Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 172: Ngẫu nhiên gặp được như thế (2)



Thanh niên sờ mũi của mình, xấu hổ mà không mất phong độ, bật cười nói: “Là ta nói lỡ lời, xin lỗi, Tả tiểu thư đừng tức giận, lát nữa ta nhất định sẽ tự phạt ba chén, được không?”

Rồi lại hỏi: “Đây là...” Tả Tiểu Niệm thở dài: “Đây là em trai của ta, Tả Tiểu

Đa, haizzz... Tức chết ta, thật đúng là không chịu thua kém ai, mới tý tuổi đầu đã đến nơi như thế này.”

“Em trai ngươi à...” Thanh niên mỉm cười thân thiết: “Vậy thì không phải người ngoài rồi.”

“Ta tức chết đi được... Ngươi đứng lại! Ngươi định đi đâu!"

Tả Tiểu Niệm vừa mới buông tay, Tả Tiểu Đa đã vội trốn, tức khắc lại bị Tả Tiểu Niệm túm lấy lỗ tai.

Hoàn toàn chính xác không lầm, lại là nắm trúng tai.

Động tác quen thuộc vô cùng, dễ như trở bàn tay!

“Oái ~~ ta không có việc gì cả, ta muốn về nhà, mau buông tay...” Tả Tiểu Đa thảm thiết kêu lên: “Ta về nhà còn không được à... Ta không ở lại chướng mắt ngươi.”

“Về nhà? Bây giờ ngươi đừng hòng đi đâu!” Tả Tiểu Niệm nghiêm nghị nói: “Đi theo ta!”

“Ta không đi!”

Tả Tiểu Đa tức giận nói: “Các ngươi hẹn hò mà muốn ta theo làm gì, làm bóng đèn chắc... ui da...”

Hai từ hẹn hò này thành cộng chạm vào vảy ngược. của Tả Tiểu Niệm, trên tay càng dùng sức hơn, siết đến mức Tả Tiểu Đa liên tục gào khóc thảm thiết: “Hẹn hò cái đầu ngươi! Đừng cho là ta không biết ngươi muốn cái gì, ta mà đi là ngươi lập tức vào đó luôn đúng không?”

“Không phải! Ngươi nói vậy là oan uổng ta, là phỉ báng, là chửi bới!”

“Còn nói không phải? Vừa rồi ngươi đã cười đáng khinh như vậy, còn chối không phải cái gì?!”

“Thế mà còn nói sao lại cao như vậy? Chỗ nào cao? Chỗ nào cao?!”

“Đi theo ta! Tối hôm nay tiểu tử ngươi mơ tưởng rời khỏi tầm mắt của tai”

“Ta không đi!”

“Không đi? Không đi cũng phải đi! Chuyện này ngươi được quyết định à?”

Trước mắt bao nhiêu người, Tả Tiểu Đa bị Tả Tiểu Niệm túm lỗ tai cưỡng ép kéo vào Huy Hoàng Thiên, hắn vừa kêu thảm thiết vừa cầu xin tha thứ, lại thề tuyệt đối không làm xăng bậy nhưng đến tận lúc đi vào mới được thả ra. “Ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm!”

Tả Tiểu Niệm đẩy Tả Tiểu Đa vào thang máy, tuy biết rằng cuộc gặp gỡ này chẳng qua là Tả Tiểu Đa cố ý chế tạo một hồi ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng trong lòng vẫn tức giận khó át, sau khi vào thang máy rồi, nàng lại đá thêm mấy cái vào mông Tả Tiểu Đa.

“Tuổi còn nhỏ không lo học mà lại dám đi lêu lổng ở club, ngươi học với ail”

Tả Tiểu Đa che mông, bị đá một cái cơ thể lập tức. chúi về phía trước, liên tục xin tha thứ: “Ta thật sự không phải...”

Mộng công tử ở bên cạnh giảng hòa: “Thế là được rồi, em trai của ngươi cũng không đi vào thật, ha ha, ngươi đã trừng phạt đủ rồi, hay là bỏ qua đi.”

Tả Tiểu Niệm thở hồng hộc nói: “Chính vì vẫn chưa thật sự đi vào nên mới tức giận... Nếu hắn đi vào thật thì chỉ tức giận mà được à, xem ta có đánh chết hắn không!”

“Tả tiểu thư bớt giận, cho ta chính thức giới thiệu nhé.

