Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 41: Rốt cục phải đi



Hoa Nguyên Nguyên ngốc lăng nhìn về phía Minh Vương, có chút không thể tin được, đưa tay dùng sức nhéo nhéo mặt mình, "ai nha!" một tiếng kêu đau, lúc này mới phản ứng lại, không phải mộng nha, Minh Vương thực sự tìm tới đây rồi.

Nguyên Nguyên có chút sợ hãi co rụt thân mình, lần này Minh Vương có thể hay không đem nàng đánh xuống mười tám tầng địa ngục, nàng cũng không nên cùng nhóm ác quỷ đó ở bên nhau đâu.

" Minh Vương, đây chính là con quỷ ngươi bị mất ở Minh giới?" Hồ Vương một bên nhìn Hoa Nguyên Nguyên, một bên hỏi Minh Vương.

" Đúng vậy."

" Nghiệt tử, quỳ xuống!" Hồ Vương đột nhiên nổi trận lôi đình, doạ Tiêu Diễm nhảy dựng lên. Tiêu Diễm có chút uỷ khuất quỳ xuống, mỗi lần gặp Hoa Nguyên Nguyên, đều không gặp được chuyện gì tốt.

" Ngươi tự mình mang đi quỷ ở Minh giới đã được Minh Vương đồng ý sao? Ngươi tự mình mang quỷ về Hồ tộc, đã hỏi qua ý tứ của ta sao?" Hồ Vương mắng không ngớt.

Chuyện Tiêu Diễm mang Hoa Nguyên Nguyên về Hồ tộc, Hồ Vươngg không phải không biết, nàng cùng Hồ hậu thân thiết nóng bỏng, còn trợ giúp Hồ hậu quản giáo Tiêu Diễm, hắn đều biết đến, chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Hiện giờ, Minh Vương tự mình tìm tới cửa, Hồ Vương không thể không rống lên vài câu với Tiêu Diễm, cho Minh Vương một cái công đạo.

" Nhi tử biết sai rồi." Tiêu Diễm vậy mà nhận sai thật nhanh, bởi vì hắn, muốn Minh Vương nhanh nhanh đem cái trói buộc này mang nhanh đi.

Hồ Vương thay đổi một bộ sắc mặt hoà khí, đối với Minh Vương nói:" Minh Vương, là ta quản giáo không nghiêm, mong rằng người không cùng một cái hài tử như hắn so đo."

Đối với Hồ Vương cùng Minh Vương, hai kẻ ở dưới kia cũng chỉ là cái hài tử.

Minh Vương cũng chỉ liếc mắt một cái nhìn Tiêu Diễm:" Chuyện ngươi quản giáo hài tử, ta không can hệ, hi vọng sẽ không còn chuyện như vậy phát sinh."

Hồ Vương vội nói:" Về sau tuyệt đối không phát sinh."

Tiêu Diễm trong lòng nói:" Ta về sau nhất định sẽ không đem cái thuỷ quỷ này đem trở lại."

" Ta đây liền cáo từ."

Minh Vương đứng dậy, nói với Hoa Nguyên Nguyên:" Đi!"

Hoa Nguyên Nguyên lại đôt nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng mở miệng:" Người chờ một chút, ta đi thu thập đồ vật." Xoay người liền hướng ra cửa chạy.

" Đứng lại!"

Hoa Nguyên Nguyên quay đầu, đáng thương vô cùng nói:" Đồ vật của ta còn ở nơi này, dù sao cũng phải mang đi mà."

Minh Vương nhìn nàng làm bộ làm tịch, liền không kiên nhẫn:" Đi nhanh lên."

Nàng vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Tiêu Diễm vẫn ở trong đại điện quỳ, Hồ Vương không cho phép không dám đứng lên.

Nàng đi một lúc cũng không thấy trở lại, Minh Vương chờ đến nỗi có chút sốt ruột, Tiêu Diễm càng thêm sốt ruột, hắn quỳ trên mặt đất đã lâu như vậy, con quỷ này rốt cuộc khi nào mới chở về nha.

Minh Vương đang định đi tìm Hoa Nguyên Nguyên,thì thấy nàng đã trở lại, nhân tiện còn mang theo cả Hồ hậu cùng tới.

Hồ hậu nghe nàng phải đi, không nỡ, rất muốn giữ nàng lại, liền đi theo vào trong.

Minh Vương có chút nhíu mày nhìn mấy cái rương đựng đồ vật, còn Hồ Vương lại nhìn Hồ Hậu đang kéo lấy tay Hoa Nguyên Nguyên.