Khuynh Thành Ngự Thú Sư

Chương 93: Địa đồ Chúng thần chi mộ 2



Sau khi chuẩn bị hết thảy, Lãnh Nguyệt Tâm cùng Nham mới leo xuống vách đá.

Hắc xà ngoan ngoãn canh giữ ở phía trên, một đôi mắt to nhìn chằm chằm sợi đằng kia, để tránh xuất hiện sự tình gì.

Trên vách đá, Lãnh Nguyệt Tâm chậm rãi hướng xuống dưới, nhưng càng xuống dưới thì sương trắng càng dày đặc, chính là không thấy rõ được cái gì.

“Ngươi cẩn thận một chút, phía dưới này mặc dù không có linh thú gì nhưng mà rắn độc thì vẫn sẽ có.” Thanh âm của Nham vang lên bên tai Lãnh Nguyệt Tâm.

“Được.” Lãnh Nguyệt Tâm đáp lại, mặc dù không nhìn thấy, nhưng một mực đề phòng, nàng có năng lực cảm giác hơn cả người thường, huống chi có thể cùng những sợi đằng này câu thông.

Hai người không biết leo được bao lâu, sợi đằng cũng ngày càng dài, nếu không phải thời điểm sợi đằng không đủ dài, Lãnh Nguyệt Tâm liền gọi ra sợi đằng khác buộc vào cây, sau đó tiếp tục trèo xuống, chỉ sợ là chiều dài đã sớm không đủ rồi.

Sau nhiều lần liên tiếp nối dây như vậy, Nham rốt cuộc cũng nói đã đến nơi.

Gió thổi qua, thanh âm sàn sạt của lá cây, khiến cho con người phải rợn tóc gáy.

“Nham, ngươi có cảm thấy phía trước có chỗ không đúng?” Lãnh Nguyệt Tâm nhìn về phía trước.

Khóe miệng của Nham có chút co lại, “Ta tưởng rằng năng lực cảm giác của ta đã đủ nhạy bén rồi, không nghĩ tới ngươi cũng không kém.”

“Có người ở đây!?” Câu này, Lãnh Nguyệt Tâm không dùng để hỏi, mà là dùng để khẳng định.

Nham nhẹ gật đầu, “Xác thực có khí tức của con người, chúng ta phải cẩn thận hơn.”

Dứt lời, Nham liền hướng về phía trước đi đến, Lãnh Nguyệt Tâm thấy thế, cũng đi theo phía sau.

Dù sao Nham cũng có năng lực tìm ra bảo vật….

Hai người đi được một quãng đường ngắn, Nham dừng lại ở địa phương mọc đầy dây leo xanh.

Nhìn dây leo trước mắt uyển chuyển như thác nước, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nham xuất hiện một nụ cười, “Chính là chỗ này.”

Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, đi ra phía trước, đưa tay đem dây leo mở ra xem, sau bụi dây leo đó lộ ra một lối vào sơn động.

Cửa vào sơn động cũng bởi vì bị dây leo che khuất, nếu như không phải Nham có năng lực phát hiện bảo vật, người bình thường đúng thật là không có cách nào phát hiện sơn động này.

“Đi vào đi.” Lãnh Nguyệt Tâm nói một câu, liền đi vào bên trong.

Nham thấy thế, cũng đi theo vào.

Hai người một trước một sau đi tới, đi không bao lâu, con đường nguyên bản chỉ cho phép một người đi liền bắt đầu trở nên rộng rãi, hai người có thể song vai mà đi.

Đi được khoảng một khắc, hai người liền ngừng ngay tại chỗ, cũng chính là bên trong sơn động kia.

Phía trước vách tường thứ nhất bên trong sơn động có một cái giá sách, ở giữa sơn động, còn có một tòa thanh đỉnh, trên mặt đất trưng bày rất nhiều tảng đá.

Ở giữa những tảng đá màu đen kia, lại là một viên Tử Tinh thạch.

Tử Tinh thạch?

Lãnh Nguyệt Tâm cười cười, xem ra năng lực phát hiện bảo bối của Nham cũng không phải chỉ là bình thường, thời điểm họ đứng ở phía trên hắn liền nói cho nàng đó la Tử Tinh thạch.

Như vậy địa đồ chúng thần chi mộ cũng sẽ có?

Nham đảo mắt nhìn toàn bộ sơn động, sau đó nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, có chút quỷ dị nói, “Hôm qua ta mới nói ngươi rằng sau khi rời khỏi nơi này, quay về liền tìm một luyện đan sư bái sư, hiện tại liền có nhiều sách như vậy xuất hiện ở đây.”

Nham nói xong, nhặt từ trên đất lên một quyển sách ném cho Lãnh Nguyệt Tâm.

Lãnh Nguyệt Tâm thấy thế, đưa tay tiếp được quyển sách, phủi phủi bụi bám ở phía trên, liền nhìn thấy trên bìa sách viết bốn chữ thật lớn.