Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 125: Ghế đầu, đúng là thoải mái!



“Còn chưa tới mức ý chí chiến đấu điên cuồng.”

'Tần Phương Dương nói: “Nếu ý chí chiến đấu điên cưồng, phải sớm xảy ra tai nạn chết người, ta đoán là loại đồ gì đó tương tự như Mê Hồn Dẫn.”

Lý Trường Giang tản bộ, nói: “Chuyện này, Mộc Vân Phong biết không?”

Tân Phương Dương cười nhạt: “Sao ta có thể đi tìm Mộc Vân Phong để nói chuyện này? Tâm trạng học sinh trong lớp không ổn định lớn như vậy, giáo viên chủ nhiệm lại không phát hiện, đây cũng không phải lúc dùng hai chữ thất trách để giải thích!”

“Mọi người đều là thầy cô giáo, điểm ấy không cần nói rõ. Dạy học sinh nhiều năm như vậy, học sinh bình thường hay không bình thường, hừ, đây không phải là chuyện vừa nhìn đã hiểu ngay hay sao?”

Nghĩa bóng lời nói của Tân Phương Dương rất rõ ràng, đối tượng nghỉ ngờ của hắn nhắm thẳng vào Mộc Vân Phong!

Lý Trường Giang lập tức im lặng.

Rất lâu sau, hắn nói rõ ràng: “Mộc Vân Phong, nam, cảnh giới Thai Tức, năm nay 57 tuổi, nguyên quán dân bản xứ Vương Gia, Trấn Mộc Gia, phía nam Thành Phượng Hoàng, cha chết sớm, mẹ năm nay 89 tuổi, trong nhà còn có một anh trai một em trai hai em gái, đều là người bình thường, cũng đã cưới vợ cưới chồng xây dựng cơ nghiệp.”

“Người anh cả cưới vợ ở thôn bên cạnh là thôn Lý gia trang, tên là Lý Ngọc Trân, sinh được một nam một nữ, người con trai gọ. Bây giờ đang ở... Đi học. Người em trai...người em gái lớn...người em gái nhỏ...”

Lý Trường Giang kể chuyện liên quan đến tất cả người nhà Mộc Vân Phong, hắn thuộc như lòng bàn tay, chuyện cho dù lớn nhỏ đều nói ra hết, thậm chí nói tường tận một lần nửa điểm không bỏ sót, ngay cả triển vọng võ đạo và thành tích học tập của con cái của anh chị em trong nhà.

Làm hiệu trưởng, hắn thuộc lý lịch của mỗi một giáo viên như lòng bàn tay.

Nếu cần, thậm chí hắn có thể đọc thuộc lòng một số điểm quan trọng trong gia phả thầy cô giáo...

“... Mộc Vân Phong, lúc trước ở trong trường dạy võ số 17, tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, đi xa du lịch, tuần tự có đi qua Thành Phượng Vĩ, Thành An Khang, Thành Nam Kế... từng làm qua các loại công việc phiêu lưu, thám hiểm, đào đá, thuê, hộ tống...”

“Vào năm bốn mươi tám tuổi, nhận lời mời làm giáo viên của trường ta, được Phó hiệu trưởng Cao giới thiệu, bắt đầu từ lớp Võ Đồ, cho đến bây giờ, đã dạy chín khóa học sinh.”

“Trong lúc xem xét, điều tra các mối quan hệ bốn lần, không phát hiện bất cứ vấn đề gì bất cứ điều gì đáng nghỉ ngờ, bối cảnh gia đình cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.”

Lý Trường Giang nhíu mày ni hậm chí ta có thể thuộc lòng ngày sinh của Mộc Vân Phong, dãy số giấy khai sinh... chuyện này làm sao có thể có vấn đê? Có

vấn đề ở chỗ nào?”

Tân Phương Dương cười lạnh nói: “Mộc Vân Phong không làm tròn bổn phận đã là vấn đề lớn lao, nếu các. mối quan hệ dính líu đến sự nghỉ ngờ của chúng ta, há lại là có vấn đề nho nhỏ.”

Lý Trường Giang do dự không nói.

Hắn đương nhiên rõ thâm ý trong lời nói của Tân Phương Dương, Mộc Vân Phong không làm tròn bổn phận đã là một vấn đề, mà cái “không làm tròn bổn phận” này lại có thể trùng hợp với một vấn đề khác, nên không được phép lơ là.

“Lão Tần." Lý Trường Giang do dự một lát, nói: “Chờ hôm nay tan học, ta sẽ đi tìm đám người Cát Viễn Hàng, kiểm tra bọn họ, kiểm chứng tình hình.”

