Khuynh Thế Đích Nữ

Chương 38: Chân tướng



Editor: White Silk-Hazye

     "Đi vào!" Âm Thời vừa đẩy vừa áp giải một tiểu thái giám đi vào Dạ Lan Hiên.

     "Thiếu gia, tên tiểu thái giám này đang tiêu hủy mảnh vụn của thuốc, đúng lúc bị nhóm Thanh Cửu phát hiện đã lập tức lặng lẽ trói lại đây." Âm Thời giải thích với Thiên Mục Ca.

     "Hắn là người của cung nào?" Thiên Mục Ca nhìn tên tiểu thái giám bị Âm đá quỳ trên mặt đất một cái.

     "Là người trong chỗ Dục Tú Cung của Tương Quý Nhân, đây là thuốc lục soát được trên người hắn, là xạ hương." Âm Thời nói.

     Thanh Cửu cùng Lam Thất không chỉ biết võ, cũng am hiểu kiến thức về thuốc, vì vậy vừa nhìn thấy xạ hương này thì đã nhận ra. Sau đó lại hỏi tại sao trên người của hắn có thứ này, tiểu thái giám ấp úng trả lời không được còn muốn chạy trốn, cuối cùng bị nhóm hai người Thanh Cửu bắt lại.

     "Tại sao trên người của ngươi có xạ hương?" Thiên Mục Ca lạnh lùng nói.

            Tiểu thái giám nhìn thấy Thiên Mục Ca, mặc dù nghi ngờ lý do Thiên Mục Ca bắt mình tới đây, nhưng cũng không dám nhiều lời, ấp úng nói: "Mấy ngày gần đây nô tài có chút đau đầu vì vậy đã đi Ngự Dược Phòng trộm mấy vị thuốc tới uống, kết quả giống như đã vô ý cầm lộn thuốc, lại sợ bị phát hiện nên mới suy nghĩ thừa dịp ban đêm đi chôn thuốc này." Tiểu thái giám nhắm mắt nói ra lời giải thích mà mới vừa nãy ở trên đường nghĩ ra được.

     "Ngươi biết thủ đoạn của ta đúng không? Còn không chịu nói thật sao?" Giọng Thiên Mục Ca trở nên lạnh lẽo.

     Tiểu thái giám nghe vậy hơi run rẩy, tiếng tăm đích thứ tử của Sở Tuyên.

     Nét mặt vị Thiên công tử này vẫn lạnh lùng, thậm chí có chút trầm mặc ít nói, nhưng nếu đắc tội công tử mặt lạnh này, cuộc sống sau này sẽ không được tốt. Nghe nói hai năm trước Thiên Mục Ca từng trở lại Kinh Thành một lần, còn gây ra một chuyện vô cùng ầm ĩ, khiến cho người trong thiên hạ đều biết được thủ đoạn của vị công tử anh tuấn này.

     Cháu trai nhà mẹ đẻcủa Thần Quý Phi ỷ vào Thần Quý Phi nhận được ân sủng, cũng trở nên ỷ thế hiếp người, mặc dù cũng từng có người to gan lớn mật cáo trạng với quan phủ, nhưng bởi vì liên quan đến Thần Quý Phi nên bị áp xuống, mỗi lần đều là vội vàng kết án. Nhưng hôm đó, không biết bởi vì nguyên nhân gì, đứa cháu này của Thần Quý có mắt không tròng chọc phải Thiên Mục Ca, Thiên Mục Ca không nói một câu, trực tiếp ra tay phế một cánh tay của tên công tử ăn chơi này. Mặc dù nhà mẹ đẻ của Thần Quý Phi mẫu cũng có nói vài câu oán hận nhưng cũng không thể tránh được, dù sao cũng là đứa cháu kia của nàng ta có lỗi trước, Hoàng Thượng cũng thiên vị cháu trai của mình hơn chút, Thiên Mục Ca lại rất được Hoàng Thái Hậu yêu thích, cho nên nhà mẹ đẻ của Thần Quý Phi chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng. Sau chuyện này, tất cả mọi người ai ai đều biết Thiên công tử đẹp thì rất đẹp, nhưng lại không thể dễ dàng trêu chọc. Editor: White Silk-Hazye

     Nghĩ như vậy, tiểu thái giám lạnh rung nhìn Thiên Mục Ca đang ngồi trên ghế, cắn răng, đúng sự thật khai ra: "Nô tài, nô tài là bị người khác sai sử, bỏ thuốc vào trong cháo của Tương Quý Nhân."

