Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 175: Nguy hiểm



“Ngươi tới chỗ đó tu luyện, là ta đã cầu xin sư phụ của ta thu xếp. Nhưng Mộng Trầm Ngư lại nhân cơ hội ra điều kiện thôi. Ta vốn không cần để ý tới, nhưng nếu ngươi đã biết xem tướng, ta muốn để cho ngươi tới xem một chút, người này cho ta cảm giác nguy hiểm rất mạnh, ta có nên phá bỏ mối quan hệ với hắn hay không.”

Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa lập tức cứng lại. Tả Tiểu Niệm có tu vi gì?

Đó là tu vi Đan Nguyên Tông Sư, hơn nữa lấy tư bản của Tả Tiểu Niệm mà nói, ước chừng một Đan Nguyên Tông Sư thông thường căn bản cũng không phải là đối thủ của nàng!

Ngược lại Mộng Trầm Thiên kia, tu vi bản thân trong mắt Tả Tiểu Niệm nhìn rõ mồn một, vẫn chưa đạt tới Thai Tức cao đoạn.

Nói Tả Tiểu Niệm đánh hắn một trăm lần có thể hơi cường điệu, nhưng tiêu diệt mười võ giả cấp bậc này đối với Tả Tiểu Niệm mà nói chắc chắn không phải là việc gì khó, có thể dễ dàng làm được.

Nhưng người như vậy, lại khiến cho Tả Tiểu Niệm cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt khác thường.

Hơn nưa rất lâu cũng không mất đi, chuyện này rất không tầm thường.

“Nếu nói như vậy, mức độ nguy hiểm bên trong con người hắn ắt phải cao hơn nhiều so với hình tượng bên ngoài... Như vậy, tu vi của hắn chắc chắc không chỉ dừng lại ở cảnh giới Thai Tức như là thể hiện ra bên ngoài!"

Tả Tiểu Đa cau mày, nói “Nếu như vậy... Đại công tử tập đoàn Mộng Thị chắc chắn là một đại cao thủ giấu nghề? Vậy cũng không đúng, bản thân hắn càng mạnh, tập đoàn Mộng Thị càng an toàn hơn chứ? Tại sao lại không bộc lộ? Với tuổi tác của hắn mà nói, cho dù có bối cảnh là tập đoàn Mộng Thị, có thành tựu này cũng đủ có. thể khinh thường mọi người, phải nên bộc lộ tài năng mới đúng...”

Tả Tiểu Niệm lạch cạch đi về phía trước, hình như †âm trạng rất tốt, nói “Đó là chuyện của người ta, liên quan gì đến chúng ta chứ.”

Tả Tiểu Đa gật gù “Cái này cũng đúng. Nhưng ý đồ của người này với ngươi thật sự rất mãnh liệt.”

Tả Tiểu Niệm bình thản nói “Về điểm này ta cũng cảm nhận được. Hôm nay có một lần ta nhìn thấy ánh mắt của hẳn, bởi vì ta bỗng nhiên quay đầu lại, hắn chưa kịp thay đổi, bị ta nhìn thấy rõ ràng...”

Tả Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, nói “...Chuyện này đại khái là, là một loại ánh mắt hận không thể lập tức. nuốt ta vào trong bụng.”

“Lập tức nuốt vào trong bụng!”

Tả Tiểu Đa hoảng sợ “Chị... Niệm Niệm, cái tên này thật sự không phải là người tốt, lại muốn ăn thịt người! Chắc chắn không phải là người lương thiện!”

Không biết tại sao, từ khi Tả Tiểu Đa chính thức. nhập đạo tu luyện, biệt là sau khi có tu vi nhất định, luôn cảm thấy Tả Tiểu Niệm rất yếu, cần mình che chở, cần mình bảo vệ, sau đó... luôn muốn gọi Niệm Niệm mèo...

Cái cảm giác này thật sự rất kỳ quái, về lý lẽ hoàn toàn không hợp.

Bản thân Tả Tiểu Đa biết rõ, Tả Tiểu Niệm mạnh hơn mình thật sự rất nhiều rất nhiều, vốn dĩ không cần mình. bảo vệ, so ra, nếu sự việc có thể tạo ra uy hiếp với Tả Tiểu Niệm, thêm một Tả Tiểu Đa, chỉ như lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, nhưng ý muốn bảo vệ lại càng ngày. càng mãnh liệt, càng ngày càng không thể ngăn chặn.

Tả Tiểu Niệm liếc mắt nhìn hẳn, trong lòng suy nghĩ, cái tên này đại khái là những năm vừa qua bị ta tàn ác chèn ép, dạo gần đây có vẻ rất muốn ăn đòn thêm...

