Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 27: Couple chính tan vỡ



Cung Dịch Nguyên Cố trở về Đinh vương phủ, hôm nay y phải chầu triều.

Quan phục, mũ mão chỉnh tề, sáng sớm y đã vào cung, bước vào sân chầu có vài quan tướng cúi chào:

- Bái kiến Tam vương gia.

Y khẽ cúi người chào lại rồi ngồi trên ghế hoàng thất phía bên tay phải.

Nhậm Anh đến sau một chút cũng ngồi ở hàng bên trái, phía dưới là các vị thái phi.

Giữa sân Chầu là hàng trăm quan lại nghiêm chỉnh theo sáu bộ với quan phục khác nhau.

- Thánh thượng giá đáo.

Mọi người trong sân đều đồng loạt quỳ xuống, hô lớn:

- Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Cung Dịch Nam Dương mặc long bào uy nghiêm bước vào, ngồi trên cửu đỉnh, nâng tay:

- Các khanh bình thân.

Ánh mắt của hắn quét qua các vị đại thần phía dưới, rơi trên người Cung Dịch Nguyên Cố vài giây.

Buổi thiết triều không có gì ngoài liệt kê, đưa ra ý kiến làm sao cải thiện đời sống nhân dân và ngoại giao.

Nhưng mỗi người một ý, buổi chầu kéo mãi đến trưa, Cung Dịch Nguyên Cố vẫn cứ im lặng ngồi một bên không đoái hoài gì.

Trong mắt mọi người, vị Tam vương gia này chẳng khác gì một nữ nhân, không quan trọng triều chính, không biết đối kháng.

Hằng ngày chỉ ở trong phủ dạy đám trẻ con học chữ, vẽ vời, có cũng như không.

Y ngồi dựa vào ghế, chống cằm quan sát từng người một, đôi mắt đan phượng xinh đẹp khiến ai cũng ngất ngây.

Y đang ngấm ngầm xem xét đám quan lại này có bao nhiêu người của Bắc Trấn Hầu.

Hôm qua ông ta trở về đã vội vã vào bẩm báo chắc chắn là có chuyện, lão cáo già đấy rất xảo quyệt.

Tuyệt nhiên hôm nay không thấy ông ta, chắc chắn là đang tính kế.

- Tam hoàng đệ, đệ thấy thế nào?

Cung Dịch Nam Dương bỗng nhiên hỏi, y chỉ liền cúi đầu cười nhẹ:

- Chuyện này ta chẳng thể nói được, cảm thấy ổn hay không đều nhờ vào mưu lược của hoàng huynh.

Phía dưới có tiếng xì xào, tất nhiên là không khỏi việc gọi y là phế vật.

Đúng như dự đoán.

Cung Dịch Nam Dương hắng giọng một cái rồi nói:

- Vậy hôm nay đến đây thôi, bãi triều.

Hắn rời khỏi cửu đỉnh trở về.

Cả sân chầu quỳ xuống hành lễ, rồi cũng lần lượt rời đi.

Cung Dịch Nguyên Cố và Nhậm Anh cũng trở về, ra đến cửa thì bị Hiệu công công ngăn lại:

- Tam vương gia, hoàng thượng mời ngài đến dùng bữa trưa ở tẩm điện.

Khoé mày khẽ nhếch lên vì ngạc nhiên, y cũng đồng ý:

- Vậy nhờ công công chuyển lời đến hoàng huynh rằng ta trở về phủ thay y phục sẽ đến ngay.

Hiệu công công cúi chào rồi rời đi.

Nhậm Anh liền xáp lại hỏi nhỏ:

- Tam hoàng huynh, huynh đi sao?

Y gật đầu, rồi nói:

- Trở về phủ đi.

Cung Dịch Nguyên Cố trở về thay y phục đỏ rồi lại tiến cung một lần nữa.

Đi theo thị vệ đến Thiên Cấm, ra vườn Thượng Uyển, nơi mái đình lớn cong vút.

Cung Dịch Nam Dương đang ngồi ở bàn tiệc chờ đợi, thấy y đến hắn liền cười:.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

- Tam đệ đến rồi.

Y cúi đầu chào:

- Hoàng huynh.

Hắn xua tay:

- Không cần câu nệ tiểu tiết, đến dùng bữa với ta.

Sơn hào hải vị đầy bàn, y cũng ngồi xuống gặp vài đũa bỏ miệng cho có lệ.

- Dạo này nghe nói bên cạnh đệ xuất hiện nữ nhân?

Cung Dịch Nguyên Cố gác đũa, cầm ly trà lên nhấp một chút:

- Nữ nhân thì rất nhiều, trong phủ của ta khoảng hơn một trăm nữ nhân.

