Cung Dịch Nguyên Cố vẫn chậm rãi ngồi ăn cùng Tình Quân và Tình Hương, nói vài chuyện gì đó.
Còn cô thì đi ra giàn hoa tử đằng hóng mát, hoa màu tím xinh đẹp mộng mơ, nổi bần bật giữa khu vườn ohias trước.
Ngồi trên ghế mây, ánh mắt thất thần.
Nếu nơi này có một ngày biến mất, vậy cái thứ tình cảm này sẽ về đâu? Sẽ có một ngày nam chính và nữ chính yên ổn thiên hạ, cô sẽ phải trở về thế giới bên kia.
Trang cuối đóng lại, cuộc sống của cô nơi đây cũng đóng lại.
- Nguyệt cô nương.
Mạc Dã dắt ngựa đi vào, theo sau là hai người phụ nữ, một người đầy đặn quá tứ tuần, một người thì tóc đã hoa râm, bên cạnh còn dắt thêm một đứa bé trai khoảng chừng chín mười tuổi đi vào.
Họ thấy cô liền vội chào:
- Bái kiến Đinh phu nhân.
Nguyệt Lam đứng dậy, xua tay:
- Không, không cần phải làm thế.
Cô quay lại hỏi nhỏ Mạc Dã:
- Đây là mấy người mà Hạo Lâm bảo đưa đến chăm sóc viện sao?
Mạc Dã gật đầu.
Cô nói tiếp:
- Được rồi, chuyện này giao cho ta, ngươi vào ăn cơm đi.
Nói xomg cô cầm lấy cương ngựa của hắn, không cho hắn phản bác mà đẩy đẩy vào nhà.
Cô tươi cười:
- Con xưng hô với hai người thế nào ạ?
Người phụ nữ kia liền trả lời:
- Gọi ta là Di nương được rồi, đây là mẹ của ta, còn đây là cháu ngoại ta.
Nguyệt Lam lễ phép cúi chào:
- Con chào bà.
Bà cụ cười hiền hậu, móm mém nhai trầu:
- Đinh phu nhân thật xinh đẹp.
Cô có chút xấu hổ, hai tay quấn vào tà áo không biết trả lời thế nào, liền lảng sang chuyện khác:
- Mọi người ăn cơm chưa?
Di nương gật đầu:
- Chúng ta ăn rồi.
Tình Hương cũng từ trong chạy ra, nói:
- Di nương, Phụng lão, ta đã giọn chỗ cho hai người rồi.
Phụng lão nheo mắt nhìn cô bé, bà do dự:
- Cô nương là.....
Tình Hương xoay một vòng trước mặt bà:
- Tình Hương đây ạ!
Hai người ngạc nhiên, bà lão thốt lên:
- Trời ơi Tình Hương sao? Con lớn thật đó.
Nguyệt Lam đứng bên cạnh thấy ba người mừng mừng rỡ rỡ gặp nhau cũng vui lây.
Cô để ý đứa bé nãy giờ có vẻ bẽn lẽn sợ sệt nép sau lưng của bà.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh hỏi:
- Tiểu đệ, đệ tên gì?
Đứa trẻ cắn cắn ngón tay, cảm thấy vị tỷ tỷ này không phải là người hung dữ giống ca ca lúc nãy liền nhỏ giọng trả lời:
- Tiểu Tán.
Nguyệt Lam khẽ nhướn lông mày rồi gật gù:
- Tiểu Tán sao? Vậy Tiểu Tán muốn làm quen với mấy con vật ở trong viện không?
Chuyện gì chứ dụ dỗ con nít là nghề của cô, cô không tin đánh vào tâm lý tò mò non nớt của tụi nhỏ mà không chinh phục được sao? Tiểu Tán nghe cũng cảm thấy thú vị nhưng mà cũng hơi lo lắng.
Phụng lão liền xoa xoa đầu nó:
- Đây là Đinh phu nhân, con chào chưa?
Nguyệt Lam phủi đi mấy vết bụi trên quần áo đứa bé, dịu dàng:
- Đệ gọi ta là Nguyệt tỷ giống Tình Hương là được rồi.
Tình Hương liền chỉ vào đứa bé:
- Đây là con của Phùng ca ca sao? Lớn thật đó.
Di nương cũng cười nói:
- Nghe Mạc công tử nói rằng con và ngài ấy sắp có hôn sự? Thật đáng mừng đó nha.
Tình Hương đỏ cả mặt, cúi đầu.
Nguyệt Lam liền bảo:
- Được rồi, muội đưa họ vào xem chỗ ở rồi nghỉ ngơi đi, ta đi nhốt ngựa cho Mạc Dã..