Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 196: Bình minh đến rồi (2)



Chỉ cần nhìn thấy người quen có năng lượng, Lý Trường Giang liền đến kết thân “Haha...xin chào, đại danh ngưỡng mộ đã lâu, có thời gian nhất định đến thành Phượng Hoàng chơi nha... À đúng rồi, ngươi có thể tìm được cái đó... không?”

Hiệu trưởng Lý, người không bao giờ cúi đầu, nhưng trong một khoảng thời gian nào đó, động tác khom lưng tựa như đã trở thành thói quen thường ngày!

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Không có gì, người tận lực tìm đã vô cùng cảm kích rồi... được rồi được rồi, ta nhất định đợi tin tức của người, cảm ơn nhiều nha.”

Mỗi lần nhìn thấy Lý Trường Giang kết thân nhận lại vẻ mặt vui cười, trong lòng của Hồ Nhược Vân đau như kim châm.

“Ta không hi vọng ngươi trường sinh bất tử! Cũng không hi vọng ngươi trở thành cường giả đỉnh cao! Ta chỉ muốn người ở bên cạnh ta đến già!”

“Quãng đời còn lại còn dài, ta chỉ mong cùng ngươi chầm chậm đi đến cuối. Cho dù phong sương mưa tuyết, cho dù chông gai từng bước, ta chỉ cần ngươi đồng hành cùng ta.”

“Có ngươi không đau khổ, không có ngươi, căn bản †a không nhìn thấy con đường phía trước.”

“Ngươi đừng hòng đi! Ý lại, cũng ỷ lại ngươi cả đời!

Đây là những lời mà Lý Trường Giang đã nói Nhược Vân, từ chữ vang vang như đinh đóng cột.

Hắn một mặt hoảng sợ vợ chịu nội thường không thể hết bệnh, mặt khác lại sợ vợ lén lút bỏ hắn mà đi vì nàng không thể tu luyện.

“Nếu ngày thứ nhất ngươi dám rời đi thì ngày thứ 2 ta sẽ tự phế tu vi của mình, để cho ngươi hối hận cả đời này!"

Đây là lời đe doạn của Lý Trường Giang và hắn cũng nói từng chữ vang vang như đỉnh đóng cột trước mặt của Hồ Nhược Vân.

Hiện tại, hi vọng cuối cùng đã đến!

Không, không chỉ là hi vọng mà còn là bình minh đang đến!

Đám khói mờ đã luôn che phủ trong lòng của cặp vợ chồng trong nhiều năm nay đã tiêu trừ triệt để, hoàn toàn không để lại dấu vết!

Lúc này trong lòng Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân rưng rưng mà dâng trào, sự hân hoan vào khoảnh khắc này còn có vô số nỗi chua xót trong những năm này đồng thời cũng tràn ngập trong tim, những cảm xúc. khó mà kiêm nén được, trạng thái của hai người họ rất thất thường lúc cười lúc khóc.

Ngoài cổng trường lúc này.

Một người đàn ông trung niên thân cao tao nhã đang đứng nghe người trong điện thoại truyền đến tiếng hân hoan, trong tiếng cười còn có sự nghẹn ngào, im lặng cúp điện thoại, vẻ mặt cũng xúc động.

Hắn thực sự rất hiểu cảm giác lúc này của hai vợ chồng này, trong lòng cũng thật sự vui vẻ hạnh phúc thay cho bọn họ.

Cứ để bọn họ... trút hết một lúc.

Ta cứ ở đây đợi một chút cũng không có việc gì, đợi †âm tình của bọn họ bình tĩnh trở lại.

Hắn lặng lẽ nhìn khung cảnh của ngôi trường Nhị Trung.

'Tầm mắt chạm đến cỏ xanh như tấm thảm, cành liễu rủ như thác nước, cây phong đỏ điểm xuyết thêm chấm nhỏ li tỉ, tất cả tựa như đang nhảy nhót vui sướng, ráng ánh sáng màu vàng đang chuyển động tràn đầy màu sắc.

“Thật sự đẹp!” Đây hẳn là một khung cảnh bình thường, nhìn vào trong đôi mắt của người này, lại dương như được trao cho một kiểu vẻ đẹp khác.

Giờ phút này vậy mà khiến hắn cảm thấy có chút say mêt chói mắt, khó mà tự thoát khỏi.