“Tâm trạng tiêu cực trên đám người Cát Viễn Hàng đều đã được loại trừ sắp xong rồi, tìm bọn họ giá trị không lớn.”

Tân Phương Dương bình tĩnh nói: “Có thể bắt đầu kiểm tra từ em nào có gia cảnh cực kỳ nghèo đói, xếp hạng trong top hai mươi của lớp 1, trước tiên đừng hành động, sự kiện chặn cửa Tả Tiểu Đa làm ra, gián tiếp vạch trần nguy hiểm tiềm ẩn trong trường ta, khiến cho sau khi nguy cơ xuất hiện, chưa đến mức phơi bày toàn diện, hành động bất chợt chỉ có thể đánh rắn động cỏ.”

Lý Trường Giang lập tức hiểu rõ ý của hắn, nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi. Lát nữa ta sẽ sắp xếp.”

Hắn do dự một lúc, nói: “Lão Tân, ngươi nói... có

phải Tả Tiểu Đa đã nhìn ra cái gì rồi hay không? Nên mới cố ý nhắc nhở chúng ta?”

Tân Phương Dương ngẩn người, nói lẩm nhẩm: “... Tên kia... giống như người tốt vậy sao...”

Lý Trường Giang cũng ngây ra một lúc, gật gù, nói: “Không giống lắm. Nhưng không phải là hắn còn biết xem tướng đó sao?”

Tần Phương Dương lại ngẩn ra: “Ồ?”

Lý Trường Giang nhắc nhở: “Nhưng chuyện này, đừng lôi hắn vào... chuyện biết xem tướng này, cũng đừng nói ra bên ngoài. Nếu không thì thằng nhóc này xong đời mất.”

'Tần Phương Dương nhức đầu. ngất trời, giúp hắn giấu như thế nào đây?

Ngươi đây là đang làm khó dễ ta đó hả Tân Phương Dương?

Hai người lại uống trà một lúc, quyết định một vài chỉ tiết nhỏ, thầy Tân đứng dậy cáo biệt.

Chắc là không có chuyện gì đâu.

Nhưng trong lòng hiệu trưởng Lý tâm trạng vốn đang tốt đã sớm không còn nữa, lại chỉ có một loại cảm giác hỏng bét tràn đầy trong tim.

Hắn đang suy nghĩ một vấn đề.

Nếu Mộc Vân Phong đúng là có vấn đề, như vậy những học sinh mấy năm nay hắn dẫn dắt, liệu cũng có vấn đề, còn có bao nhiêu người có vấn đề? Năm đó Phó hiệu trưởng Cao giới thiệu hắn, lại có vần đề gì hay không?

Thậm chí, phó hiệu trưởng Cao từng giới thiệu bao. nhiêu người đến trường dạy học? Những người kia có vấn đề gì hay không?

Lớp những người kia dẫn dắt, học sinh họ đã từng dẫn dắt, có vấn đề gì hay không?

Đây quả thực là một mạng lưới to lớn lít nha lít nhít!

Đừng nói đến việc di chuyển mạng lưới này, chỉ là nghĩ thôi. Lý Trường Giang cũng cảm giác trời đất mù mịt, không rét mà run!

“Dù sao cũng hi vọng là đừng có vấn đề gì mới là tốt nhất!"

Cả trái tim hắn đều đang run cầm cập, nửa ngày mới ổn định lại tâm trạng, bắt đâu sắp xếp công việc đã thương lượng kỹ càng với Tân Phương Dương.

Phía bên kia.

Tả Tiểu Đa cho dù là khiêm nhượng giả vờ giả vịt bằng mọi cách, nghĩ hết tất cả các biện pháp hô to: “Ta muốn khiêm tốn ta muốn biết điều, Tả lão đại ta không muốn làm lố..."

Nhưng vẫn bị mọi người đẩy lên vị trí ghế đầu lớp.

Đám người Long Vũ Sinh vốn lần lượt lui về phía sau một hàng, như vậy vị trí thứ tự chỗ ngồi của lớp 9 đã xếp. thành, Tả Tiểu Đa số 1, Long Vũ Sinh số 2, Vạn Lý Tú số 3, Dư Mạc Ngôn số 4, Lý Trường Minh số 5, dù sao vị trí từ hạng nhất tới hạng mười tám đồng loạt mỗi người tụt một hạng, vị trí từ thứ hai mươi về cuối thì vẫn cứ giữ nguyên.