Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 162: Bà cụ chặn đường! (2)



Sau một hồi làm việc mãnh liệt như hổ kia, quân đội súng vác vai đạn lên nòng đã rút lui khỏi đó, cục tra xét cũng rút lui, lần lượt đến Thành vệ quân rút lui theo...

Chỉ có cục võ giáo và cục Tinh Thuẫn vẫn ở lại Nhị Trung.

Cảnh này, tất cả học sinh lớp chín đều nhìn thấy tận mắt đến sững sờ, trong lòng của mỗi một người đều nặng tru.

Tất cả mọi người đều xem như đã thực sự cảm nhận được lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn đến long trời lỡ đất!

Nhị Trung lần lượt bị bắt gần ba trăm người, nếu biết được toàn bộ trường học tổng cộng cũng chỉ có hơn bốn ngàn người, trong chốc lát số người bị bắt đã gần một phần mười, vậy chuyện này lớn đến cỡ nào chứ!?

Đối với một trường học mà nói thì chuyện này gần như là trời sập.

Cổng trường học.

Một đoàn xe của cấp cao rời đi chưa được mấy bước thì đột ngột ngừng lại.

Bởi vì đường đi của bọn họ đã bị chặn lại!

Chặn mất đường đi là một chiếc xe lăn, trên xe lăn có một bà lão gầy trơ xương gần đất xa trời đang ngồi.

Xe lăn chặn giữa cửa chính trường học, đôi mắt của bà lão vắng lặng, lạnh lùng nhìn đoàn xe ở trước mặt. 'Tóc trắng bồng bềnh nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Tân Phương Dương và Lý Trường Giang sau khi đưa người ra ngoài trở về vừa nhìn thấy bà lão kia thì toàn thân lập tức run rẩy.

'Thần sắc bên trong đôi mắt của hắn đều là nét ngạc nhiên nghi ngờ không ổn định, đôi mắt trực tiếp nhìn chăm chú lên người của bà lão.

Trước đây khi mở các cuộc họp lớn cũng có gặp qua vài lần, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ qua phương diện này.

Dù sao thì hình tượng người vợ tài năng xinh đẹp ở trong lòng hắn khác xa so với bà lão ở trước mặt.

Nhưng mà lần này, sau khi được Tả Tiểu Đa xem tướng, đặc biệt là sau lời nói khô khốc kia...

“Ôi trời... Lão tổ tông của ta...” Cục trưởng Tưởng của cục Tỉnh Thuẫn cùng cục trưởng Tôn của cục võ giáo nhìn thấy người trước mặt thì lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhảy vèo khỏi xe chạy nhanh đến.

'Trong số các quan lớn đến đây vào hôm nay thì đã có hơn phân nữa vội vã xuống xe, cung cung kính kính đi đến.

Trên mặt của mỗi người đều có nét tôn trọng cùng ngưỡng mộ.

Cả nhóm cùng làm một động tác chỉnh †ề, tôn trọng gập người hành lễ. Sau đó từng người một đứng sang một bên, đến cả thở mạnh cũng không dám, giống như bà lão kia chính là bầu trời trong lòng của bọn họ, giống như một loại tồn tại tuyệt đối không thể đụng chạm đến.

“Cô giáo, sao ngươi lại tự mình...” Cục trưởng Tưởng chạy chậm bên đường, một chút cũng không dám dùng Tỉnh Hồn Chỉ Lực vì sợ sẽ có một trận gió thổi bay bà lão.

“Bên ngoài gió rất to đó ông trời của ta ơi...” Cục. trưởng Tưởng vừa chạy vừa cởi áo khoác của mình xuống cẩn thận khoác lên người bà lão.

Lúc này mới bắt đầu phàn nàn: “Có chuyện gì thì ngươi gọi điện thoại, phái người truyền lời cũng được rồi, ngươi nói xem ngươi... Sao lại chạy đến cửa trường học. này vậy, lại còn là ngay đầu gió nữa chứ... ôi...”

“Vài người mau đến đây chắn gió đi, mau lên mau lên...

Vẫn chưa nói xong thì hắn đã ôm lấy chiếc xem lăn kia, còn nghiêng qua dùng bản thân để chắn gió, một đường một bước thận trọng vững vàng đi về phía tường. để tránh gió.