     "Ngườ sai sử ngươi là ai?" Sắc mặt của Thiên Mục Ca lập tức trở nên không tốt, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

     "Nô tài cũng không biết." Tiểu thái giám khó xử nói.

     "Đáng chết! Còn không chịu nói thật có phải hay không!" Âm Thời lại đạp tên tiểu thái giám này một cái, tức giận nói.

     Tiểu thái giám bị Âm Thời đạp một chân nằm trên mặt đất, thiếu chút nữa khóc ra tới: "Nô tài thật sự không biết mà! Nô tài chỉ biết làm theo lời người nọ, nhưng người nọ lại thông qua một người khác liên hệ với nô tài bảo nô tài thả xạ hương lẫn vào trong đồ ăn thức uống của Tương Quý Nhân, nô tài chẳng qua là làm việc theo sự phân phó mà thôi, đến bây giờ cũng không biết là ai sai sử."

     Âm Thời nhìn dáng vẻ tiểu thái giám không giống như đang nói dối, cũng có chút khó xử, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía phía Thiên Mục Ca.

     "Nếu ngươi hạ độc vào trong cháo, vì sao không có bị thái y phát hiện?" Thiên Mục Ca hỏi ra nghi ngờ ở trong lòng.

     Tiểu thái giám đàng hoàng nói: "Người nọ nói cho nô tài, dược hiệu rất nhanh sẽ xuất hiện bảo nô tài chờ sau khi cung nữ bưng đồ ăn xuống thì lập tức tráo đổi chén đã bị bỏ thuốc, bởi vì vố dĩ trong cháo không có thuốc, chén dính thuốc đã bị nô tài đổi đi, đây là lý do tại sap thái y cũng không phát hiện."

     "Chén kia đang ở đâu?" Thiên Mục Ca nói.

     "Nô tài chôn nó ở dưới tàng cây phía sau một gốc cây ngô đồng bên ngoài Dục Tú Cung.

     "Lát nữa sai người ta lấy lại đây." Những lời này của Thiên Mục Ca không thể nghi ngờ là nói với Âm Thời.

     Âm Thời gật đầu tuân lệnh.

     Thiên Mục Ca nhíu mày một cái, người sai sử này thật sự lợi hại, mọi chuyện đều hoàn hảo không hề có sơ hở, trung gian lại có thêm một người, cũng rất khó để điều tra. Editor: White Silk-Hazye

     "Ngươi có biết người liên hệ với ngươi tên gì ở trong cung nào không?" Âm Thời mở miệng hỏi.

     Tiểu thái giám lắc đầu một cái: "Nô tài và hắn liên hệ với nhau là ở ban đêm, hắn lại lấy khăn đen che mặt. Nhưng, dù không thấy rõ tướng mạo của hắn, nô tài vẫn nhớ rõ là trên người hắn có một cổ mùi thuốc, vô cùng có khả năng là người của Ngự Dược Phòng."

     "Âm Thời, làm cho người ta đem hắn dẫn đi trông chừng cho kỹ, đừng để cho hắn xảy ra chuyện, còn có, đi xem một chút Ngự Dược Phòng có ai có hành tung khả nghi hay không." Thiên Mục Ca nói.

     "Vâng, thiếu gia." Âm Thời mang theo tiểu thái giám lui xuống.

     Một ngày sau.

     "Hoàng Thượng." Thần Quý Phi dựa vào trong ngực của Hoàng Thượng, kiều mỵ nhẹ nhàng gọi một tiếng, thiếu chút nữa muốn câu đi hồn của Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng thương yêu Tương muội muội như vậy, sao còn chưa xử tử hung thủ kia đi, bây giờ Tương muội muội đang rất thương tâm đó!" Ngoài miệng Thần Quý Phi nói Hoàng Thượng thương yêu Tương Quý Nhân, nhưng thật ra thì rất rõ ràng, hôm đó thái y nói Tương Quý Nhân mất hài tử, sau này sợ rằng không thể nữa sinh con nữa, Hoàng Thượng nghe vậy thì vô cùng không vui, cũng không có vào tẩm điện nữa, nhìn Tương Quý Nhân một cái. Bạc tình như vậy, sao được gọi là thương yêu. ân sủng của Quân Vương từ xưa đã như thế, Tương Quý Nhân bởi vì mang thai mà được sủng ái nhưng bây giờ lại bởi vì cái thai mà thất sủng, cũng từng phong cảnh một chút, cũng không coi là tiếc nuối.

