Khuynh Thành Ngự Thú Sư

Chương 38: Càng như là vương giả



Bàn tay nắm chặt ly rượu trong tay, Lăng Thiên Mặc nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương Sinh liếc mắt một cái, lại phát hiện đối phương căn bản liền không có nhìn hắn.

Khó trách thời điểm hắn tới hôm nay lại không có nhìn thấy Lạc Ảnh, nguyên lai là thế này, xem ra đệ nhất công tử thực không đơn giản, thê nhưng còn biết hắn đang tìm Lãnh Nguyệt Tâm.

Cảm thấy được Lăng Thiên Mặc có chỗ không phù hợp, Đông Phương Ẩn cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy được Lãnh Nguyệt Tâm trong đám người đang nói chuyện cùng Lạc Ảnh.

Mà Lãnh Nguyệt Tâm trùng hợp cảm giác được vài đạo ánh mắt đang nhìn mình, ngước mắt nhìn lại, liền đụng phải đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu của Đông Phương Ẩn.

Đôi mắt kia lạnh nhạt cực kỳ, giống như là hàn băng vĩnh viễn không tan chảy.

Đối với ánh mắt như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn hắn liếc mắt một cái, tuy rằng có chút kinh diễm, lại rất mau dời đi ánh mắt.

Chỉ là sau khi dời ánh mắt đi, Lãnh Nguyệt Tâm lại cảm giác được một cỗ tầm mắt như có như không đang quan sát chính mình, cẩn thận nhìn lại, lại thấy được nam nhân mang mặt nạ màu bạc ngồi bên trái Lăng Thiên Mặc.

Đôi mắt hơi hơi nheo lại, Lãnh Nguyệt Tâm đạm mạc nói: “Lạc Ảnh, đó chính là chủ tử của ngươi đi!”

Lạc Ảnh nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc một chút, ngay sau đó nói: “Ta chưa từng nói qua với ngươi về chủ tử, ngươi tại sao lại biết được?”

Lãnh Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.

Này không rõ rành rành sao?

Nổi tiếng khắp thiên hạ nhờ rượu, ít có người thấy được gương mặt thật của hắn, mà bạch y nam tử này trong tay bưng chén rượu, mặt mang mặt nạ, thế nào cũng so với tên áo đen mặc lạnh không nói lời nào kia nhìn sẽ giống hơn nhiều.

Nhưng chỉ dựa vào những điều này thì nàng vẫn không xác định được là hắn, sở dĩ nàng có thể nhận biết được hắn là nhờ một loại khí chất độc đáo, nam nhân kia, cùng với những người này đều không giống nhau, lời nàng muốn nói, chính là một loại khí chất vương giả, trên người hắn có một loại khí chất vương giả khiến người ta không thể coi thường, bởi vì che giấu không được, cho nên dùng vẻ ngoài ôn hoà tới che dấu đi!

“Chủ nhân chỉ là không thích người khác thấy được dung mạo của người. Cho nên ngươi không cần phải để ý.” Lạc Ảnh ở một bên giải thích nói, “Kỳ thật dung mạo của chủ nhân rất đẹp!”

Lãnh Nguyệt Tâm không có trả lời hắn, chỉ là chậm rãi hướng tới đài dự thi đi đến, sau đó ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ đợi đến phiên nàng lên thi đấu.

Lạc Ảnh thấy vậy, khoé miệng gợi lên độ cong có như không có, ngay sau đó hướng tới phương hướng của Tiêu Lương Sinh đi đến.

Đông Phương Ẩn ngồi ở tại chỗ, đối với đôi mắt vừa rồi nhìn đến kia có chút tò mò, hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng là nữ tử, chỉ là đôi mắt tựa như giếng sâu kia là như thế nào?

Nữ tử sẽ đều giống nhau có đôi mắt kiểu này sao?

“Không ngờ tới Lăng quốc còn có người như vậy, không biết nàng là ai?” Đông Phương Ẩn lạnh nhạt hỏi.

Đây rõ ràng là nữ tử, lại muốn nữ cải nam trang, hơn nữa trong trường hợp nhiều người như vậy, nàng vẫn có thể giữ được đôi mắt sâu thẳm ấy.

Đông Phương Ẩn vừa nói ra câu này, vừa đúng lúc Lạc Ảnh đi đến phía sau Tiêu Lương Sinh, ngay sau đó lạnh nhạt đáp: “Đông Phương Thái Tử, người này ngươi hẳn là đã nghe nói qua.”

Nếu nói Đông Phương Ẩn là truyền kỳ của Đông Phương quốc, hắn lập ra được một Đông Phương quốc cường đại như bây giờ, thì ở Lăng quốc, Lãnh Nguyệt Tâm chính là thiên chi kiêu tử.

Đông Phương Ẩn nhăn nhăn mày, hắn hẳn từng nghe nói qua?

Thật ra hắn có nghe nói qua về Lăng Sở Thiê của Lăng quốc, bởi vì hắn chính là thiên tài lợi hại nhất Lăng quốc....

Từ từ, thiên tài, bên trong đôi mắt Đông Phương Ẩn hiện lên một đạo quang mang, ngay sau đó cười như không cười nói, “Nguyên lai là thiên tài mà Lăng quốc từng lấy làm tự hào a, chỉ là ta tựa hồ nghe nói nàng đã là một cái phế vật, hôm nay tới tham gia luận võ là muốn mất mặt hay muốn tìm đường chết?”

Lạc Ảnh nhăn nhăn mày, Đông Phương Ẩn này nói chuyện thật đúng độc, một chút cũng đều không muốn buông ta cho người khác!