn mời cậu ăn mà.” Cảnh tượng ở bên trong quầy ăn vặt vẫn đang rành rành trước mắt này.

“Ừ, 10 đồng.” Diệp Kính tuyên bố sự thật.

“Đó là thành ý, cậu không hiểu sao? Sinh hoạt phí của mình kém xa cậu mà.” Ánh mắt Diệp Kiều Lục trợn tròn, “Nếu cậu cũng mời mình ăn 10 đồng, chỉ cần ăn no là mình cũng sẽ rất vui vẻ.”

Diệp Kính giơ tay vén mấy sợi tóc lộn xộn của cô, “Vì để báo đáp tấm lòng thành của cậu, chờ khi nào cậu thi bổ túc năm nhất xong, mình sẽ mời cậu ăn tổ yến bào ngư vi cá.” %dien^dan(le%quy&don@

Cô vừa mừng vừa lo, quên luôn cả hiếu kỳ đối với động tác bất thình lình của cậu. “Diệp Kính, ngày kia mình lại mời cậu ăn cơm 10 đồng. Phải rồi, bây giờ mình cho cậu 10 đồng luôn.”

Diệp Kính chặn ngang ý định đi lấy ví tiền của cô, “Bây giờ, ôn tập. Cứ kéo dài mãi là lại phải ngủ muộn, cậu sẽ trở thành em gái mặt mụn mất.”

Diệp Kiều Lục hốt hoảng ôm mặt. “Vì sao cậu cũng thức đêm mà lại không nổi mụn chứ?”

“Đẹp từ trong trứng.”

Cô hận bốn chữ này quá mà.

--

Mô hình dự án bị Thang Ngọc vô tình ném lộn xộn, không ngờ lại trở thành phiên bản chỉnh sửa cuối cùng.

Diệp Kiều Lục bận rộn trong việc chỉnh sửa lại mô hình. Hôm đó cô đang nằm bò trên bàn cắt giấy.

Đúng lúc Diệp Kính bước vào trong phòng, nhìn thấy thế liền lạnh nhạt liếc mắt, “Xuống dưới.”

Giọng điệu của cậu nghiêm trọng cứ như cô vừa mới làm sai chuyện gì, giật cả mình, “Có cái nào làm không đẹp sao?”

“Xuống dưới.” Diệp Kính thấy cô nhổm dậy, váy ngắn ngang gối bị co lên tận đùi. Cậu tiến đến gần ngăn cản mấy ánh mắt khác giúp cô rồi giơ tay ôm thẳng cô xuống dưới.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, “Cậu làm gì vậy?”

“Ôm một cái, cầu mà không được.” Cậu lạnh mặt kéo váy cô xuống.

“Nhưng mình có bảo cậu cầu mà không được đâu?” Tự cậu nhảy vào ôm chứ.

“Leo lên leo xuống thì đừng có mặc váy.”

“Ừ nhỉ…” Giờ cô mới ngộ ra, nói thầm, “Mình đã mặc quần an toàn rồi, mẹ dạy như vậy.” Nói xong cô liền mím môi cười.

“Quần an toàn không che được đùi.” Vẻ mặt Diệp Kính dần dần hòa hoãn lại, “Trên bàn nhiều vật liệu thế này, lỡ quệt phải bị thương thì sao?”

Giọng nói cậu ta đầy vẻ lo lắng khiến cho cô gật đầu lia lịa.

Sau đó, Diệp Kính mở máy tính ngồi vẽ mô hình, những người còn lại phụ trách chỉnh sửa tài liệu. Đã đến ngày phải nộp bài cho cuộc thi rồi.

Cả bản vẽ và mô hình, đều do thầy giáo mang đến thành phố S nộp.

Phê bình đánh giá phải hết hơn nửa tháng.

Trong thời gian chờ đưa ra kết quả, mọi người lại tiếp tục làm thiết kế lớn cuối kỳ.

Lần này vẫn là hai người lập thành một tổ.

Diệp Kiều Lục nhớ lại hôm qua đã dặn đi dặn lại Diệp Kính không biết bao nhiêu lần, “Nhất định cậu phải ở cùng tổ với mình.”

Lần nào cậu cũng trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

Thầy giáo phân chia nhiệm vụ cho các sinh viên. Sau hai đợt làm bài tập thiết kế nơi ở, bài tập cuối kỳ lần này thầy giáo đưa đến một địa điểm thi mới. Nơi làm thiết kế lớn cuối kỳ là ở trong Đại học thành phố, xây dựng công trình công cộng.

Vừa nghe đến Đại học thành phố, Diệp Kiều Lục liền vui vẻ. Thầy giáo vừa đi khỏi thì cô chạy ngay đến chỗ Diệp Kính ngồi, cười nói ha hả, “Khu vực thiết kế là ở trong Đại học thành phố, chỗ đó cậu không quen thuộc nhưng lại là địa bàn cũ của mình.” Tất cả sự đắc ý đều hiện hết lên trên mặt. D^d$l&q%d

Diệp Kính nhướn mày nhìn cô. “Cậu mời khách?”