     Hoàng Thượng nghe được Thần Quý Phi nói tới chuyện đó, trên mặt có chút không vui. Thần Quý Phi thấy vậy cười nói: "Nô tì thấy Tương muội muội đáng thương, thuận miệng nhắc tới thôi, Hoàng Thượng không cần để ở trong lòng." Editor: White Silk-Hazye

     Vẻ mặt hoài nghi của Hoàng Thượng cũng không biến mất, Thần Quý Phi thấy vậy do dự nói: "Thật ra thì nô tì lo lắng nhất vẫn là chính mình."

     "Lời này là ý gì?" Hoàng thượng cảm thấy thú vị.

     Thần Quý Phi rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, trên mặt có chút ủy khuất: "Nô tì thấy Tương muội muội bị hại cho nên cũng hơi sợ. Tương muội muội chỉ là có thai, được cưng chìu một chút, người sai sử này nảy sinh lòng đố kỵ đến mức không bỏ qua cho Tương muội muội như vậy. Mà Hoàng Thượng thương yêu nô tì nhiều năm, chỉ sợ cũng bị người đố kỵ điên rồi, nô tì sợ rằng không biết là khi nào người nọ sẽ ra tay với nô tì."

     Thần Quý Phi nói rất khéo léo, lúc bắt đầu đã nói Tô Khanh Lạc trở thành bị người sai khiến, còn nói người sai khiến là do đố kỵ mới có thể cố ý hại người khác, khó tránh khỏi khiến cho Hoàng Thượng chuyển hướng hoài nghi đến trên người của Quỳnh Phi - người qua lại thân thiết với Tô Khanh Lạc. Hoàng Thượng vốn dĩ đã có chút hoải nghi đối với Quỳnh Phi, nghe được lời Thần Quý Phi nói, trong lòng hoài nghi càng đậm hơn.

     "Hoàng Thượng, Quỳnh Phi nương nương cầu kiến." Phúc công công đi tới thông báo.

     Thần Quý Phi vừa nghe, có chút kinh ngạc, nàng ta tới đây làm gì? Lại nghe thấy Hoàng Thượng nói : "Để cho nàng ấy vào đây."

     Phúc công công lui ra ngoài, Hoàng Thượng buông Thần Quý Phi trong ngực ra, nghiêng người dựa vào án kỷ dùng để uống trà.

     "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng." Quỳnh Phi cười đi vào, mỗi bước đi như đóa hoa sen mới nở, chỉ cần nhăn mày cười khẽ sẽ khiến cho người ta say mê.

     "Nàng tới đây có chuyện gì không?" Trên mặt của Hoàng Thượng vừa thoáng hiện nét không vui đã biến mất không còn khiến cho người ta không kịp nhìn thấy.

     Quỳnh Phi thấy Hoàng Thượng như vậy, biết được nhất định là Thần Quý Phi đã nói cái gì với Hoàng Thượng, cũng không để ý, vẫn như cũ cười nói: "Nô tì thấy Hoàng Thượng đã nhiều ngày chưa từng đi xem nô tì, chắc là do công vụ bề bộn, nô tì lo lắng cho thân thể của Hoàng Thượng cho nên tự mình nấu cháo mang tới cho Hoàng Thượng." White Silk-Hazye

     Nghe được Quỳnh Phi nói như thế, trong lòng của Hoàng Thượng cũng trở nên ấm áp, thái độ đối với Quỳnh Phi tốt hơn nhiều: "Nàng cực khổ rồi."

     Quỳnh Phi cười lắc đầu một cái: "Hoàng thượng là phu quân của nô tì, nô tì quan tâm phu quân là chuyện nên làm, không cảm thấy cực khổ gì cả." Nói qua ý bảo Dịch Thu đem bưng đến bên cạnh án kỷ của Hoàng Thượng.