Chúc mừng ngươi, huynh đi

“Wow..”

Lý Trường Giang đặt Hồ Nhược Vân xuống, đầu choáng váng vừa mới tỉnh táo lại “Lão Liêu còn đang ở ngoài cổng chờ kìa, chúng ta ở đây cười ngây ngô cái gì..."

Chưa kịp nói hết lời, hắn đã quay người và lao ra ngoài.

Hồ Nhược Vân liền ngăn hắn lại “Chuyện Tiểu Đa muốn nói vẫn còn chưa nói xong kìa. Tiểu Đa đã xem tướng cho chúng ta linh nghiệm như thần, chẳng lẽ người không cảm ơn ngươi ta một chút sao? Còn nữa, lời nói cũng chưa nói rõ ràng, xem tướng cho ta là trọng điểm sao?”

“Ờh đúng đúng đúng.”

Cuối cùng Lý Trường Giang cũng tỉnh tào lại, quay đầu nhìn.

Chỉ nhìn thấy ngay trước mắt mình, còn có một tiểu trong suốt đang ngồi đây,

Uhmm, cái thằng tiểu trong suốt này đang làm cái gì đây?

Ánh mắt đó tràn đầy hứng thú, còn nhìn cái của mình...

Điện thoại?! 'Tên nhóc này đang quay lại?!

Hắn đã quay lại hết màn trình diễn của ta lúc nấy rồi sao?

Trong nháy mắt, mặt của Lý Trường Giang đã đen như cái đáy nồi, u ám đến tột đỉnh.

Đây có lẽ là lịch sử đen tối dùng để đe dọa, nhất định không thể lưu lại trên đời, nếu không thì còn không thể bị tên tiểu khốn nạn này uy hiếp cả đời!

Lý Trường Giang là người hiểu rất rõ về Tạ Tiểu Đa nên có thể đưa kết luận ngay lập tức!

“Xóa rồi!"

“Đem ra đây!”

Trong nháy mắt Lý Trường Giang nâng một thân tu vi lên đến đỉnh cao, chỉ đợi một từ không hợp là sẽ lập tức. giành lấy.

Đúng lúc này điện thoại của Hồ Nhược Vân đổ. chuông, là Tạ Tiểu Đa gửi một video cho nàng, theo sau đó liền đem điện thoại của mình chuyển qua đó và cười híp mắt nói “Ta chỉ quay lại... để gửi cho cô Hồ một phần mà thôi, còn những cái khác đều ở trong điện thoại... người xóa đi."

Lý Trường Giang ngẩn người.

Uhmm, khi Tạ Tiểu Đa với một số người một số điều nhất định vẫn còn tương đối có giới hạn, nhất là đối với những người mà hắn coi trọng!

Ví dụ như ba, mẹ và em gái, lại ví dụ như cô Hồ!

Hồ Nhược Vân cười hì hì một tiếng, mở điện thoại của mình, xem tệp video vừa được chuyển qua, giọng nói hân hoan và hành động điên cuồng của Lý Trường Giang lại hiện ra một lần nữa.

Nước mắt càng ngày càng khó mà kiềm chế được mà nhỏ giọt lả chã rơi xuống, rưng rưng cầm điện thoại ôm vào trong vòng tay, cười vui sướng nói: “Tiểu Đa... cảm ơn ngươi... cả đời ta, đây là một món quà quý giá nhất mà ta nhận được.”

Tạ Tiểu Đa cười hehe, nhanh tay nhanh chân xóa tệp trong điện thoại của mình đi, có chút tiếc nuối nói: “Thật ra cái này phải được đăng trên diễn đàn của trường để mọi người đều có thể xem... một mình vui mừng không bằng để mọi người cùng vui.”

Vừa nấy Lý Trường Giang còn có chút cảm động, nháy mắt đã tái mặt.

Nếu cái này mà đăng lên đó, hình ảnh của chính mình...

“Ngươi xóa chưa đó.”

“Xóa rồi.”

“Đã xóa sạch sẽ hết chưa?” “Xóa xạch sẽ rồi!"

“Đưa đây cho ta kiểm tral” “Nè.”

Lý Trường Giang kiểm tra một chút, vẫn không yên †âm, nói “Trong điện thoại của ngươi không có lưu trữ thông tin quan trọng gì đúng không?”

“Không có không có.”

