Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 84: Hóa ra ngươi thực sự biết xem tướng! (2)



“Vậy lại là cao bao nhiêu?”

Không biết làm sao, nhưng nhìn thấy cái thái độ chững chạc đàng hoàng này của Tả Tiểu Đa, cảm giác đầu tiên của Tả Tiểu Niệm chính là thấy buồn cười, mặc dù còn không cười ra tiếng, nhưng đôi mắt đã cong thành vầng trăng khuyết.

Nhưng mà, nàng cũng không quá hoài nghỉ lời nói của Tả Tiểu Đa, nếu như nói chỉ điểm cho tên trộn Trương Nguyên còn có thể nói là thuận miệng nói mò, mèo mù vớ cá rán, thế nhưng thấy rõ tình trạng trước mắt mình, thậm chí nói thẳng mình sẽ có tử kiếp khi đột phá, quả nhiên là mà người dám nói dám làm, có thể làm việc mà người khác không thể.

Chí ít là trong nhận biết của Tả Tiểu Niệm, cũng không có hiểu biết gì về thứ mơ hồ như tướng thuật!

“Rất cao rất cao, cao đến mức chỉ cần nhìn một chút là có thể xem thấu sinh tử của một người!”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Một chút định sinh tử, một lời đổi họa phúc, một câu định càn khôn... Thật mà, ngươi cười cái gì?”

Tả Tiểu Niệm che miệng, cười đến toàn thân run rẩy, lăn qua lăn lại trên giường.

Đây chính là Tả Tiểu Niệm tu vi cao thâm khó dò, tạo nghệ không tâm thường, mà giờ lại cười ha ha rồi lăn qua lăn lại trên giường, thật sự là nhìn không nổi luôn ấy.

Tả Tiểu Đa nhìn bà chị gái đã mất sạch sành sanh hình tượng, tức đến mức xạm mặt lại.

Nếu không phải còn cố ky sợ cha mình đột nhiên mở cửa đi vào, hẳn là nàng đã cười toáng lên cho cả cái chung cư nghe thấy luôn rồi.

Tả Tiểu Đa cau mày, thật sự có chút giận.

Vốn nói đến đề tài tướng thuật này, làm hắn rất hưng phấn, vốn cho rằng rốt cuộc mình cũng có cơ hội, có thể danh chính ngôn thuận thích một chút về năng lực hơn người này của bản thân, sau đó, tiến một bước nhắc. nhở Tả Tiểu Niệm phòng ngừa tử kiếp...

Giờ khắc này hắn thậm chí đã thầm chửi mình ngu xuẩn ở trong lòng, sao lại sớm không nghĩ tới dùng cách này cơ chứ? Chỉ cần lôi kéo Chị Tiểu Niệm đi theo mình đi xem tướng, nghiệm chứng tướng thuật của mình, tận mắt thấy đương nhiên là nàng sẽ tin rồi, sau đó...

Nhưng mà đây cũng chính là ngẫm lại, nếu Tả Tiểu Niệm không thích đi cùng mình, thì dù mình có muốn kéo nàng đi, thì không cẩn thận mình lại phải bay trên trời vài vòng...

“Có thể nghiêm túc chút được không?!”

Tả Tiểu Đa nổi giận.

“Hí hí hí hí..."

Tả Tiểu Niệm cuộn mình trong chăn, cố gắng nhẫn nhịn để không phát ra tiếng cười, không dám lớn tiếng, đành phải nén cười như thế.

Tả Tiểu Đa thở dài một tiếng.

Lạy trời lạy đất, lay chư phật mười phương, ai đến dạy dỗ bà chị đáng ghét này dùm ta cái? Nàng muốn chọc cho ta giận chết đây mà!

Một hồi lâu sau, Tả Tiểu Niệm rốt cuộc cũng đã dừng cười, cũng đã là cười đến thở không ra hơi, khóe mắt vẫn còn treo nước mắt óng ánh, nói: “Ngươi chém... à không, ngươi nói tiếp đi."

Lúc này Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy nghẹn họng, như là nhai sáp nến trong miệng, bất đắc dĩ nhìn Tả Tiểu Niệm, liên tục lườm nàng trắng cả mắt.

Vốn đã định nói hết ra, nhưng mà lúc này lại chẳng có tí cảm xúc nào mà nói nữa.

“Ta biết ngươi muốn nói gì, cũng biết ngươi cố gắng chứng minh cái gì.”

