Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Chương 31: Lửa



Chờ mãi đến tận tối muộn, khách đã lũ lượt kéo về, Nguyệt Lam cũng được đưa về phòng tắm rửa thay y phục.

Sau khi trút bỏ những thứ nặng nề trên người ra, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng ngổn ngang đủ điều, lấy điện thoại ra xem giờ:

- Hơn mười giờ đêm rồi, là mình sai sao?

Cô ngồi ở bàn dưới cửa sổ nhìn ra ngoài, cơn mưa cuối thu bắt đầu xuất hiện, tí ta tí tách.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Từ khi cô bước vào nguyên tác thay đổi rất lớn, đáng lẽ sẽ không có hỉ sự của Tình Hương và Mạc Dã.

Đáng lẽ bây giờ Cung Dịch Nguyên Cố đang chuẩn bị liên hôn với Âu gia, chuẩn bị đón Âu Thiên Hoa vào phủ.

Nam nữ chính bây giờ đã nảy sinh quan hệ, chuẩn bị phong hậu lập kế tiêu diệt y.

Hiệu ứng cánh bướm? Vì cô đã thay đổi nên xảy ra hiệu ứng cánh bướm sao? Thay đổi một chuyện thì kết quả sẽ khác?

Cả đầu đau như búa bổ, đúng là thời cổ đại phải sống trong lo âu, phòng trước thủ sau.

Cảnh giác cả anh em ruột thịt, thật đáng thương, thật cô đơn.

Cung Dịch Nguyên Cố cũng trở về phòng của mình phía bên cạnh, thay đồ.

Hôm nay y uống khá nhiều nên cảm thấy hơi buồn ngủ, nên đành lên giường.

Thiết nghĩ bây giờ bảo bối nhỏ đã ngủ nên y cũng chẳng làm phiền, dù gì hôm nay cũng đã quá sức với cô.

Nhưng không ngờ, chuyện gì đến cũng đến.

Dãy viện phía na vốn rất nhiều người, binh lính tinh nhuệ bảo vệ cả phủ.

Nhưng hôm nay lại khác, Mạc Dã đã bảo họ rời khỏi vị trí đi về nghỉ ngơi.

Sau khi uống rượu giao bôi xong thì bất chợt nghe mùi sát khí phía ngoài.

- Ai?

Là binh võ, tất nhiên sẽ nhạy cảm.

Hắn chộp ngay thanh kiếm trên kệ rồi nói:

- Tình Hương, nàng ở đây không được ra ngoài.

Có thích khách.

Y lặng lẽ thổi tắt đèn rồi theo khe cửa nhìn ra ngoài.

Khoảng mười lăm người mặc áo đen bịt mặt xông vào.

Khẽ nheo đôi mắt lại, đôi tay đã chuẩn bị trong tư thế tuốt kiếm.

Không thể trốn được nữa.

Đám áo đen kia theo hiệu lệnh chia ra thành bốn nhóm nhỏ đi đến các phòng, thân thủ cao siêu, đi không có tiếng động.

Ba hắc y nhân kia định đạp cửa xông vào thì Mạc Dã đã nhanh hơn, tuốt kiếm đi vài đường.

Một tên ngã xuống, đám kia mghe tiếng liền chạy lại giao đấu.

Một thân một kiếm làm sao đấu lại được, tiếng binh khí loảng choảng trong đêm.

Tình Hương nép góc giường noi theo ánh sáng mờ của trăng nhìn ra ngoài.

Người hầu máu be bét nằm ngoài sân, sợ hãi tột độ, cô muốn hét lên.

- Tình Hương.

Tiếng la của Mạc Dã cất lên, Tình Hương chưa kịp phản ứng đã cảm giác được ngực mình đau nhói.

Lưỡi kiếm đâm xuyên qua người, máu tươi nhuốm hỉ phục đỏ thẫm.

Mọi trong đám thích khách luền rít lên:

- Ngươi phản bội quân chủ, phải chết.

Nói xong hắn vung kiếm lên chém một nhát, Mạc Dã ngã quỵ xuống, đôi mắt đau đớn nhìn Tình Hương nằm trên giường.

- Phóng hoả.

Một tên khác cầm bình rượu trên bàn hất khắp phòng, thấy than đá ra nhóm vào, ngọn lửa nhanh chóng lan toả, bắt sang những mảnh vải.

- Rút.

Bóng dáng bọn chúng biến mất trong đêm đen, dưới cơm mưa phùn, ngọn lửa kia lộp độp bén sang những đồ vật, cả căn phòng toàn là gỗ nên rất nhanh đã lan rộng.

Mạc Dã nằm thoi thóp trên sàn nhà, hắn lẩm bẩm:

- Tình Hương, Tình Hương.

Dùng hết sức lực cuối cùng, hắn lết đến cạnh giường, đưa bàn tay đầy máu nắm lấy bàn tay nhỏ của Tình Hương, khoé mắt rơi lệ:

- Kiếp này ta phụ nàng, kiếp sau hi vọng......!chúng ta sẽ mãi.....!là....!phu thê.