Mộng công tử dùng một loại ánh mắt rất thú vị để nhìn Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa tủi thân mang theo hai cái tai đã bị xoắn đỏ để nhìn lại.

“V¡ này chính là Mộng công tử, Mộng Trầm Thiên, anh trai của Mộng Trầm Ngư, cũng là đại công tử của tập đoàn Mộng Thị trong thành Phượng Hoàng của chúng ta, hiện đang làm giám đốc điều hành.”

Tả Tiểu Niệm thở dài, bắt đầu giới thiệu: “Đây là em trai của ta, Tả Tiểu Đa.”

“Tiểu Đa, chào ngươi.” Mộng Trầm Thiên tao nhã vươn tay: “Rất vui được gặp ngươi.”

“Ta khỏe? Ngươi nhìn chỗ nào mà nói ta khỏe?”

Tả Tiểu Đa thì thầm nói: “Mới gặp ngươi một lần, cả hai lỗ tai đều sưng tấy lên... Rõ ràng ngươi chính là sao. chổi đúng không?”

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng nhưng vẫn vươn tay ra.

Thuận tiện nhìn lướt qua khuôn mặt của Mộng công tử này.

Ừ, không nói cái khác, diện mạo của con hàng này quả thật là không thể chê, cùng một loại mặt hàng với Mộng Trâm Ngư.

Khuôn mặt hơi vuông, lông mày rậm nhưng không †ạo cảm giác dữ tợn, đuôi lông mày hơi xếch, gần như nhập vào mép tóc, nhìn có vẻ rất anh khí, dưới hai hàng lông mày là đôi mắt sâu, làm cho người ta có loại cảm giác trầm tĩnh, rất an ổn, tóm lại là cảm giác rấn đáng tin cậy.

Sống mũi thẳng, môi không mỏng không dày, màu da không phải trắng nõn hồng hào, mà là màu lúa mạch tràn ngập hơi thở nam tính.

Tóc đen dày đậm, không dài không ngắn, tùy ý bổ luống bảy ba.

Mặt mũi lộ vẻ hào phóng, chính khí nghiêm nghị.

Nhìn ra chiều cao cũng đến một mét chín, không mập không gầy, có thể nói là dáng người lý tưởng trong mộng của tất cả đàn ông khác, tuyệt đối là đàn ông có tám khối cơ bụng kiểu “mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra lại có cơ'.

Cả người tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, rồi lại không khiến người khác bị áp lực, lời nói cử chỉ đều khéo léo tự nhiên.

Hoàn toàn không để người khác cảm thấy hắn cao cao tại thượng, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng đều có một cảm giác chính là người này rất tốt.

Lại tiếp đến là tuy rằng người này có địa vị cao nhưng cũng là một đối tượng tốt đáng giá để kết bạn.

“Sức hấp dân cá nhân không tồi nha.” Tả Tiểu Đa thầm nói một câu trong lòng, mặc dù lấy ánh mắt soi mói để nhìn nhưng người này cũng là một người cực kỳ xuất sắc.

“Chẳng qua tướng mạo ni Nhìn là thấy không tốt lắm. Mặc dù đứng ở góc độ người thường để nhìn thì người này chính là một người cởi mở chín chắn đáng tin cậy, nhưng ở trong mắt nhân sĩ bậc như ta, mặt u ám mà ngươi che dấu vẫn bị Tả Tiểu Đa ta nhìn ra.”

“Vậy... Không phải người tốt!” Trong lòng Tả Tiểu Đa đưa ra kết luận này trước.

Đây không phải thành kiến mà là kết luận được rút ra từ tiêu chuẩn chung.

“Người này nhìn thì ôn hòa cẩn thận, lời nói cử chỉ tao nhã sự, nhưng trong thâm tâm lại là một kẻ quyết đoán và tàn nhẫn, một khi ra tay, đó là không chết không dừng.”

“Chỉ tiếc điểm khí vận tích trữ được lúc trước giờ chỉ còn lại một giọt rưỡi, phải để lại cho chị Tiểu Niệm phòng những trường hợp khẩn cấp, không thể lãng phí trên người hắn được. Nhưng người này cho ta cảm giác rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.”

“Giống như là một... Yêu thú tuyệt thế phủ thêm lớp. da rồi trộn lẫn vào đám đông!”