Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 117: Một ngày tốt đẹp lại bắt đầu rồi!



Ba người đi xa trong lúc nói chuyện.

Những bạn học khác người thì trầm tư suy nghĩ, người có vẻ mặt oán giận, còn có người chửi lấy chửi để Tả Tiểu Đa ỷ mạnh hiếp yếu hoành hành ngang ngược. vân vân, rối rít tản ra.

Người đều đi.

Lúc chỉ còn mỗi một mình Trình Phương Chỉ...

Mộc Vân Phong chậm rãi đi đến.

Trình Phương Chí nhếch miệng, cúi đầu.

“Quá lỗ mãng rồi!" Mộc Vân Phong tức giận nói.

Trình Phương Chí gật đầu nhận sai, rồi lại lập tức hung hăng nói: “Nhưng tên Tả Tiểu Đa này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Chuyện đến đây coi như là cho qua đi!" Mộc Vân Phong nghiêm giọng nói: “Ngày mai phải mang Tỉnh

Nguyên Đan thật, đừng mang khụ khụ..."

Trình Phương Chí gật đầu.

Khi Tả Tiểu Đa về nhà, cha mẹ đang thấp giọng nói gì đó.

“Nói gì mà vui thế ạ?” Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Ta có một tin tốt quan trọng muốn tuyên bố.”

Tả Tiểu Niệm ở một bên điên cuồng trợn trắng mắt.

“Lại có tin tốt?"

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lập tức dừng việc thì thầm, thò đầu ra từ trong phòng bếp.

“Hôm nay ta chính thức thăng cấp lên làm đại ca của lớp, vị trí đầu tiên!"

Tả Tiểu Đa mặt đầy kiêu ngạo, còn có chí đắc ý mãn, hăng hái phấn chấn, dương dương đắc ý.

Mặc dù chuyện này còn chưa chính thức, nhưng vị trí đầu tiên của chính hắn nhất định là chạy không thoát. 4 Ngày mai, ngày mai nhất định có thể chính thức.

'Thậm chí là đứng nhất toàn khối cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, không thấy lớp một được xưng là mạnh nhất khối cũng bị mình cưỡng chế áp chế cả ngày đấy sao, cùng nhau lên đánh cũng không đủ cho mình đánh nữa!

Con đường cường giả, chính là cô độc như vậy. Vĩnh viễn cô độc đứng ở vị trí thứ nhất.

Nghe thấy tin tốt khó tin như vậy, trên mặt Tả Trường Lộ xuất hiện nụ cười không thể át được: “Dẫn đầu?”

Tả Tiểu Đa cười ha ha, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chính là dần đầu, chính là đứng nhất!”

Sự kiêu ngạo này đúng là ngất trời!

Đạt được xác nhận lần hai, Ngô Vũ Đình bắt dầu vui vẻ ra mặt: “Thật sự là ít nhiều cũng nhờ chị ngươi cả!”

Tả Tiểu Đa: “222?”

“Nếu không phải chị ngươi cầu sư phụ nàng kèm cặp ngươi, ngươi có thể lấy được hạng nhất chắc? Có thể chiếm được vị trí dẫn đầu chắc?”

Ngô Vũ Đình vui mừng nói: “Lần trước ngươi cũng chỉ đứng thứ mười chín, lần này trực tiếp nhảy lên đầu, đây chính là cây vạn tuế ra hoa, gỗ mục thành tài, người †a phải mất bao nhiêu tâm huyết thì mới có tiến bộ lớn như vậy chứi”

Tả Tiểu Đa ngày càng trợn tròn mắt, ta... Sao ta lại thành cây vạn tuế, gỗ mục nữa vậy?

Ngô Vũ Đình vui đến cười toe toét: “Tả Trường Lộ, còn không mau đi mua ít đồ ăn, mua thêm hai bình rượu nữa, tối nay lại chúc mừng một phen, chúc mừng Tiểu Đa của chúng ta có minh sư chỉ điểm, rốt cuộc thông suốt.”

Tả Trường Lộ đi ra từ phòng bếp, vừa đi vừa móc túi tiền ra, thấy Ngô Vũ Đình liếc qua bên này, trong lòng không khỏi run lên, suýt nữa thì mắc lừa!

Tả Trường Lộ vừa tạo dáng móc tiền vừa nói: “Đi ngay đây, ơ ta không mang tiền, hai ngươi người nào chỉ tiền người nào mua rượu và thức ăn thế?”

Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm: “...”

“Ta chỉ tiền.” Tả Tiểu Niệm rất dứt khoát.