Hơi thở cuối cùng, giọt lệ cuối cùng.

Đám cháy tiếp tục lan rộng, một nô tỳ bị thương ở chân may mắn thoát chết liền hô hoán lên:

- Có thích khách, người đâu có thích khách.

Cô ta đi cà nhắp cà nhắp, cả người đầu máu tanh, gương mặt đã bị mưa làm cho ướt, sợ hãi tột độ.

Binh lính trong phủ nhanh chóng kéo đến, họ bàng hoàng, người hầu bị giết ngay trong phủ.

Tình Quân đi ra ngoài cũng vừa kịp chạy đến, nhìn đám cháy phát ra từ phòng tân hôn thì kinh hãi.

Hắn như con thú hoang, giận dữ:

- Dập lửa, nhanh dập lửa.

Ở trong đó có muội muội của hắn.

Hắn như muốn lao vào đám cháy đang hừng hực sáng kia, gào thét:

- Tình Hương, Mạc Dã.

Binh lính thi nhau xách nước đến dập lửa, một số vội vàng ngăn hắn lại.

Cả Đinh vương phủ náo loạn cả lên, quân binh khắp nơi đổ về.

Cung Dịch Nguyên Cố nhanh chóng có mặt, y ra lệnh:

- Bao vây toàn bộ Chỉ An.

Nhìn vào căn viện mới được dập tắt một góc, cau mày:

- Vào cứu người.

Không suy nghĩ nhiều, y giật lấy thau nước của một nô tỳ đang chạy đến toan đổ vào đám cháy lên người, dùng áo choàng trùm lên rồi lao vào đám lửa.

Những người có mặt ở đó ai cũng thất kinh, vài người cũng làm theo.

- Tam vương gia, không được, nguy hiểm.

Lửa từ phòng tân hôn cực kỳ mãnh liệt, có thế nào cũng không thể chen vào.

Nhìn bóng dáng mờ ảo của Tình Hương và Mạc Dã bị ngọn lửa kia bén đến, cơn mưa kia cũng không thể nào mà giúp được gì.

Cung Dịch Nguyên Cố không khỏi tức giận:

- Rốt cuộc là ai làm?

Dám ra tay với Đinh vương phủ, còn phóng hoả giết người.

Khả Nguyệt Lam ngồi trong phòng, chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng hô hoán.

Trong lòng khẽ hẫng một nhịp, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Đoản Bạch viện, Nhậm Anh đang đứng ở sân ra lệnh binh lính, tiếng vũ khí, tiếng bước chân xuyên tạc đêm đen:

- Cao Vũ, Cường Hùng, đóng cổng thành.

Trương đến Thanh Tửu lầu báo Hồ Thanh.

Biết rằng có chuyện không hay, cô chạy đến, lo lắng:

- Nhậm Anh.....!bên đó có phải.....

Nhậm Anh gương mặt phức tạp, khác xa với vẻ non nớt thường ngày, tay nắm chặt thanh kiếm, trả lời:

- Viện phía Nam có người phóng hoả, người bên đó đều bị giết rồi.

Chuyện này......

Trong đầu Nguyệt Lam có một tiếng nổ lớn.

Vậy là.....!là thật?

Bỗng chốc cô quay người rời đi, nhưng lại bị cậu kéo lại:

- Hoàng tẩu, tẩu ở lại đây, đừng qua bên đó.

Nước mắt đã ứa ra lăn xuống má, cô vùng ra khỏi tay Nhậm Anh rồi quát:

- Buông ra.

Ngay lập tức dùng hết sức nhanh nhất, cô chạy đi, hướng dãy viện phía nam đang hừng hực lửa.

Nhậm Anh cũng không thể chậm trễ chuyện điều tra, liền bảo:

- Viễn Thần, ngươi đi theo tam vương phi.

Viễn Thuần là một chành trai trẻ, nằm trong đội cận vệ của Cung Dịch Nguyên Cố, hắn nhận lệnh rồi đuổi theo.

Đầu óc Nguyệt Lam căng như chão, ý nghĩ hỗn loạn.

Là thật, chuyện này là thật.

Tình Hương, Mạc Dã.

Tại sao?

Khung cảnh trước mắt khiến cô muốn ngã khuỵu xuống, một nơi hoang tàn, xung quanh đã được dập lửa, khói bụi triền miên.

Một mảnh vải đỏ được treo ở trên cửa rơi xuống, nhanh chóng hoá tro.

Mùi cháy khét xộc thẳng vào mũi, nơi tân phòng kia vẫn đang còn cháy, những cột lớn bắt đầu sập đổ.

- Không phải, chuyện này không phải là sự thật.

Người cô xem là em gái, Tình Hương không thể chết được.

Cung Dịch Nguyên Cố đứng một bên, cả người như chấn động, đôi mắt thâm trầm.