Chỉ cần nhìn thấy người quen có năng lượng, Lý Trường Giang liền đến kết thân “Haha...xin chào, đại danh ngưỡng mộ đã lâu, có thời gian nhất định đến thành Phượng Hoàng chơi nha... À đúng rồi, ngươi có thể tìm được cái đó... không?”

Hiệu trưởng Lý, người không bao giờ cúi đầu, nhưng trong một khoảng thời gian nào đó, động tác khom lưng tựa như đã trở thành thói quen thường ngày!

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Không có gì, người tận lực tìm đã vô cùng cảm kích rồi... được rồi được rồi, ta nhất định đợi tin tức của người, cảm ơn nhiều nha.”

Mỗi lần nhìn thấy Lý Trường Giang kết thân nhận lại vẻ mặt vui cười, trong lòng của Hồ Nhược Vân đau như kim châm.

“Ta không hi vọng ngươi trường sinh bất tử! Cũng không hi vọng ngươi trở thành cường giả đỉnh cao! Ta chỉ muốn người ở bên cạnh ta đến già!”

“Quãng đời còn lại còn dài, ta chỉ mong cùng ngươi chầm chậm đi đến cuối. Cho dù phong sương mưa tuyết, cho dù chông gai từng bước, ta chỉ cần ngươi đồng hành cùng ta.”

“Có ngươi không đau khổ, không có ngươi, căn bản †a không nhìn thấy con đường phía trước.”

“Ngươi đừng hòng đi! Ỷ lại, cũng ỷ lại ngươi cả đời!”

Đây là những lời mà Lý Trường Giang đã nói với Hồ Nhược Vân, từ chữ vang vang như đinh đóng cột.

Hắn một mặt hoảng sợ vợ chịu nội thường không thể hết bệnh, mặt khác lại sợ vợ lén lút bỏ hắn mà đi vì nàng không thể tu luyện.

“Nếu ngày thứ nhất ngươi dám rời đi thì ngày thứ 2 †a sẽ tự phế tu vi của mình, để cho ngươi hối hận cả đời này!"

Đây là lời đe doạn của Lý Trường Giang và hắn cũng nói từng chữ vang vang như đỉnh đóng cột trước mặt của Hồ Nhược Vân.

Hiện tại, hi vọng cuối cùng đã đến!

Không, không chỉ là hi vọng mà còn là bình minh đang đến!

Đám khói mờ đã luôn che phủ trong lòng của cặp vợ chồng trong nhiều năm nay đã tiêu trừ triệt để, hoàn †oàn không để lại dấu vết!

Lúc này trong lòng Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân rưng rưng mà dâng trào, sự hân hoan vào khoảnh khắc này còn có vô số nỗi chua xót trong những năm này đồng thời cũng tràn ngập trong tim, những cảm xúc. khó mà kiềm nén được, trạng thái của hai người họ rất thất thường lúc cười lúc khóc.

Ngoài cổng trường lúc này.

Một người đàn ông trung niên thân cao tao nhã đang đứng nghe người trong điện thoại truyền đến tiếng hân hoan, trong tiếng cười còn có sự nghẹn ngào, im lặng cúp điện thoại, vẻ mặt cũng xúc động.

Hắn thực sự rất hiểu cảm giác lúc này của hai vợ chồng này, trong lòng cũng thật sự vui vẻ hạnh phúc thay cho bọn họ.

Cứ để bọn họ... trút hết một lúc.

Ta cứ ở đây đợi một chút cũng không có việc gì, đợi tâm tình của bọn họ bình tĩnh trở lại.

Hản lặng lẽ nhìn khung cảnh của ngôi trường Nhị Trung.

Tâm mắt chạm đến cỏ xanh như tấm thảm, cành liễu rủ như thác nước, cây phong đỏ điểm xuyết thêm chấm nhỏ li ti, tất cả tựa như đang nhảy nhót vui sướng, ráng ánh sáng màu vàng đang chuyển động tràn đầy màu sắc.

“Thật sự đẹp!”

Đây hẳn là một khung cảnh bình thường, nhìn vào trong đôi mắt của người này, lại dương như được trao cho một kiểu vẻ đẹp khác.

Giờ phút này vậy mà khiến hắn cảm thấy có chút say mêt chói mắt, khó mà tự thoát khỏi.

“Chúc mừng ngươi, huynh đệ.”