“Ta làm chân chạy.” Tả Tiểu Đa cũng rất dứt khoát, không phải bỏ tiền là được.

Thế là Tả Tiểu Đa cầm tiền đi mua rượu thịt, nhưng dọc đường đi hắn luôn cảm giác thấy có chỗ nào không đúng?

Không phải vì tiến bộ của ta mà chúc mừng mới uống rượu sao?

Tại sao cả nhà lại chỉ có một mình ta làm việc vậy? Đừng nói là dọc đường đi, mãi đến khi mua xong rượu thịt quay trở về nhà rồi, Tả Tiểu Đa cũng không nghĩ ra lý do, chỉ có thể kết luận lại là có vẻ như logic của cha mẹ với logic của mình không giống nhau lắm.

Hừ, bọn họ còn không hiểu cái gì là tâm thái của cường giả!

Cường giả! Chính là nên gánh vác nhiều hơn!

Bầu không khí của buổi tiệc mừng buổi tối vô cùng hài hòa, tràn đầy vui vẻ hòa thuận.

Sau khi Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình trải qua suy tính thiệt hơn, ưu tâm lo lắng lúc đầu, thế nhưng bây giờ là hai phần mong đợi hy vọng Tả Tiểu Đa có thể trở nên mạnh hơn, ưu tú hơn, càng mạnh càng tốt, càng ưu tú càng tốt!

Càng mạnh thì nắm chắc cơ hội vượt qua nguy hiểm càng lớn!

Mà hôm nay, Tả Tiểu Đa khiến cho hai người họ. ngạc nhiên vui mừng đã trực tiếp bắt đầu kiêu ngạo rồi.

Tả Tiểu Đa thấy ở đây, dứt khoát thêu hoa trên gấm, dâng vật quý Tinh Hồn thạch vừa đến tay đưa ra: “Cha, những cái này đều cho cha, đem đi bán, phụ cấp chỉ phí sinh hoạt gia đình.”

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực ưỡn bụng, cố gắng làm ra vẻ bình thường, thận trọng nói: “Con lớn rồi, sau này cái nhà này, đều giao cho con là được.”

Lại có thể là dáng vẻ của một người làm chủ gia đình như vậy.

“Ha Ha.... Ngươi muốn mưu quyền đoạt vị?”

Tả Trường Lộ cười mà như không cười liếc mắt nói: “Trâm còn chưa chết đâu.”

Tả Tiểu Đa gượng cười: “Phụ hoàng thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.”

Trải tay nải ra, Tả Trường Lộ mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.

“Cái này..... Những cái này đều là đồ cao cấp đó."

Tả Trường Lộ ở phương diện thẩm định Tinh Hồn thạch chính là một người trong nghề, chỉ là nhìn hình dạng và màu sắc của đá, trong nháy mắt đã có thể phán đoán ra những Tỉnh Hồn thạch này đều là loại hàng thượng hạng, bên trong có đồ tốt thâm tàng, cụ thể là tốt bao nhiêu đương nhiên là chưa thể nào biết được, nhưng từ trung phẩm trở lên là cái chắc, chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn!

Lấy ra loại Tinh Hồn thạch đẳng cấp như thế này, đối với những người yêu thích Tinh Hồn thạch chuyên nghiệp mà nói, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều sáng mắt lên, vung tiền như rác, khỏi phải nói, quả nhiên là mặt hàng cao cấp hiếm có!

Trong nháy mắt liền xuất hiện loại cảm giác yên lòng tuổi già.

Người con trai này, không nuôi phí công rồi!

“Ở đâu ra vậy?”

“Lúc trước con xem tướng cho một người.....Tả Tiểu Đa giải thích một phen: “..... Cuối cùng tất cả bọn họ đều đi về hướng Bắc, tránh được tử kiếp, còn thu hoạch được lợi ích vô cùng to lớn, sau khi trở về thì đưa tới coi như quà cảm ơn.”

“Cho nên con mượn hoa dâng Phật, cố ý dâng tặng phụ hoàng để đổi lấy một nụ cười của phụ hoàng.” Tả Tiểu Đa thừa dịp nịnh hót.

Ngoại trừ Tinh Hồn thạch, còn có thù lao là 20000 tệ.

Câu nói này hắn không có nói ra, chỉ vụng trộm bổ sung ở trong lòng, cũng coi như là báo cáo với cấp trên.

Nhỡ mà “sểnh' miệng nói ra, xác định là bị “giữ hộ” là cái chắc.

“Trầm xin vui lòng nhận vậy!" Tả Trường Lộ một mặt thận trọng nói.

“Có điều.... bản lĩnh xem tướng này của con...”