“Nếu như bây giờ ta mời ngươi vào phòng làm việc thì sợ rằng ngươi sẽ lại mắng ta... quá, cứ nói ở đây vậy, rốt cuộc lão nhân gia ngươi có chỉ thị gì? Ngươi cứ sai bảo...

Vẻ mặt cục trưởng tưởng đau xót: “Lần trước ta có tặng ngươi một vài nhân sâm Minh Ngọc và Xích Huyết Linh Chi, những thứ đó... Ngươi có dùng đến chưa? Sao sắc mặt vẫn kém như vậy chứ?”

“Tưởng mặt bự, ngươi nói nhảm với ta ít thôi, ta chạy. đến đây là để nói những việc nhỏ không đáng kể này với ngươi hả?”

Bà lão hừ một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ ta lớn tuổi rồi nên trí nhớ không còn minh mãn nữa đúng không? Tùy tiện nói một đóng thứ lộn xộn là có thể đánh lạc hướng sang chuyện khác sao?”

“Ta nào đâu dám... Nếu ta làm như vậy thì đám học sinh của ngươi còn không đánh chết ta hay sao?

Cục trưởng Tưởng toát mồ hôi: “Ngươi nhanh chóng sai bảo đi, sai bảo xong ta tiễn ngươi trở về nghỉ ngơi nha.

tốt, có một vài chuyện này.”

Bà lão ngồi trên xe lăn giống như nắm trong tay con dấu của cơ quan chính quyền, với giọng điệu không được nghỉ ngờ nói: “Các ngươi bắt gián điệp là chuyện đương nhiên, ta không có phải đối gì cả, nhưng ba người tại phòng Chính trị và Giáo dục kia, ngươi giữ lại cho ta, bọn họ tuyệt đối không phải là gián điệp.”

Vẻ mặt cục trưởng Tưởng đau khổ nói: “Bọn họ phụ trách thẩm tra chính trị, bất kì ai cũng có thể thoát khỏi liên can nhưng bọn họ thì không thể không liên can...”

Nói bậy, ngươi còn là người của cục Tỉnh Thuẫn kìa, xuất hiện nhiều gián điệp như vậy, ngươi có phải là muốn gánh vác tội không làm tròn trách nhiệm không? Có phải muốn từ chức tự nhận trách nhiệm?”

Bà lão tức giận nói: “Nếu không phải Nhị Trung tự mình đâm thủng giữa điểm then chốt thì nhiều năm qua cục Tỉnh Thuẫn các ngươi đã tra ra được gì rồi? Bây giờ để cho ba thầy cô của một trường học chịu trách nhiệm? Ngươi làm như vậy chính là hành vi của tiểu nhân, hành động của kẻ khốn nạn! Nếu người bị ngươi dẫn đi sẽ vẫn còn lại để ra ngoài sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào thể diện của các ngươi sao?”

Sắc mặt của cục trưởng Tưởng bối rối, im lặng hồi lâu.

“Cho ta một lời thẳng thắn, thả hay không thả?”

“Thả, thả thả...” Cục trưởng Tưởng vội vã dặn dò một tiếng: “Ba người của phòng Chính trị và Giáo dục này, thả đi, nhanh chóng thả đi!”

“Còn nữa, thầy giáo kia của lớp Võ Đồ các ngươi bắt thì cũng thôi đi, nhưng hãy thả những đứa bé kia ra, với trình độ của bọn họ, ngươi cảm thấy có thể tiếp nh thuốc của Vu Minh sao? Đến cả những đứa bé đấy mà cũng bắt đi cùng, như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Thả rai”

“Được. Thả ra, thả hết những đứa trẻ của lớp Võ Đồ ra.

“Còn nữa, tu vi của những học sinh Nhị Trung kia đều rất thấp, mãi cũng không thể đạt tiêu chuẩn được Vu Minh thu nhận, những việc đó không phải là ngươi không biết!”

Mặt Bà lão giống như sương giá: “Ta trịnh trọng chính trực nói với Tưởng mặt bự ngươi một câu, ngươi có thể mang người đi để kiểm tra bằng Minh Tâm kính, có thể tiến vào cửa thủy tinh, nhưng nếu như có chỗ nào sứt mẻ va vấp... Sau này ngươi đừng đến thăm mộ của ta, ta không nhận nổi hương khói của ngươi đâu!”