“Wow...

Lý Trường Giang đặt Hồ Nhược Vân xuống, đầu choáng váng vừa mới tỉnh táo lại “Lão Liêu còn đang ở ngoài cổng chờ kìa, chúng ta ở đây cười ngây ngô cái gì...

Chưa kịp nói hết lời, hắn đã quay người và lao ra ngoài.

“y da! Ngươi chậm thôi...”

Hồ Nhược Vân liền ngăn hắn lại “Chuyện Tiểu Đa muốn nói vẫn còn chưa nói xong kìa. Tiểu Đa đã xem tướng cho chúng ta linh nghiệm như thần, chẳng lẽ người không cảm ơn ngươi ta một chút sao? Còn nữa, lời nói cũng chưa nói rõ ràng, xem tướng cho ta là trọng điểm sao?”

“Ờh đúng đúng đúng.”

Cuối cùng Lý Trường Giang cũng tỉnh tào lại, quay đầu nhìn.

Chỉ nhìn thấy ngay trước mắt mình, còn có một tiểu trong suốt đang ngồi đây,

Uhmm, cái thằng tiểu trong suốt này đang làm cái gì đây?

Ánh mắt đó tràn đầy hứng thú, còn nhìn cái của mình...

Điện thoại?! 'Tên nhóc này đang quay lại?!

Hắn đã quay lại hết màn trình diễn của ta lúc nấy rồi sao?

'Trong nháy mắt, mặt của Lý Trường Giang đã đen như cái đáy nồi, u ám đến tột đỉnh.

Đây có lẽ là lịch sử đen tối dùng để đe dọa, nhất định không thể lưu lại trên đời, nếu không thì còn không thể bị tên tiểu khốn nạn này uy hiếp cả đời!

Lý Trường Giang là người hiểu rất rõ về Tạ Tiểu Đa nên có thể đưa kết luận ngay lập tức!

“Xóa rồi!” “Đem ra đây!”

Trong nháy mắt Lý Trường Giang nâng một thân tu vi lên đến đỉnh cao, chỉ đợi một từ không hợp là sẽ lập tức. giành lấy.

Đúng lúc này điện thoại của Hồ Nhược Vân đổ chuông, là Tạ Tiểu Đa gửi một video cho nàng, theo sau đó liền đem điện thoại của mình chuyển qua đó và cười híp mắt nói “Ta chỉ quay lại... để gửi cho cô Hồ một phần mà thôi, còn những cái khác đều ở trong điện thoại... người xóa đi.”

Lý Trường Giang ngẩn người. Uhmm, khi Tạ Tiểu Đa với một số người một số điều nhất định vẫn còn tương đối có giới hạn, nhất là đối với những người mà hắn coi trọng!

Ví dụ như ba, mẹ và em gái, lại ví dụ như cô HồI

Hồ Nhược Vân cười hì hì một tiếng, mở điện thoại của mình, xem tệp video vừa được chuyển qua, giọng nói hân hoan và hành động điên cuồng của Lý Trường Giang lại hiện ra một lần nữa.

Nước mắt càng ngày càng khó mà kiêm chế được mà nhỏ giọt lả chã rơi xuống, rưng rưng cầm điện thoại ôm vào trong vòng tay, cười vui sướng nói: “Tiểu Đa... cảm ơn ngươi... cả đời ta, đây là một món quà quý giá nhất mà ta nhận được.”

Tạ Tiểu Đa cười hehe, nhanh tay nhanh chân xóa tệp trong điện thoại của mình đi, có chút tiếc nuối nói: “Thật ra cái này phải được đăng trên diễn đàn của trường để mọi người đều có thể xem... một mình vui mừng không bằng để mọi người cùng vui.

Vừa nãy Lý Trường Giang còn có chút cảm động, nháy mắt đã tái mặt.

Nếu cái này mà đăng lên đó, hình ảnh của chính mình...

“Ngươi xóa chưa đó.”

“Xóa rồi.”

“Đã xóa sạch sẽ hết chưa?”

“Xóa xạch sẽ rồi “

Đưa đây cho ta kiểm tra”

“Nè”

Lý Trường Giang kiểm tra một chút, vẫn không yên tâm, nói “Trong điện thoại của ngươi không có lưu trữ thông tin quan trọng gì đúng không?”

“Không có không có.”