Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 506: Không mất mặt!



Mục Yên Yên càng nói càng kích động, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tức đến đỏ bừng, trong mắt giống như có ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy.

“Ngươi vừa sắp xếp trăm phương ngàn kế, vừa ra vẻ ngây thơ hồn nhiên trước mặt sư tỷ của ngươi, giả vờ tỷ muội tình thâm? Mộng Trầm Ngư, ngươi đúng là diễn xuất rất tốt Ta đâu xứng làm sư phụ của ngươi, ta nào có thể dạy ra được một đệ tử có thiên phú dị bẩm như vậy!"

“Diễn xuất của ngươi, thật sự khiến Mục Yên Yên ta thán phục không thôi, với độ tuổi này của ngươi, đã có diễn xuất không chê vào đâu được như vậy, không nên bước vào con đường tu hành, mà nên tiến vào giới nghệ thuật ấy, ảnh hậu gì đấy, hoàn toàn khỏi phải nói, lễ như trở bàn tay”

Mục Yên Yên thở dài nhìn Mộng Trầm Ngư đang cúi đầu, vẫn luôn yên lặng lắng nghe, vẫn luôn không nói gì, ngầm thừa nhận toàn bộ, trong mắt đều là sự thất vọng và chán ghét không chút che giấu.

“Ngươi không cần phải nói thêm gì nữa, ta biết mục đích hôm nay ngươi đến là gì”

“Ngươi phát hiện, kế hoạch đã bị thất bại, tập đoàn Mộng Thị phải đối mặt với tai họa ngập đầu, không thể cứu văn, Nguyên m Di Hồn gì đó, càng tuyệt đối không thể thành công nữa rồi; đã hết hy vọng, thậm chí đến ngay cả bản thân các ngươi cũng không sống nổi mấy ngày”

“Cho nên, lần này ngươi đến tìm ta, muốn xin ta một con đường sống, hy vọng ta còn có thể động lòng trắc ẩn với ngươi, đúng không?”

Mục Yên Yên hỏi một cách sắc bén.

Mộng Trầm Ngư hít một hơi sâu, nói: "Đệ tử biết bản thân nghiệp chướng nặng rề, đê tiện vô sỉ, vong ân bội nghĩa, hành động đều như bị mất trí... Nhưng mà, sư phụ... tất cả những gì ngươi nói, không phải đều chưa thực hiện sao!”

“Sư phụ, tất cả những việc làm đê hèn kia vẫn chỉ là âm mưu, chứ chưa thật sự hành động! Ta... chưa hề gây nên hậu quả không thể cứu vấn nào!”

“Sư phụ ngươi cũng nói rồi, đến giờ này ngày này, tất cả sắp đặt của nhà họ Mộng bọn ta, đều hoàn toàn bị hủy hoại trong chốc lát; đặc biệt là Nguyên m Di Hồn đã bị phá hỏng, chắc chắn không thể hoàn thành...”

“Sư tỷ nàng, đương nhiên cũng không có bất kỳ tổn thất thực tế nào!”

“Sư tỷ không tổn thất gì mà, sư phụ!"

Mộng Trầm Ngư rơi nước mắt, ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, ta không muốn chết. Cuộc đời của ta mới vừa bắt đầu, vừa mới bắt đầu mà sư phụ”

“Ta làm sai rồi, ta thật sự đã sai rồi, nhưng ta mới chỉ 18 tuổi... Sư phụ, sau này chỉ cần ngươi và sư tỷ bằng lòng chăm sóc ta, thì ta sẽ còn có tương lai... nhà họ Mộng, đã không còn nữa rồi... Sư phụ, sau này ta chỉ có thể dựa vào ngươi và sư tỷ thôi...”

“Sư phụ! Xin người giúp đỡ ta”

Mộng Trầm Ngư quỳ trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh tế lên, nước mắt giàn giụa: "Ta thật sự không muốn chết, sự phụ”

Mục Yên Yên đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

“Hoá ra, từ đầu đến cuối ngươi đều hiểu rõ tình hình, bây giờ cái gọi là sám hối cũng chỉ là vì nhà họ Mộng rơi vào đường cùng, ngươi mất đi chỗ dựa, cho nên mới nghĩ tới ta, nghĩ tới sư tỷ của ngươi...”

Mục Yên Yên thở dài: "Xin lỗi, ta không cứu nổi ngươi”

“Sư phụ”

Mộng Trầm Ngư van xin: "Ngươi chắc chắn có cách mà.”