Tả Tiểu Niệm dừng cười, khế nói: “Ngươi muốn chứng minh ngươi thật sự biết xem tướng, hơn nữa còn rất có tạo nghệ, ngươi cũng là thông qua xem tướng, nhìn ra ta sắp đột phá, quan trọng nhất còn là, ngươi còn nhìn ra ta sẽ gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm tại thời điểm đột phá bình cảnh, sinh tử đại kiếp!”

“Đến mức trong mấy ngày này, mặc kệ nói gần nói xa, ngươi cũng cố gắng hết sức, dùng bất cứ thủ đoạn nào để nhắc nhở ta, lúc đột phá, ra sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, cẩn thận lại cẩn thận?

Giọng của Tả Tiểu Niệm rất mềm rất nhẹ, đồng thời còn nương theo có một cảm giác đè nén khó nói lên lời.

“Đúng vậy đúng vậy!”

Tả Tiểu Đa liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, xém chút gật gãy cả cổ luôn: “Đúng, đúng, đúng, chính là như thế, ngươi biết ta dụng tâm lương khổ thế nào rồi chứ?”

Tả Tiểu Niệm híp mắt lại, kinh ngạc xuất thần, lẩm bẩm nói: “Cẩu Cẩu, ta tin ngươi.”

Tả Tiểu Đa vui mừng cười, rốt cuộc có người nguyện ý thừa nhận tướng thuật bất thế của mình rồi.

Nhưng lập tức kịp phản ứng lại, đỏ mặt tía tai nói: “Có thể không gọi là Cẩu Cẩu được không hả?”

Tả Tiểu Niệm lại không cười, cũng không phản bác, chỉ là yếu ớt nói: “Tiểu Đa, ngươi tự xưng là tướng thuật thần thông, nhìn một cái thấu sinh tử, ta tin ngươi... Nhưng ngươi xem tướng của ta, đến tột cùng đã nhìn thấy cái gì?"

Tả Tiểu Đa há to miệng, nhưng lại chẳng nói nên lời.

“Cẩu Cẩu, ngươi nhìn tướng của ta và... ngươi là thấy được...”

“..Là thấy được ta sắp xảy ra tai họa đúng không? Hay là nói... ta sẽ chết sao?”

m thanh Tả Tiểu Niệm yếu ớt.

Nghe được câu hỏi của Tả Tiểu Niệm, trong lúc nhất thời Tả Tiểu Đa không biết nói gì mới tốt, chỉ im lặng.

“Dù sao tình huống chắc chắc là không tốt đúng không? Cho nên ngươi mới sốt ruột như vậy, cho nên ngươi mới tranh nhau biểu hiện chính mình ở khắp nơi, liều mạng rèn luyện chính mình, liều mạng tu luyện nhu vậy sao?”

Tả Tiểu Niệm hít hít mũi: “Lúc trước ngươi học lớp Võ Đồ ta cũng có nhìn thấy, khi đó ngươi luôn lén khóc, nản lòng, tuy rằng cũng có cố gắng tu luyện, nhưng tuyệt đối không liều mạng như bây giờ.”

“Bây giờ ngươi đến trường sớm, sau khi tan học thì tự mình lặng lẽ tập luyện võ thuật, thổ nạp, lúc ngươi đi học thời gian đầu tiên là bắt đầu nhập định, mỗi một giờ. học, người khác đều hấp thu đầy đủ linh khí thì tự nhiên tỉnh lại, nhưng ngươi lại không như vậy, cho dù ngươi tỉnh lại cũng muốn cố hết khả năng mà hấp thu linh khí nhiều thêm một chút..."

“Sau khi tan học ngươi ít đi WC, cũng không đi ra ngoài chơi, liên tục tu luyện trong lớp học, chỉ có tới buổi chiều lúc chiến đấu xếp hạng ngươi mới đi ra ngoài vì để tham gia chiến đấu, thái độ gây chiến, khiêu chiến không ngừng, thắng tiếp tục khiêu chiến, thất bại vẫn khiêu chiến.”

“Tất cả mọi người thấy được ngươi láu cá, còn có nỗ lực của ngươi, hai phẩm chất gần như đối lập này cũng lúc xuất hiện trên người ngươi, ngươi có biết là cảm giác không hài hòa đến cỡ nào không..."

Tả Tiểu Niệm say sưa thì thào nói: “Cẩu Cẩu, ngươi kéo căng bản thân mình như vậy, sống mệt như vậy, đều bởi vì chuyện sống chết của ta, đúng không? Ngươi không muốn để ta chết, đúng không?”

Tả Tiểu Đa có chút bối rối, cảm giác cả người mình đều sạch sẽ, như quả chuối bị lột sạch vỏ nằm tơ hơ trên bàn, ngay cả mấy suy nghĩ trong lòng cũng hoàn toàn bị vạch trần.