Chủ nhiệm Trương nhìn anh rồi nhìn Nguyệt Lam, ngạc nhiên:
- Hai người chắc là không phải như mọi người nói?
Mọi người nói cái gì? Bảo rằng nữ sinh vì muốn được tốt nghiệp nên đã cưa cẩm giáo sư.
Anh lắc đầu, rất tự nhiên tựa lên bàn:
- Mọi người nói sao lại là đúng, chúng tôi.....!đã yêu nhau ba năm rồi, vì cô ấy nên mới đến đây đó!
Chủ nhiệm Trương thở dài thườn thượt:
- Sao hai người còn giấu diếm cái gì, mọi người đều biết hết cả rồi.
Mau mau đính chính đi không ảnh hưởng danh dự.
- Cảm ơn chủ nhiệm Trương.
Nguyệt Lam cũng lễ phép cúi chào, Đinh Thượng Hạo Lâm giọn một chút bàn làm việc rồi vẫy cô lại:
- Về nhà!
A! Đúng rồi, trời cũng đã chập choạng tối.
Hai người cùng nhau rời khỏi trường, ngồi trên xe, Nguyệt Lam vẫn chẳng thể tưởng tượng nổi.
Đường đường là một tam vương gia phiêu dật khắp nơi trên lưng ngựa mà bây giờ lại biết lái xe ô tô.
Bàn tay ổn định trên vô lăng, nghiêm nghị nhìn về phía trước, từng cái liếc kính chiếu hậu, ngón tay thon dài vô thức gõ vài nhịp, nhìn thế nào cũng thuận mắt.
- Sao em cứ nhìn chằm chằm như thế? Anh không tự chủ được lâu đâu.
Gương mặt đáng yêu của Nguyệt Lam đỏ lự lên, cô quay qua bên cửa sổ:
- Không có, chỉ là quá vui.
Anh khẽ mỉm cười, nếu bây giờ chết đi cũng mãn nguyện.
Bởi vì đã được gặp em, hạnh phúc hơn là khi chúng ta vẫn còn yêu nhiều như lúc trước.
Chiếc xe dừng lại ở căn nhà cô thuê, tháo dây an toàn ra, Nguyệt Lam hỏi:
- Anh muốn lên nhà không?
- Được!
Đồng ý hào phóng vậy sao? Không sợ người ta làm gì mình à?
Nhưng lên đến nơi mới cảm thấy hối hận, từ khách biến thành chủ.
Kiềm chế cả một buổi chiểu để không đè cô ở phòng làm việc.
Vừa có thời gian riêng tư đã cúi người hôn lấy cô.
Nụ hôn mang theo nhớ thương da diết, mang theo những nhiệt huyết, những điều muốn nói trong thâm tâm.
Đầu óc quay cuồng, như con cá mắc cạn bị rút hết nước.
Nguyệt Lam tựa lưng vào cánh cửa mặc anh dày vò môi mình, chân đã mềm nhũn, cả người ỷ lại vào anh.
Chiếc lưỡi mềm mại kia quyến luyến không muốn rời, đôi tay lớn nóng bỏng gắt gao ôm lấy eo cô.
- Em biết anh nhớ em đến muốn điên hay không?
Giọng Đinh Thượng Hạo Lâm hơi lạc đi, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến cô run lên.
Khi yêu ai mà chẳng nhớ nhau cơ chứ!
Nguyệt Lam kìm nén đẩy anh ra:
- Bây giờ người em hôi lắm, không được.
- Anh không chê!
- Nhưng em đói bụng.
Đành phải dỗ dành cái bụng nhỏ kia trước rồi lấy cô lấp đầy cái bụng h@m muốn của mình.
Anh miễn cưỡng thả cô ra, Nguyệt Lam được ân xá, vuốt lại mái tóc:
- Ừm....!em...!em nấu cơm cho anh ăn.
Cô vội vàng đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, ngây ngốc một hồi.
Bình thường ở nhà một mình không có dự trữ gì nhiều, đa số là ra ngoài ăn qua loa một chút.
Nguyệt Lam lúng túng, quay lại bỏ đồ ăn vào lò vi sóng:
- Em giặt cho anh.
Cái người này có biết xấu hổ hay không, coi như chẳng có chuyện gì mà đi qua đi lại trước mặt người ta như thế. Đọc tr𝘶yệ𝒏 hay tại ⩵ t r ù m t r 𝘶 y ệ 𝒏.V𝒏 ⩵
- Sao lại thẫn thờ rồi?
Mùi dầu gội đầu bạc hà lẫn cùng hương muối biển của sữa tắm xộc vào mũi.
Da thịt phía sau áp vào lưng cô, kiểu này thật là ma mị.
- Đợi chút có đồ ăn ngay.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, không ai nói gì cả.