“Ngươi còn chưa nói kết quả xem tướng của ngươi.” Tả Tiểu Niệm nói.

“Người này tuyệt đối không phải là người lương thiện.” Trong lòng Tả Tiểu Đa có suy đoán mơ hồ, nói “Chị Niệm Niệm, ngươi từ nay về sau phải cẩn thận người này, không chỉ là hắn, còn có em gái hắn Mộng Trầm Ngư.”

Tả Tiểu Niệm bỗng nhiên xoay người “Có ý gì?” “Mộng Trầm Thiên này, nguy hiểm với ngươi, Mộng Trầm Ngư có lẽ cũng không có ác ý với ngươi, nhưng... anh trai nàng và gia tộc của nàng lại chưa hẳn...”

Tả Tiểu Đa nói không rõ ràng. Nhưng vẫn lấy hết dũng khí, cho dù là cảm thấy mơ hồ cũng phải nói ra.

Bước chân của Tả Tiểu Niệm lập tức dừng lại.

Ngây ngẩn cả người.

Trong đầu của nàng vang lên một câu nói.

Câu nói của Hà Viên Nguyệt.

“Nếu Phượng Mạch Xung Hồn, đối tượng chỉ có ba người, ngươi, Mộng Trầm Ngư, Ninh Khuynh Thành. Ninh Khuynh Thành Cửu Thất Tinh Hồn, Mộng Trầm Ngư mặc dù chỉ là Cửu Ngũ, thế nhưng lại là Cửu Ngũ trong Chí Tôn. Nhưng bây giờ xem ra, người có khả năng nhất chính là ngươi.”

Câu nói này, khiến Tả Tiểu Niệm lập tức ngây ngẩn cả người.

Mộng Trâm Ngư.

Mộng Trầm Thiên.

Gia tộc Mộng Thị.

Tập đoàn tài chính hàng đầu.

Lẽ nào...

Tả Tiểu Niệm dùng sức lắc lắc đầu, vứt chuyện này. đi.

Nhưng, lại vứt không được.

Tả Tiểu Niệm thở dài thật sâu, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Ta lúc nãy, ngươi chuyện trò vui vẻ với mấy cô gái kia, hai con mắt sắp luồn vào trong ngực ngưởi ta luôn rồim có vẻ rất thích nhỉ?”

Tả Tiểu Niệm hỏi quái giở “Bao lớn, có nhìn kĩ càng chưa?”

Tả Tiểu Đa giật mình “Không thấy rõ, nhưng chắc. chăn không to hơn ngươi...”

Âm...

Tả Tiểu Đa cả người bay thẳng lên 127 mét trên bầu trời!

Gương mặt Tả Tiểu Niệm đỏ rực, trong miệng lẩm bẩm không ra tiếng, không biết đang nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng trèo treo, chắc chắn không phải lời hay ho gì.

Sau đó Tả Tiểu Đa liên tục bị ném lên cao tám, chín lần rất thê thảm.

Sau một loạt thao tác thề thốt, xin thề, xin tha, mới coi như đã có được sự tha thứ tạm thời của Tả Tiểu Niệm.

Về đến nhà, Tả Tiểu Đa lập tức chui vào phòng của mình, rồi lập tức chui xuống gầm gường.

Cái tên này đang nhìn số tiền riêng, xác định con số cụ thể.

Thông qua sự kiện lần này Tân Phương Dương và Lý Trường Giang bị tập kích, khiến trong lòng Tả Tiểu Đa có rất nhiều cảm xúc. Hắn khẳng định chuyện ám khí nên chuẩn bị vũ khí cho bản thân!

Nếu không, có thể sẽ rất lúng túng.

Cho nên nhất định phải chế tạo một vài ám khí, mang theo bên người, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Nhưng cụ thể thì chế tạo cái gì mới tốt?

Đếm tiền, trong khoảng thời gian này kho bạc nhỏ của bản thân đã tăng lên 25 nghìn, số tiền này có vẻ như không ít.

“Nói đến binh khí ta bây giờ còn quá sớm, bởi vì một khi đã chế tạo binh khí, tất nhiên sẽ hình thành phong cách chiến đấu cố định, nhưng cảnh giới bây giờ của ta vẫn chưa thích hợp để hình thành phong cách chiến đấu, quá sớm, quá yếu, quá nông cạn. Một khi hình thành phong cách cố định, tương lai gặp cường địch, sẽ chịu hạn chế tư duy...”