     Hoàng Thượng cầm muỗng lên nếm thử một miếng, tán dương gật đầu một cái: "Mùi vị không tệ, nàng có lòng rồi."

     Quỳnh Phi lại đột nhiên cười nói: "Nếu là trong cháo này có độc thì sao?"

     Hoàng Thượng nghe vậy cả kinh, không thể tin nhìn vào chén cháo trước mặt rồi nhìn về phía Quỳnh Phi.

     Quỳnh Phi cười đi lên phía trước, cầm lên muỗng mà Hoàng Thượng mới vừa dùng qua múc một ít cháo bỏ vào trong miệng nuốt xuống, lúc này mới cười nói: "Hoàng Thượng yên tâm, cháo này cũng không có độc."

     Thần Quý Phi nghe được Quỳnh Phi nói có độc thì kinh ngạc, chẳng lẽ nàng ta phát hiện?

     Giống như là muốn chứng minh suy nghĩ trong lòng của Thần Quý Phi, Quỳnh Phi đi về phía nội điện, quỳ trên mặt đất, trên mặt không có nụ cười lúc nãy, nghiêm túc nói: "Ngày gần đây lời đồn ở trong cung nổi lên bốn phía, nói là nô tì sai sử Tô Lệnh Thị mưu hại bào thai trong bụng của Tương Quý Nhân, nô tì thật sự bị oan, xin Hoàng Thượng minh giám."

     Hoàng Thượng nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên không vui, ngoài miệng lại nói: "Ái phi mau mau đứng dậy, cần gì quan tâm những lời đồn kia, chỉ cần trẫm tin nàng là được rồi."

     Quỳnh Phi cười lạnh trong lòng, nếu thật tin tưởng ta thì sao lại có thái độ như vậy đối với ta chứ.

     "Nô tì biết Hoàng Thượng đau lòng nô tì, chẳng qua nếu một ngày còn có lời đồn đãi này thì ngày đó nô tì vẫn còn bị khuất nhục." Mắt Quỳnh Phi đột nhiên trào ra nước mắt.

     Hoàng Thượng trong lòng vừa động, dịu dàng nói: "Ái phi muốn xử lý như thế nào?" White Silk-Hazye

     Khóe môi Quỳnh Phi trào ra một tia cười lạnh: "Nô tì bất tài, đặt mình trong lời đồn nhưng không có cách nào chứng minh cho sự trong sạch của bản thân mình, nhưng không phụ tấm chân tình của nô tì, hôm qua nô tì không khéo bắt được một chút chứng cớ, đủ để chứng minh nô tì và Tô Lệnh Thị là trong sạch."

     "Hả? Ái phi trình chứng cớ lên đi." Hoàng Thượng nói.

     Thần Quý Phi đứng dậy, Dịch Thu đi ra ngoài dẫn tiểu thái giám vào.

     "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng." Tiểu thái giám run rẩy nói.

     "Ngươi là người cung nào?" Hoàng Thượng khôi phục lại uy nghiêm của một vị thiên tử, nghiêm trang nói.

     "Bẩm Hoàng Thượng, nô tài là người trong Dục Tú Cung của Tương Quý Nhân." Tiểu thái giám cung kính nói.

     "Hoàng Thượng, tên tiểu thái giám là người trực tiếp thúc đẩy khiến cho Tương Quý Nhân sinh non, bây giờ thì hãy để cho hắn nói ra hết mọi chuyện." Quỳnh Phi nói.

     Hoàng Thượng gật đầu một cái, ý bảo tiểu thái giám nói chuyện.

     Tiểu thái giám khai ra toàn bộ chuyện đã xảy ra, bao gồm như thế nào liên hệ với người khác, làm sao để cho sau khi hạ độc có thể đổi chén đi. Dĩ nhiên, không có khai ra là làm sao lại bị Thiên Mục Ca bắt đi, chỉ nói là bị tỳ nữ của Quỳnh Phi bắt gặp hắn chôn thuốc.

     Cuối cùng Dịch Thu lại trình lên cái chén mà tiểu thái giám đã khai.

     Hoàng Thượng nghe được sắc mặt trở nên không tốt, trong lòng của Thần Quý Phi cũng là thấp thỏm không yên.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!