Nam Dương hiểu ý, có chút ý cười trong đuôi mắt, hắn nói:

- Được, đệ giỏi.

Gió cuối thu mang theo chút se lạnh, những tấm rèm sa mỏng bay nhè nhẹ.

Y ngồi đưa mắt nhìn ra vườn hoa, trăm hoa đua nở, đẹp nao lòng.

Nhưng chốn hoàng cung này lạnh lẽo, không nhiều dương khí, âm u khó chịu.

- Tại sao huynh không phong hậu đi?

Cung Dịch Nam Dương đứng dậy, đứng ở bậc thang, chắp tay ra sau lưng trả lời:

- Đệ nói xem, nữ nhân nào cũng ham mê phú quý, nữ nhi quan lại đều ào ạt tiến cử vào cung hòng đắc sủng.

Không một ai thật sự nghĩ cho giang sơn đất nước.

Chẳng giống đệ, cứ tĩnh lặng như nước mùa thu, yên ả.

Câu nói đầy ẩn ý, Cung Dịch Nguyên Cố cười trừ:

- Không phải không có, mà là chưa thấy.

Hai người đánh cờ ở khuôn viên, cứ như một bưac tranh phong cảnh đẹp đẽ, một người khôi ngô tuấn tú, một người xứng đáng là mỹ nam thiên hạ.

Đến buổi chiều, Nam Dương nhìn theo bóng lưng xa dần của y mà có chút tiếc nuối.

Cung Dịch Nguyên Cố đi qua những hàng lang gấp khúc thì đụng phải một nô tỳ.

Nô tỳ đó sợ hãi quỳ rạp dưới chân gập đầu:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.

Y cúi xuống nhìn cô, bình tĩnh cất tiếng:

- Đứng dậy đi.

Nô tỳ ngước đầu lên, một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp, quả thật rất xinh đẹp.

Có đôi mắt to tròn, cô nhìn y:

- Đại nhân là.....!bái kiến Tam vương gia.

Cô lại vội cúi đầu xuống, lắp bắp:

- Nô.....!nô tỳ là....!là nhi tử tội thần Vũ Hoài Thương.

Cung Dịch Nguyên Cố cau mày:

- Ngươi là nhi tử của Vũ Thượng Nghĩa?

Vũ Hoài Thương gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

Y nhìn theo cô, nhớ đến lời Nguyệt Lam từng nói.

Cô ta có ánh sáng bạch nguyệt quang, sau này sẽ lên làm hoàng hậu.

Nếu vậy sẽ đối đầu với tỷ tỷ của Âu Thiên Hoa là Âu Dật Nghiên đang là Thục phi trong cung.

Lợi dụng nàng ta, có lẽ là có thể.

Vũ Hoài Thương từ lần đưa thuốc hôm trung thu đã tương tư tam vương gia xinh đẹp này.

Ngay cả thị vệ mỗi đêm đến tìm cô " ăn chực" cũng đã bỏ rơi ngay.

Đã lâu không thấy Cung Dịch Nguyên Cố vào cung, chờ ngóng mãi hôm nay mới gặp được, không ngờ lần này lại thuận lợi đến vậy.

Cô trở về phòng của mình ngồi thẫn thờ, nhớ đến dung nhan xinh đẹp vừa rồi.

- Phải cố gắng gây chú ý.

Ấp ủ ý nghĩ trở thành vương phi, Vũ Hoài Thương đã bỏ lỡ đi cơ hội làm mẫu nghi thiên hạ.

Cung Dịch Nam Dương trở về tẩm điện, nặng nằm trên giường.

Hiệu công công đi vào nói:

- - Hoàng thượng, ngài không đi tìm Vũ cô nương sao?

Hắn khoát tay, bây giờ tâm tư hắn đều rơi trên người Cung Dịch Nguyên Cố, thật sự không có hứng thú với nữ nhân nữa.

Hắn liền cau mày:

- Hiệu công công, ta muốn lập nam phi.

Hiệu công công bị doạ sợ, vội đi đến bên cạnh bị miệng hắn lại:

- Hoàng thượng, không được, ngài không được nói như thế.

Ông luống cuống tay chân làm rơi cây phất trần.

Hắn đẩy ông ra:

- Ta không nói đùa, ta muốn lập nam phi.

Hiệu công công muốn khóc đến nơi, ông vái lạy hắn:

- Trăm nghìn lần ngài đừng làm như thế, rốt cuộc tại sao đầy rẫy nữ nhân ngài không lập phi tần, mà cứ phải nam phi?

Cung Dịch Nam Dương khẽ cười:

- Không ai có thể đẹp bằng hắn cả.

Hiệu công công nhận ra ngay, ông vội lắc đầu:

- Hoàng thượng, nhất quyết không thể.

