Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 122: Nhận lỗi, nghi ngời (2)



“Nếu ngươi đủ thông minh, chắc chắn phải bị quyền của Tả Tiểu Đa đánh cho tỉnh ngộ, nếu ngươi còn chìm đắm trong khuôn mặt xinh đẹp của mình, cho rằng người khác phải nhường nhịn ngươi, vậy thành tựu của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là một lọ hoa, còn chưa biết lúc nào sẽ thành lọ hoa hết đời!”

Nói xong, Cát Viễn Hàng hồn nhiên không để ý tới Ông Thi Đình đã tức giận đến mức cả người run rẩy, bước nhanh về phía lớp 9.

Phía sau hắn, Chu Vân, Tào Phi Vũ và chừng hai mươi người cũng đang đi theo.

“Chúng ta không phải nhận sai vì sợ! Chúng ta đang dũng cảm đối mặt với sai lầm! Nam tử hán đại trượng phu, làm sai, thì phải nhận!”

“Nhưng ta vẫn căm hận Tả Tiểu Đa!”

“Ta cũng vậy! Một ngày nào đó ta sẽ đánh bại hắn!”

“Nhất định phải đánh cho hắn một trận!”

“Nhất định có ngày đó!”

Tả Tiểu Đa đưa Hồ Nhược Vân trở về, rồi lại nhanh như chớp quay về lớp học, phòng học lớp 9 ngay lập tức bùng nổ tiếng hoan hô giống như đang nghênh tiếp anh hùng, kéo dài liên tục, thây Tần vẫn hờ hững như trước, không biết trong lòng có được an ủi hay không.

Một lát sau, nhìn thấy thời gian lên lớp sắp đến, Tân Phương Dương chậm rãi bước lên bục giảng, lại nghe thấy tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Cửa phòng học mở ra ngay lập tức, hai mươi hai học. sinh lớp 1 nối đuôi nhau tiến vào, trạng thái nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Tả Tiểu Đa đứng lên theo bản năng: “Sao, còn không phục, lại tìm tới cửa làm quá lên à? Thật sự có dũng khít"

“Chuyện bây giờ chúng ta cần làm không liên quan gì tới ngươi, món nợ của chúng ta sau này sẽ tính!”

Cát Viễn Hàng lạnh lùng nói. Sau đó nói với Tân Phương Dương: “Thầy Tần, chuyện buổi sáng hôm qua, là chúng ta làm sai, hôm nay đến một là xin lỗi thầy, hai là xin lỗi thầy giáo Lý Thành Long, và xin lỗi tất cả các bạn học lớp 9.”

Hai mươi hai người xếp thành ba hàng, chỉnh tề nghiêng mình: “Xin lỗi, thây Tần!”

Sau đó xoay người, Cát Viễn Hàng hét lớn m: ng: “Tả Tiểu Đa, ngươi tránh ra, chỗ này không có phần của ngươi.”

Tả Tiểu Đa gãi gãi đầu: “Xin lỗi lớp 9 chúng ta, sao không có phần của ta?”

Trong mắt Cát Viễn Hàng suýt chút nữa phun ra lửa: “Ta đã nói, món nợ của chúng ta sau này sẽ tính, nhưng chắc chắn không bao gồm bây giời”

“Được được được, ta tránh ra còn không được sao.” Tả Tiểu Đa đảo mắt xem thường: “Ai mà thèm lời xin lỗi của các ngươi...”

Nói xong còn trốn xa chút.

“Xin lỗi các bạn!”

Lại khom người chào.

Sau đó, hai mươi hai người cùng nhau đi đến trước mặt Lý Thành Long, lại chỉnh tề nghiêng mình: “Xin lỗi, thầy Lý! Là lỗi của chúng ta! Ngày hôm qua chúng ta đã mắc lỗi với thầy, xin thầy lượng thứ, đừng chấp nhặt chúng ta!”

Tiểu mập mạp hơi há hốc mồm, tay chân cứ luống cuống, phản ứng không hiểu.

Cát Viễn Hàng nói: “Cho dù bây giờ người có thân phận gì, nhưng lúc lên lớp dạy chúng ta chính là thầy giáo của chúng ta. Lúc đó chúng ta không tôn kính không lễ phép với người, chính là xúc phạm bậc thây, cho nên chuyện ngày hôm qua, từ đầu đến cuối đều là lỗi của chúng ta. Xin lỗi, thây Lý, mong người tha thứ!”