Tình Quân thì lòng đau như cắt, nhưng chinh chiến sa trường với chủ tử bao nhiêu năm cũng chẳng có biểu hiện gì.

Hắn giật mình một cái, liền nói nhỏ:

- Tam vương gia, Nguyệt cô nương....

Y quay người lại, bắt gặp Nguyệt Lam đang đứng như trời trồng ở phía sau, cơn mưa lớn làm ướt sũng thân thể cô, vô hồn nhìn vào đám cháy.

Đồng tử phản chiếu con thú dữ đang lập loè, cả người như muốn chết đi.

Không thể tin vào những thứ xảy ra:

- Tình Hương.

Cả người cô không còn sức lực, thả xuống sân đá.

Cung Dịch Nguyên Cố nhanh chân chạy lại đỡ lấy cô:

- Nguyệt Nhi.

Nước mắt cầm cự nãy giờ tuôn ra, bi thương thảm hại, Nguyệt Lam bắt đầu oán trách:

...- Tại sao không tin ta? Tại sao các người không tin ta?...

Gương mặt phẫn nộ, cô đấm từng cái mạnh mẽ vào người y, gào thét:

- Tại các người, không phải một mực muốn tổ chức hôn lễ hôm nay, thì Tình Hương và Mạc Dã không phải chết.

Nỗi thống khổ theo tiếng hét khàn khàn của cô khiến bao nhiêu người quặn lòng.

Họ cắn chặt răng chịu đựng.

Cung Dịch Nguyên Cố ôm chặt lấy cô, y cũng không dễ chịu gì, nhưng vẫn tốt hơn cô rất nhiều:

C

Như ngộ nhận ra điều gì, cô đẩy y ra, gượng người đứng dậy, sợ hãi tột độ:

- Không phải, không phải tại các người, là tại ta.

Là ta xuất hiện họ mới chết.

Như nơi này là một ám ảnh, cô vừa lùi lại phía sau, vừa lẩm bẩm trong miệng:

- Là tại ta, nếu không xuất hiện, họ sẽ không chết.

Tại sao ta lại ở đây? Tại sao?

Cô vô vọng hét lên, Cung Dịch Nguyên Cố cau mày, sợ cô làm loạn, liền kéo cô lại:

- Bình tĩnh đi Nguyệt Nhi, chuyện này không liên quan gì đến nàng cả.

Tuyệt vọng, giận giữ, đau khổ khiến Khả Nguyệt Lam thoáng chốc hoá thành một người khác, cả người nhầy nhụa, bám chặt lấy bắp tay y, đôi mắt không muốn chấp nhận:

- Ta đã cố gắng thay đổi rồi, tại sao nó còn xảy ra? Hạo Lâm, vốn dĩ ta không muốn họ chết, Hạo Lâm.

Y thật sự không thể chịu được nữa, đưa tay đánh ngất rồi bế cô lên:

- Tập hợp binh sĩ trước phủ.

Tình Quân và Viễn Thần nghe lệnh rời đi.

Cung Dịch Nguyên Cố bế cô trở về phòng, kêu nha hoàn thay trang phục cho cô rồi dặn dò:

- Chút nữa nàng dậy thì nhớ cho uống một bát thuốc ngủ.

Y sợ cô sẽ làm điều gì dại dột sau cú sốc này, nên cứ để cô ngủ là cách tốt nhất.

Cả Chỉ An nhốn nháo một phen, nửa đêm nửa hôm có người đột nhập Đinh vương phủ phóng hoả, giết người.

Tin này làm nhà nhà đều không thể ngờ, hôm nay mới có hôn lễ, hôm sau lại có đám tang.

- Cái gì? Đinh vương phủ có người bị giết?

Cung Dịch Nam Dương đang phê chuẩn tấu chương thì thị vệ vào bẩm báo.

Hắn đập bàn hỏi lại.

Tên thị vệ vẫn cúi người, dõng dạc trả lời:

- Đúng ạ! Người chết là con gái nuôi của Tam vương gia và tướng công hôm nay mới cử hành hôn lễ, ngoài ra còn mười mấy nô tì.

Ấn đường hắn cau lại:

- Tam vương gia như thế nào?

- Lục soát khắp thành, ngài ấy quả thật tức giận.

Cung Dịch Nguyên Cố suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Thêm binh lính yểm trợ, bảo Cấm Vệ quân điều tra nhanh nhất có thể.

Tên thị vệ cúi lạy một cái rồi nhanh chóng ra ngoài.

Ánh mắt hắn đen lại:

- Dám vào Đinh vương phủ, rốt cuộc người phía sau là ai?

- -----

Tuyết Gia: Có mấy cô cua không kịp tình tiết của ta á! Nên ta thực xin lỗi nha, vẫn mong mấy cô có thể ủng hộ.

Tiếp tục câu chuyện trốn học hôm nay, cô đã giao cho ta 5 cái bài tập:)), sau chương này ta phải vùi đầu làm bài! Nhưng mag bị lùa cũng có cảm giác vui cực kỳ ấy=)))).