Tam vương gia không thể nào thành nam phi được, cả đất nước này sẽ loạn mất.

Từ trước đến giờ chưa ai dám lập nam phi, hai người đàn ông thì làm gì được cơ chứ? Đâu sinh con đẻ cái nối dõi tông đường được.

Hắn khuất tay:

- Ngươi ra ngoài đi.

Nói rồi hắn đến bàn để tấu chương, ngồi ngẩn ngơ thẫn thờ.

Hắn biết việc này quả thực rất quái lạ, nhưng cái thứ tình cảm trong lòng hắn đối với y bây giờ không khác gì một tình yêu cả.

Nó còn cao cả hơn tình huynh đệ, biết là như thế sẽ là lời đồn thổi.

Nhưng mà bên người y không có nữ sắc, y lại xinh đẹp như thế, lập phi cũng đáng.

Hắn còn muốn lập t làm nam hoàng hậu, ngày ngày tháng tháng cùng nhau chàm chầm già đi.

- -----

Y trở về Đinh vương phủ thì vào thư phòng đọc sách.

Tâm trí bây giờ có chút nhớ bảo bối nhỏ kia, Nguyệt Lam đã trở về bốn ngày, trong phủ vẫn không thay đổi gì.

Nhưng trong lòng y thay đổi, nhớ nụ cười của cô, ánh mắt, hình bóng nhỏ nhắn.

Thật sự khi nào cô mới trở về?

Gia nhân trong phủ đều tất bật lo hỷ sự cho Tình Hương và Mạc Dã.

Hai người đã dời vào ngày 20 tháng 11 thay vì 15, bởi vì thiết nghĩ làm đại hỷ vào ngày rằm cũng khônv may mắn lắm, hôm nay đã là ngày 8, quả thực không còn nhiều nữa.

Những mảnh vải đỏ lớn được treo khắp phủ, chữ hỷ, lồ ng đèn cũng đầy đặn hiện lên.

Tình Quân đã tự đưa người về may bộ hỷ phục cho Tình Hương và Mạc Dã.

Cho dù có lấy nhau thì cũng ở trong phủ, không cần phải gả xa nhà.

- Tam vương gia, phía bên Bắc Trấn Hầu đưa tin tới.

Mạc Dã đi vào đưa cho y một bức thư, bình tĩnh mở ra xem rồi đốt nó đi.

Y liền nói:

- Bảo Hồ Thanh đừng động đậy gì, cứ bảo hắn mấy ngày nay chuẩn bị hỷ sự, lấy Tửu Thanh lầu làm nơi đón dâu.

Mạc Dã nhận lệnh rời đi.

Y ngồi đó thâm trầm, rốt cuộc Bắc Trấn Hầu muốn làm gì?

- Đinh huynh, huynh có ở đây không?

Giọng gọi ngọt ngào của nữ nhân vọng đến, Cung Dịch Nguyên Cố cau mày rồi đi ra ngoài.

Âu Thiên Hoa vội chạy từ sân vào:

- Đinh huynh, huynh về không nói cho muội biết.

Cô muốn nắm tay nhưng bị y tránh né, liền phụng phịu:

- Ta chưa làm gì cả mà, Đinh huynh, cha ta nói đang xin ban hôn cho chúng ta đó.

Lúc đó ta sẽ là phu thê.

Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, liền nói:

- Sao cũng được, sao muội đến đây? Hôm nay bọn trẻ đang học.

Âu Thiên Hoa liền cao hứng ôm lấy cánh tay y:

- Nghe cả Chỉ An nói rằng huynh tổ chứ hỷ sự cho nô tỳ nên ta đến xem, công nhận là đúng.

- Nó là con gái ta nuôi.

Giọng của y vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng lại khiến người nghe như bị cảnh cáo.

Cô ta liềm cụp đuôi xuống không nói nữa.

Y cũng bảo:

- Muội đến thì đến, ta còn xử lý công vụ.

Nói xong y vào phòng đóng cửa lại.

Nghĩ ngợi một lúc, đến bên tủ mở cửa lấy ra một quyển sách cũ, bìa đã cũ.

Những hình ảnh vẽ đã phai màu, nhưng nét vẽ vẫn còn.

Một trang là một bức tranh kỳ lạ, những cảnh vật xung quanh sôi động.

- Mẹ, con nên làm gì?

Nếu lần này hoàng thượng ban hôn, Nguyệt Lam trở về, y phải nói thế nào đây?

- ----

Tuyết Gia: CP chính của chúng ta đã vỡ tan vỡ tành:)) ta cũng nghĩ nhiều lắm đó, nhưng cảm thấy nội dung kiểu này gay cấn hơn:).