Mục Yên Yên híp mắt lại, bỗng nhiên hỏi từng chữ từng chữ một: "Vậy Mộng Trăm Thiên... rốt cuộc là ai?"

Mộng Trầm Ngư nghe vậy sửng sốt một lúc, ngừng một chút rồi mới đáp lại.

“Từ khi ta có thể nhớ được, thì đã biết hẳn là anh của ta... Nhưng mãi đến năm ngoái, sau khi biết được sự sắp xếp của Nguyên m Di Hồn, ta mới biết hắn không phải là anh ruột của ta.

“Nhưng ta thực sự không biết hắn cụ thể ta là ai, có lai lịch và bối cảnh như thế nào”

“Vậy ngươi biết cái gì?”

“Ta...”

Mục Yên Yên liền cười: “Ngươi chỉ biết cướp vị trí của sư tỷ ngươi, cướp đi duyên cơ của nàng, cướp hết mọi thứ của nàng, sau đó tiêu dao thiên địa, thẳng đến mây xanh?

“Vậy thì, ta giúp không nổi ngươi."

Mục Yên Yên mặt lạnh như băng nói: “Mộng Trầm Ngư, từ hôm nay trở đi ta chính thức trục xuất ngươi khỏi sư môn Côn Lôn Đạo Môn của Mục Yên Yên ta! Từ nay về sau ta và ngươi không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Nhớ chút ân tình năm xưa, ta sẽ không thu hồi lại võ công của ngươi, ngươi đi đi!”

“Sư phụ! Cứu ta với!”

Mộng Trầm Ngư đột nhiên ôm lấy chân của Mục Yên Yên: “Ta thật sự không muốn chết... Ta mới 18 tuổi... Ta mới có 18 tuổi thôi, sư phụ...

Trên người Mục Yên Yên tuôn ra một sức lực nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng đưa Mộng Trầm Ngư ra ngoài năm bước, thân thể Mục Yên Yên nhẹ nhàng bay lên, trong chốc lát đã cao hơn mười mấy mét”

Mộng Trầm Ngư vẫn ở dưới gào thét: "Sư phụ!"

“Sư phụ! Tình cảm sư đồ nhiều năm như vậy, ngươi không hề để ý, quên hết rồi sao?"

Mục Yên Yên dừng lại giữa không trung, trong ánh mắt toàn là sự đau khổ, tất cả cảnh tượng từ lúc nhận Mộng Trầm Ngư làm đồ đệ đến nay lần lượt xuất hiện.

“Ta không giết ngươi, cũng không lấy lại tu vi của ngươi, đã là nghĩ đến tình sư đồ trước kia rồi”

“Duyên phận sư đồ đến nay đã tận, ngươi tự lo tốt cho bản thân mình đi”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng Mục Yên Yên đã bay lên trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.

Trên mặt đất, Mộng Trầm Ngư khóc lớn.

- ---

Sau khi Mục Yên Yên sau khi rời đi cũng không lập tức đi tìm đám người Tả Tiểu Niệm, mà ẩn mình. trong làn mây, một hồi sau mới lau nước mắt đi ra

Ngay từ đầu Mục Yên Yên đã biết Mộng Trâm Ngư đến tìm mình vì chuyện gì, nhưng lại luôn có một hy vọng cuối cùng: Nàng có phải là bị lừa không? Có. phải là quá ngu ngốc nên bị lừa dối? Có phải là không biết nguyên do câu chuyện từ đầu đến cuối? Cũng không có sát tâm với Tả Tiểu Niệm và có ý định cướp đoạt cơ duyên của nàng hay không.

Lần gặp mặt này có thể nói là một lời từ biệt của Mộng Trầm Ngư và đó cũng là một lời nhần nhủ của Mục Yên Yên với chính nàng.

Nhưng hiện tại, chỉ có sự thất vọng tột độ, buồn nôn và chán ghét!

- ---

Lúc này, Tả Tiểu Đa đang xách hai tấm Tinh Thần Thiết nặng hơn 4000 kg ở trong phòng trọng lực thực hiện các động tác như nâng phẳng, đu dây, đập và lùi Có rất nhiều kiểu khác nữa.

Sau khi luyện tập, Tả Tiểu Đạo cảm thấy thất vọng vì có vẻ cái này quá sức với hắn.