Từ nhỏ đến lớn, bất cứ lúc nào cô có một chút lợi hại hơn cậu thì vẻ mặt của cô đều phấn khởi không để đâu cho hết, cười nói vui vẻ, xinh đẹp tràn đầy sức sống. Cứ như đánh bại cậu là một chuyện cực kỳ vinh quang của cô.

Khuôn mặt cô tròn đầy nhưng ngũ quan lại rất có góc cạnh.

Mũi cô không cao nhưng đường nét lại dịu dàng.

Điểm đối lập đặc trưng này tạo nên nét độc đáo riêng của cô. Người khác chỉ coi cô là kẻ mập mạp chứ không hề thấy được ánh hào quang lúc tự tin của cô.

Diệp Kiều Lục sảng khoái đáp ứng, “Mình biết chỗ đó có một quán ăn rất ngon, mình mời cậu.”

“Mười đồng?”

“Không, chỉ tám đồng thôi.” Đa phần các cửa hàng ăn ở Đại học thành phố đều do người dân bản xứ mở ra, cho nên rẻ hơn so với ở đây.

Diệp Kính hiểu rõ ‘tấm lòng’ mời khách của cô.

Diệp Kiều Lục nghĩ nghĩ, “Sáng mai mình cùng đi nhé, buổi chiều còn phải chạy về học lớp Nguyên lý thiết kế.”

Cậu đồng ý.

Ủy viên sinh hoạt ngồi ở hành lang bên cạnh nghe được, quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

Hồi năm thứ nhất, bạn cùng phòng của Diệp Kính nói rằng gia cảnh nhà Diệp Kính rất giàu có, đồ ăn cái mặc đều không tầm thường. Muốn mời Diệp Kính ăn cơm cũng phải đến một cửa hàng sang trọng.

Sau khi Diệp Kiều Lục chuyển trường sang đây, đột nhiên Diệp Kính lại trở nên bình dân hơn, đi ăn khắp các cửa hàng trong phố ẩm thực cùng với cô.

Hiện giờ lại càng suy đồi đến mức nhẫn nhịn đi ăn cơm mười đồng với tám đồng.

Đây đúng là một loại đau thương không nói thành lời…

--

Địa điểm của bài thiết kế lớn là một học viện nào đó trong Đại học thành phố. Địa hình hình tam giác, rộng gần 24000 mét vuông, giới hạn cao nhất là 40 mét, tỷ lệ khối lượng là 2.2.

Gần đây thành phố D đang phát triển thí điểm nền công nghiệp xây dựng nhà ở kỹ thuật số. Mà trong thư yêu cầu của nhiệm vụ đã nói rõ ràng rằng, hạng mục thiết kế lần này cần phải xây dựng một khu kinh doanh thương mại dựa trên những tin tức hiện đại, bao gồm luôn cả buôn bán và văn phòng.

Đi thực địa với Diệp Kính lần này khác hoàn toàn với lần trước đi với Trâu Tượng. Diệp Kiều Lục cảm thấy Trâu Tượng chỉ lo chơi đùa bỡn cợt.

Diệp Kính lại không phải như vậy.

Cậu chỉ cần đứng im một chỗ không lên tiếng cũng đã đủ xuất sắc hơn rồi.

May mắn là hôm nay trời đầy mây, cho nên cô vui vẻ thoải mái đi khắp cả mấy con đường xung quanh.

Trí tưởng tượng về không gian của Diệp Kiều Lục không bằng Diệp Kính.

Nhưng kiến trúc lại không thể tách rời yếu tố con người, riêng điểm này thì cô không thua kém cậu ấy.

Xây dựng công trình công cộng chính là nghiên cứu hành vi và tâm lý con người, từ đó nâng cao mức giá trần tùy theo khu vực. Thông qua các tuyến đường sẽ định giá được các khu vực liền kề nhau.

Sau đó, hai người lên xe bus đi về khu giảng dạy của Đại học H.

Diệp Kiều Lục muốn thực hiện lời hứa mời khách.

Diệp Kính biết cô mời ăn bữa cơm tám đồng, cho nên khi cậu nhìn thấy quán ăn bản chất chỉ là một cái lán căng lên ngay bên cạnh ruộng thì cũng vẫn bình tĩnh như thường.

Đúng lúc đó, Chu Thải Thải nhắn tin đến hỏi Diệp Kiều Lục đang ở đâu.

Diệp Kiều Lục thành thật trả lời.

Chu Thải Thải vừa nghe thấy có Diệp Kính ở đó, liền muốn chạy đến ngay lập tức.

Diệp Kiều Lục hỏi, “Diệp Kính, bạn cùng phòng năm nhất của mình tên là Chu Thải Thải, cậu ấy cũng muốn ăn cơm cùng mình, có được không?”

Diệp Kính “Ừ” một tiếng lạnh nhạt.

Thấy Diệp Kiều Lục đồng ý rồi, Chu Thải Thải lập tức lao ra khỏi ký túc xá, nhảy lên xe đạp đi đến cửa hàng ăn tám đồng.