Trong mắt Lý Thành Long nổi lên hơi nước, âm thanh run rẩy nói: “Ta chấp nhận lời xin lỗi của các ngươi.”

Ở một bên khác, Tả Tiểu Đa lườm hắn một cái.

Thật không có triển vọng, vậy mà đã chấp nhận rồi...

Cát Viễn Hàng và khoảng 20 bạn học đứng dậy, quay đầu nói với Tân Phương Dương: “Một câu xin lỗi, cũng không thể bù đắp cái gì. Cho nên chúng ta đã chuẩn bị một vài tâm ý khác.”

“Đây là hai bình Tinh Lực Đan, tất cả các bạn học lớp 9 ngoại trừ Tả Tiểu Đa, mỗi người đều có một viên, ngoài ra còn có 340 nghìn Tỉnh Nguyên, ngoại trừ Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, mỗi người 10 nghìn.”

“Thanh kiếm này là quà xin lỗi chúng ta tặng thầy Tần, Ta nghe nói bội kiếm lúc đầu của thầy Tần, bị bẻ gảy trong cuộc chiến năm xưa, cho nên tối hôm qua ta †ìm trong kho vũ khí của cha ta, kính xin thầy Tân đừng chê.”

“Đây là một bộ cổ thư bản đơn lẻ, tổng cộng có 18 cuốn, ghi chép một vài kỳ văn dị sự, nghe đâu có lịch sử mấy ngàn năm, biếu tặng thầy Lý Thành Long, dùng để thể hiện sự day dứt chân thành của chúng ta.”

Cát Viễn Hàng lại khom người: “Xin lỗi.”

Tân Phương Dương nhíu nhíu mày: “Có thái độ này là được rồi, những quà này các ngươi cầm về đi

“Phạm sai lầm thì nên trừng phạt việc phạm sai lâm, cũng nên có thành ý tạ lỗi, tâm ý nhỏ nhoi chỉ sợ bù đắp không đủ, làm gì có đạo lý cầm về.” Cát Viễn Hàng nói: “Chúng ta xin phép.”

Tả Tiểu Đa ở bên cạnh vò đầu bứt tai.

Cái quái gì vậy, mỗi một thứ đồ đều phải cố ý nêu rõ một câu: ngoại trừ Tả Tiểu Đa...

Chắc căm hận ta biết bao nhiêu!

Mỗi người 10 nghìn Tinh Tệ?! Mỗi người một viên Tinh Lực Đan? Thành ý tạ lỗi quá đủ rồi?!

Nhiều đồ hối lộ như vậy... Lại không có ta! Hu hu hu...

Tân Phương Dương lặng im suy nghĩ một lát trên bục giảng, chờ lúc Cát Viễn Hàng sắp đi ra ngoài, bỗng nhiên hỏi một câu: “Cát Viễn Hàng, ta hiểu ngươi không nhiều, nhưng tự tin hai mắt không mù, với tính cách và thái độ làm người của ngươi mà nói, chuyện sáng hôm qua, vừa mới xảy ra nếu bị ngươi ngăn lại, tình hình chắc chắn sẽ không phát triển đến mức độ như vậy mới phải!”

Trên mặt Cát Viễn Hàng biểu lộ vẻ hiển nhiên, đứng lại xoay người: “Cám ơn lời khen của thầy Tần, thật ra mọi người cũng cảm thấy rất kì lạ đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua.”

“Các bạn học lớp chúng ta tuy không dám nói mình là quân tử khiêm tốn cái gì, nhưng thân là võ giả, dù sao vẫn có một vài phẩm hạnh cơ bản, giống như chuyện đối xử với thầy Lý Thành Long, cho dù là xuất phát từ thái độ của học sinh đối với thầy giáo, hoặc là bình luận năng lực tu vi cá nhân, như thế nào chúng ta cũng không thể ra tay đánh nhau với hắn, nhưng sáng hôm qua, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ai nấy đều rất nóng giận!”

“Cuối cùng mới đẩy tình hình phát triển đến mức đó, sau đó mỗi người chúng ta nhớ lại, cũng cảm thấy khó mà tin nổi, rất khó hiểu.”

Sự suy tư đang lan rộng trên mặt Cát Viễn Hàng.

Vẻ nghỉ ngờ trên mặt Tân Phương Dương cũng càng trở nên sâu đậm.

Ngược lại Tả Tiểu Đa ngửa đầu nhìn nóc nhà, gương mặt không có gì đáng kể.