Sinh ra đã có khứu giác nhạy bén với trai đẹp, cho nên ngay từ khoảng cách rất xa mà Chu Thải Thải đã nhìn thấy được bóng lưng của Diệp Kính. Mái tóc ngắn chỉnh tề cùng với áo trắng sạch sẽ.

Chu Thải Thải cảm động: Thế này mới là tuổi thanh xuân chứ.

Chớp mắt thêm cái nữa, cô đã thấy Diệp Kiều Lục đang vẫy tay với cô.

Chu Thải Thải cười tươi, dựng xe xong liền chạy tới. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Kiều Lục, “Hôm nay cậu mới có thời gian quay về đây thăm mình hả?”

“Mình đến để đánh giá thực địa.”

Chu Thải Thải chịu đựng đả kích, “Cậu không thể nói là vì nhớ mình sao?”

Diệp Kiều Lục cười lắc đầu, “Mình đến là vì bài tập mà.”

Chu Thải Thải bất lực. Có điều suy nghĩ lại, có một cơ hội đường đường chính chính tiếp cận với trai đẹp thì cũng đủ lắm rồi. Trò truyện một lúc cô mới phát hiện, ngoài ‘ừ’ ra thì Diệp Kính hoàn toàn không nói đến chữ thứ hai.

Đến lúc Diệp Kính đứng dậy đi rót trà, Chu Thải Thải mới vội vàng hỏi, “Cậu ấy là người ít nói hay là không hoan nghênh mình đến ăn cơm vậy?”

“Cậu nói Diệp Kính à?” Diệp Kiều Lục đặt chén trà xuống, nở nụ cười, “Cậu ấy là như vậy đó, cậu thông cảm. Đừng thấy cậu ấy lạnh lùng vô tình, thực ra cậu ấy cũng nhiệt tình lắm.”

Cả quãng thời gian sau đó Chu Thải Thải đều không hề cảm nhận được sự nhiệt tình của Diệp Kính, nhưng cô lại phát hiện ra cậu ta và Diệp Kiều Lục rất ăn ý nhau.

Ví dụ như hai người bọn họ đi rót trà cũng chỉ cần trao đổi ánh mắt.

Trên diễn đàn tự phát của trường, tận mấy tháng mới có tin tức của Diệp Kính.

Đợt trước có một fan nữ của Diệp Kính rất điên cuồng ngang ngược, chỉ cần người khác viết bài thể hiện một chút ý đồ gì đó với Diệp Kính thì nhất định cô ta sẽ tới ‘tiêu diệt’ chủ đề đó, khiến cho tất cả các nữ sinh ai nấy cũng đều bất an. D#d@lqd

Đến kỳ nghỉ hè liền nghe nói fan nữ cố chấp não tàn này đã xuất ngoại rồi. Từ lúc đó diễn đàn mới dần dần mở lại những chủ đề liên quan đến Diệp Kính.

Đến năm thứ hai, bên cạnh Diệp Kính lại lòi ra một kẻ mập mạp, ngay cả lúc lên lớp học thì cậu ta cũng ngồi cạnh cô ấy. Các bạn học trong cả sáu lớp khoa Kiến trúc đều bùng nổ tin tức Diệp Kính bị kẻ mập mạp tiếp cận thành công.

Chỉ trong một đêm, toàn diễn đàn kêu khóc om sòm.

Kẻ mập mạp đó gắn bó cứ như hình với bóng với Diệp Kính, ai cũng không dám động vào cô ấy. Vốn là kẻ mập mạp bị phân đến ký túc xá của học viện khác, nhưng sau đó lại có tin đồn là cô ấy không sống ở trong trường.

Chu Thải Thải nhìn thấy ba chữ ‘kẻ mập mạp’ kia liền biết ngay đó là Diệp Kiều Lục.

Chủ đề tài suy đoán: Chẳng lẽ cô ấy đã sống chung với Diệp Kính rồi? Hậu quả chính là chủ đề tài kia bị dân chúng đuổi theo mắng chửi xối xả suốt hai ngày.

Từ đó chẳng ai dám đoán bừa nữa.

Liền sau đó, tên tuổi của Trâu Tượng lại vang đội khắp trên diễn đàn, Diệp Kính trở thành kẻ mai danh ẩn tích.

Chu Thải Thải chống cằm nhìn Diệp Kính chăm chú.

Trong một đề tài ưu tiên của diễn đàn, ba năm trước Giang sư huynh đã từng khiến cả Đại học H phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình. Có điều anh ta thay bạn gái liên tục, có rất nhiều tiếng xấu. Hơn nữa điều kiện lựa chọn bạn gái của anh ta lại cực kỳ khó khăn, người ngoài cuộc chỉ có thể ngưỡng mộ và hy vọng.

Nhưng Giang sư huynh và Diệp Kính lại hoàn toàn không giống nhau.

Một người thì khí chất lạnh lùng băng giá toát ra từ trong xương tủy, người lạ chớ đến gần.

Còn Diệp Kính thì lại có xu hướng bộc lộ hết ra ngoài mặt, nếu như tháo bỏ cái vẻ thờ ơ hờ hững kia đi thì khuôn mặt cậu toát lên một sự mê hoặc khó cưỡng được.